Nam Phụ Làm Ấm Giường Cho Em

Chương 113: Chương 113




Ánh mắt của bé con từ ngày hôm đấy có chút thay đổi, dường như luôn chăn chú nhìn y. Tựa như chỉ một chốc thì y biến mất vậy.

Hôm nay, Tử Mạn lại phải ở lại tập đoàn giải quyết một số công việc. Tiểu thư của bọn họ không có Tử thiếu cũng chẳng chịu ăn uống gì. Chỉ khóa cửa nhốt mình trong căn phòng lạnh lẽo.

Tiêu Lạc chưa từng có một cảm xúc gì về thế giới này khi còn sống. Thứ duy nhất mà cô phải làm và trải qua chỉ là những thứ về khoa học không cảm xúc kia. Ban đầu cô đến với những thế giới này chỉ có mục đích duy nhất là tò mò về công trình khoa học mà mình chưa từng biết đến. Chứ chưa từng tò mò vì sao mình đến đây, tại sao lại chọn mình.

Cửa kính dày chống đạn được lắp xong vụ “tai nạn” lần đó. Nhưng vết máu đã được lau sạch nhưng lại không thể lau sạch đi những khát vọng trong lòng.

Ánh sáng đôi khi không thể đánh bại được bóng đêm, đôi khi anh hùng sẽ bị bóng đêm nuốt chửng vì sự tự do nó mang lại...

[Chủ nhân, cảm xúc của chị ngày một tiêu cực hơn rồi] - 419 đau lòng nói. Cái cảm xúc tiêu cực này chính là nhược điểm chí mạng của chủ nhân.

Tiêu Lạc lắc đầu, người đó không có cảm xúc, người đó cũng không mong cô có cảm xúc. Ai cũng nghĩ vũ khí để đánh bại người chính là cảm xúc, nhưng... tất cả đều không tin được thứ cảm xúc này chính là con dao hai lưỡi.

- “Mảnh vỡ cuối cùng đang ở trong tim của y đúng không?”- Tiêu Lạc thở hắt một hơi, đầy đau khổ hỏi.

[… Chủ nhân chị đã biết?] - 419 vốn không biết nói việc này với chủ nhân như thế nào, chỉ là không ngờ chủ nhân đã biết trước rồi.

- “... Đã biết...”- Hồn phách của Tiêu Lạc bị dư chấn năm đó phân thành nhiều phần, chúng được gọi là mảnh vỡ linh hồn. Mỗi một thế giới mà Tiêu Lạc đến, những lực hút vô hình kéo cô đến thế giới khác nhau chính là các mảnh vỡ tương tác với nhau để hàn gắn lại.

Giống như ở thế giới trước căn mệnh của Tuệ Hoa chính là một trong những mảnh vỡ linh hồn của Tiêu Lạc. Tượng tự những thứ mảnh vỡ nhỏ vô tình mà hữu ý ghép lại khi cô đến nơi đó.

Nhưng nơi đây quá trêu ngươi... mảnh vỡ lần này lại ở trong tim y.

[Chủ nhân...]

- “Được rồi”-



Tử Mạn dạo này cảm giác bản thân không khỏe. Đặc biệt là tim, y cứ cảm thấy đau nhói, đôi lúc nó đập nhanh đến mức tựa như có thứ gì sắp xé rách tim mình để thoát ra.

- “Daddy, daddy làm sao vậy?”- Tiêu Lạc hỏi nhưng trong lòng đã biết rõ câu trả lời rồi. Mảnh vỡ linh hồn đã cảm nhận được chủ nhân của nó, việc thoát khỏi vật chứa để quay lại với chủ nhân cũng là chuyện thường thôi.

Y cười ôn nhu, hôn lên tóc của Tiêu Lạc, lắc đầu -”Daddy không sao”-

Đã nhiều năm bên cạnh bé con như vậy, sao y vẫn có cảm giác bất an như thế này. Cứ cảm thấy có một thế lực vô hình đang bóp nghẹn y lại. Dù y vùng vẫy thế nào cũng chẳng thể làm gì được.

- “Tiêu Ngạn, con có từng giấu ta gì không?”- Đây là lần thứ hai y hỏi câu này, không phải y không tin những gì bé con kể nhưng... tại sao trực giác mách bảo bé con đang giấu một sự thật lớn hơn nhiều thế này.

Lần đầu bị gọi đích danh, Tiêu Lạc rũ mi, không trả lời, chỉ cười cười -”Daddy, nếu con muốn daddy có thể cho con chứ?”- Nụ hôn của thiếu nữ mà y vẫn xem là bé con nhanh chóng rơi xuống môi y.

Nụ hôn nóng bỏng đến mức gần như kẻ nào chạm vào cũng phải bỏng với dục hỏa đốt người kia. Nó đã thành khơi gợi con thú hoang đã ngủ từ rất lâu của y.

Đảo khách thành chủ, Tử Mạn đặt hai tay của cô lên đỉnh đầu, từ từ hôn từ trán đến mắt, chóp mũi và cuối cùng là đôi môi mới làm y mê hồn xong.

Trượt xuống vùng cổ trắng ngần, để lại những vết tích tuyệt đẹp nhưng lời tuyên thệ chủ quyền.

- “Bé con, con sẽ đốt chát daddy mất”- Y gặm một bên tai của cô mà khẽ nói.

Những dấu hôn, những dấu tím nhạt từng chút in hằn trên vai đến eo, Tiêu Lạc thở đứt quãng, cảm xúc mãnh liệt hơn cả khi xưa. Hai tay chơi vơi mà vòng tay qua cổ y khi cả thân thể chỉ còn vài mảnh vải che đi những nơi cần thiết.

Thân thể được thả mình trên chiếc giường êm ái, phía trên là nam nhân đã mất đi kiên nhẫn từ rất lâu.

- “Daddy...”- Chất giọng đã có chút khàn khàn, nồng đậm vị tình dục, khiến cho dây thần kinh kiên nhẫn cuối đã đứt.

Nước mắt sinh lý cứ thế rơi xuống khi đã qua nửa đêm mà y vẫn không dừng được.

Tử Mạn đem bàn tay ngọc ngà kia đặt lên trái tim mình, cho Tiêu Lạc cảm nhận được trái tim đang đập nhanh thế nào.

Tiêu Lạc trong một chốc đã trầm mặc, trái tim này... đang đập vì cô, đập thật nhