EDIT: BONNIE
Bên cạnh Kỷ Yến Tu còn có thợ trang điểm và trợ lý, có vẻ như đang vội vàng chạy đến phim trường.
Không nghĩ tới vừa đi đến cửa liền gặp Hạ Minh Ngọc.
Kỷ Yến Tu dừng bước chân lại, nhìn vào trong xe: “Nghe nói Hạ thị có một hạng mục đang muốn đấu thầu. Ông chủ Hạ không ở thành phố J, đến thành phố H làm gì?”
Đúng là đã quá biết rõ còn cố hỏi, Hạ Minh Ngọc lạnh nhạt nói: “Mấy ngày này còn phải cảm ơn Kỷ tiên sinh đã quan tâm đến Khanh Khanh. Không bằng chờ sáu giờ tan tầm, cùng nhau đi ăn một bữa cơm?”
Kỷ Yến Tu giật khóe miệng: “Hạ đổng quá khách khí, anh lấy vị trí nào để mời bữa cơm này? Chồng của Khanh Khanh, hay là người thắng cuộc cạnh tranh?”
Hạ Minh Ngọc lạnh lùng nói: “Tôi và anh đã từng cạnh tranh sao?”
Kỷ Yến Tu: “...”
Người đại diện của Kỷ Yến Tu nhìn thấy bầu không khí giữa hai người đàn ông mặc âu phục giày da chìm xuống từng chút từng chút.
Lại thêm đang đứng ở cửa khách sạn.
Người đại diện sợ hai người này lại đột nhiên lao vào đánh nhau, liền vội vàng kéo Kỷ Yến Tu, thấp giọng nói: “Yến Tu, sắp đến giờ quay phim rồi.”
Kỷ Yến Tu đành phải đè lửa giận xuống, đang muốn nói chuyện, đã thấy Đàm Khanh vuốt mắt đi xuống từ vị trí kế bên ghế lái.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Yến Tu nhìn thấy Đàm Khanh kể từ sau buổi họp báo.
Mặc dù trong lúc đó cũng có gọi điện, ngẫu nhiên cũng quay chung, nhưng rốt cuộc vẫn khác trực tiếp gặp mặt.
Ánh mắt của Kỷ Yến Tu rơi lên trên người Đàm Khanh, nhìn người kia biếng nhác đi xuống xe, sau đó vòng qua đầu xe, đến bên cạnh Hạ Minh Ngọc.
Quen thói lấy khăn tay sạch sẽ từ trong túi quần tây của Hạ Minh Ngọc ra.
Không chút khách khí lau lau nước bọt bên miệng mình.
Kỷ Yến Tu: “...”
Kỷ Yến Tu há to miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Ngược lại là Đàm Khanh lau miệng xong lại nhét khăn tay về cho Hạ Minh Ngọc, rất có lương tâm vẫy vẫy tay với đồng đội gà mờ của mình: “Kỷ Yến Tu, đã lâu không gặp! Anh vẫn rất đẹp trai! Lúc nào thì tặng tui thời trang giới hạn lần trước đã nói thế?”
Nghe thấy Đàm Khanh còn nhớ rõ bộ thời trang giới hạn kia, Kỷ Yến Tu phát hiện chẳng biết tại sao tâm trạng của mình lại tốt hơn một chút.
Hắn ta đi đến bên cạnh Đàm Khanh, ôn nhu nói: “Tôi đến phim trường trước, lần sau vào trò chơi sẽ đưa cho cậu, lúc cậu onl thì gọi tôi một tiếng.”
Đàm Khanh lập tức gật đầu: “Ừm ừm, lần sau cùng nhau chơi game nha!”
“Được.”
Kỷ Yến Tu cười cong cong mặt mày, lại thu nụ cười về lúc nhìn thấy sắc mặt không thay đổi của Hạ Minh Ngọc, “Nếu hôm nay Hạ đổng đã có tâm trạng tốt muốn mời khách, tôi cũng không thể từ chối được. Khanh Khanh, cậu muốn ăn cái gì? Cùng đi chứ.”
Đàm Khanh vốn đang uể oải dựa vào trong lòng Hạ Minh Ngọc, nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, siêu hung nhe răng: “Oa, vì sao đi ăn cơm lại không dẫn tui theo, có phải anh chê tui mập hay không?”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Hạ Minh Ngọc trừng Kỷ Yến Tu một chút, đưa tay đỡ lấy Đàm Khanh, trịnh trọng nói: “Không có.”
Đàm Khanh: “Anh. Kết hôn mới được một ngày, anh đã vụng trộm ra ngoài ăn cơm với tên đàn ông khác rồi!”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Ăn trộm gà không thành còn biến thành đàn ông khác - Kỷ Yến Tu: “...”
Hạ Minh Ngọc thường xuyên tan vỡ dưới tư duy nhảy nhót của Đàm Khanh đã nhanh chóng trưởng thành, phản ứng lại trước một bước, trấn an hôn lên trán Đàm Khanh: “Cục cưng ngoan, không phải như vậy. Trước đó Kỷ Yến Tu luôn giúp em trong khi quay phim, chúng ta cùng nhau mời hắn ta ăn cơm, có được hay không?”
Đàm Khanh làm bộ hít mũi một cái, thuận lý thành chương đưa ra yêu cầu cuối cùng: “Vậy, tui có thể chọn chỗ không?”
Hạ Minh Ngọc: “...”
Kỷ Yến Tu: “...”
Cuối cùng địa điểm của một bữa này đã được chọn tại một nhà hàng thịt nướng kiểu Hàn.
Đây là Đàm Khanh kết hợp khẩu vị của mọi người, chật vật từ bỏ mấy quán gà rán như KFC McDonald's thậm chí là Wallace, đưa ra một quyết định cực kì nhân nghĩa và hào hiệp.
Cuối cùng cũng không chỉ mời có mỗi mình Kỷ Yến Tu.
Cảnh quay buổi chiều vừa lúc là của Kỷ Yến Tu và Hạ Nghiêu.
Đến khi Đàm Khanh và Hạ Minh Ngọc đến nhà hàng thịt nướng, đã phát hiện Hạ Nghiêu đi theo Kỷ Yến Tu đến rồi.
Người cũng đã đến, lại thêm Hạ Nghiêu lưu loát mở miệng gọi Hạ Minh Ngọc một tiếng chú nhỏ.
Đương nhiên Hạ Minh Ngọc cũng không tiện trở mặt đuổi người, đành phải cùng Đàm Khanh ngồi xuống ở một bên.
Vì để thỏa mãn nhu cầu của nghệ sĩ, nhà hàng cao cấp trong phim trường luôn luôn rất riêng tư.
Mành trúc và bình phong che kín phòng riêng, từ bên ngoài không thể nhìn thấy người ở bên trong đang làm cái gì.
Menu trong nhà hàng kiểu này hay biến hóa theo mùa.
Hạ Nghiêu nhận lấy menu, liền cố gắng chụm đầu lại với Đàm Khanh cách một cái bàn, quơ tay múa chân bắt đầu gọi món ăn.
Hạ Minh Ngọc và Kỷ Yến Tu ngồi đối diện nhau.
Hai người mắt qua mày lại mấy hiệp.
Cho đến khi Hạ Nghiêu đưa menu ra ngoài, Hạ Minh Ngọc mới cúi đầu hỏi Đàm Khanh: “Chọn được món mình thích chưa?”
Đàm Khanh đang đoan đoan chính chính bày nĩa và thìa, lại thuận tay giúp Hạ Minh Ngọc, sau đó mới cất móng đi gật đầu: “Ở đây còn có thịt dê rừng tươi mới ài, còn có chim cút nướng, quá ngon luôn!”
Hạ Minh Ngọc giúp Đàm Khanh trải khăn ăn, ngón tay lướt qua cái cổ mảnh dẻ trắng nõn của Đàm Khanh — cọ cọ ở trên gáy một cái, liền cảm giác cả người Đàm Khanh khẽ run rẩy.
Thật sự rất mẫn cảm.
Đàm Khanh của anh.
Động tác bí mật này khiến ánh mắt Hạ Minh Ngọc rơi lên những người qua lại trong nhà hàng nhanh chóng tối đi mấy phần.
Lại thu tay về trước khi Đàm Khanh quay sang, giúp người yêu kéo cổ áo, chững chạc đàng hoàng nói: “Uống nước dâu tây không?”
Đàm Khanh không hề biết mình đã bị Hạ Minh Ngọc đặt ở nơi hẻo lánh làm trăm ngàn lần trong khu vực ánh mắt không nhìn thấy, rất ngoan ngoãn gật đầu, dùng tay mô tả: “Uống nhiều chừng này!”
Hạ Minh Ngọc rót cho Đàm Khanh một cốc nhiều như vậy, lại đưa chai cho Hạ Nghiêu: “Muốn uống tự mình rót.”
Hạ Nghiêu: “...”
Hạ Nghiêu thê lương nói: “Chú nhỏ, chú đối xử cũng quá khác biệt rồi! Cháu đau lòng quá.”
Hạ Minh Ngọc cũng không thèm ngẩng mặt lên, dùng đũa gắp thịt cho Đàm Khanh, bỏ một con chim cút nhỏ vừa nướng xong vào trong bát nước chấm của Đàm Khanh.
Hạ Nghiêu vươn tay: “Không không đó là chim cút của cháu...”
Không ăn được chim cút, nước dâu tây trong chai cũng bị Kỷ Yến Tu rót vào trong cốc của mình.
Nước dâu tây màu đỏ đậm phát ra ánh sáng óng ánh trong cốc thủy tinh.
Kỷ Yến Tu cầm cốc lên, cong khóe miệng nói với Đàm Khanh ngồi đối diện đang ăn ngon lành: “Khanh Khanh, cụng ly chứ?”
Đàm Khanh đã thuộc lòng văn hóa trên bàn ăn của loài người, lập tức bưng cốc lên: “Cụng ly cụng ly, chúc anh cua được gái đẹp! Kiếm nhiều tiền! Làm ăn phát đạt!”
Ý cười bên môi Kỷ Yến Tu càng sâu hơn mấy phần: “Tôi không chúc cậu những điều vô bổ này. Đàm Khanh, nếu như sau này cậu và Hạ Minh Ngọc cãi nhau, có thể tới tìm tôi, tôi sẽ giới thiệu luật sư ly hôn cho cậu.”
Hạ Nghiêu: “...”
Đàm Khanh trợn tròn hai mắt, nhìn Hạ Minh Ngọc, lại nhìn Kỷ Yến Tu, hiếu kì nói: “Sao ly hôn còn phải cần luật sư?”
Kỷ Yến Tu mở miệng nói: “Đương nhiên, nếu như sau này cậu không muốn sống với anh ta nữa, nhưng anh ta lại không thả cậu đi; hoặc là nếu như sau này anh ta ngoại tình...”
Hạ Minh Ngọc không thể nhịn được nữa: “Kỷ Yến Tu, có chừng mực thôi.”
Kỷ Yến Tu cười cười, dùng đũa gắp một miếng thịt ngan cho Đàm Khanh: “Nếm thử đi.”
Đàm Khanh cắn cắn đầu đũa, đôi mắt đen láy chuyển hai vòng, lộ ra một nụ cười xán lạn với Kỷ Yến Tu: “Cảm ơn anh! Nhưng chắc là không cần đâu, mấy chục năm mà thôi, rất nhanh liền trôi qua à!”
Cả đời của con người.
Cũng chỉ là một cái chớp mắt của đại yêu.
Ngắn đến mức căn bản không cần cân nhắc đến việc ly hôn.
Trong bốn người chỉ có Đàm Khanh ăn hẳn hoi nhất, từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu ăn nhoàm nhoàm.
Sắc mặt của Hạ Minh Ngọc đối với Kỷ Yến Tu vốn dĩ đã không hề tốt, từ chuyện vừa rồi lại càng đen hơn.
Áp suất thấp kéo dài đến lúc ăn cơm xong.
Đàm Khanh uống một bụng nước dâu ra ngoài đi tiểu.
Nhân viên phục vụ nghe được tiếng chuông, gõ cửa một cái, đi vào tính tiền.
Hạ Minh Ngọc đưa tiền boa và thẻ cho nhân viên mang ra ngoài.
Tiếp đó mặt không thay đổi nhìn thoáng qua Kỷ Yến Tu ở đối diện, sâu xa nói: “Cuối tuần Đàm Khanh đóng máy, tôi và em ấy định tổ chức bữa tiệc nửa tuổi cho con trai ở thành phố J. Nếu có hứng thú, có thể tới tham gia.”
Kỷ Yến Tu thản nhiên tiếp chiêu, cười nói: “Mặc dù Hạ đổng làm bữa tiệc nửa tuổi này quá muộn, nhưng đứa bé đáng yêu, đương nhiên là phải đi rồi.”
Lần trước lúc xảy ra tai nạn, Kỷ Yến Tu ở trong phòng bệnh đã biết được quan hệ thật sự của Đàm Khanh và Đàm Kỷ Kỷ.
Chỉ có Hạ Nghiêu không biết sự thật ngồi ở bên cạnh có chút do dự, một hồi lâu mới nói với Hạ Minh Ngọc: “Chú nhỏ, không phải chú và Đàm Khanh vừa mới kết hôn sao? Lúc này chú tổ chức tiệc nửa tuổi cho đứa bé... Mặc dù đứa bé cùng họ với Đàm Khanh, nhưng rốt cuộc đứa bé không phải của cậu ấy, cũng không tốt lắm đâu...”
Hạ Minh Ngọc: “Không hề.”
Kỷ Yến Tu: “Không hề.”
Hai người đồng thời ngắt lại Hạ Nghiêu.
Lại tràn đầy địch ý nhìn đối phương lần nữa.
Đồng thời bảo trì ăn ý, không nói chuyện Đàm Khanh sinh Đàm Kỷ Kỷ ra.
Hạ Nghiêu: “...”
Được thôi.
Dù sao cũng không dám hỏi.
Đúng lúc Đàm Khanh đi vệ sinh về.
Đêm nay Hạ Minh Ngọc còn phải đi suốt đêm về thành phố J, liền đưa Đàm Khanh đi trước.
Sau đó Kỷ Yến Tu cũng được người đại diện lái xe đến đón về.
Trên bàn bốn người ngồi chỉ còn lại có một mình Hạ Nghiêu.
Bình thường nhà nhà trong phim trường luôn có đầy đủ kiên nhẫn chờ đợi vị khách cuối cùng trên bàn rời đi.
Một mình Hạ Nghiêu uống hết nửa chai rượu vừa rồi còn thừa.
Một lát sau, điện thoại để ở trên bàn của hắn ta vang lên.
Hạ Huy gọi đến.
Bàn tay đặt trên bàn của Hạ Nghiêu dừng một chút, cuối cùng vẫn nhận điện thoại: “Bác ba.”
Trong giọng nói của Hạ Huy có thể nghe ra vẻ vội vàng: “Thế nào? Hạ Minh Ngọc rất chiều đứa con trai kia?”
Hạ Nghiêu cắn răng: “Bác ba... chú nhỏ, không, con trai của Hạ Minh Ngọc mới được bao nhiêu tháng chứ, cháu vẫn thấy ra tay với trẻ con không được tốt... Bằng không chúng ta vẫn nên...”
Hạ Huy cười nhạo: “Được lắm! Nhóc con! Lúc tôi lấy tiền nâng cậu sao cậu không từ chối, lúc đi tìm đại sư tại sao không nói là không được, đến khi được lợi rồi lại ra vẻ hư thế với tôi?”
Hạ Nghiêu: “Cháu...”
Hạ Huy ngắt lời hắn ta: “Được rồi, bác ba cũng không phải người không nể tình thân! Cháu nói nếu Hạ Minh Ngọc thật sự yêu thương con của cậu ta, thì không nên gióng trống khua chiêng tìm một người đàn ông làm vợ, như vậy sau này con của cậu ta biết đặt mặt mũi ở đâu?!”
“Còn có tiểu minh tinh kia, thà rằng cho nuôi con cho phụ nữ khác cũng muốn lấy Hạ Minh Ngọc.”
Hạ Huy lạnh lùng nói, “Tôi muốn xem sau khi Hạ Minh Ngọc sụp đổ, cậu ta sẽ lại đi bò giường ai?!”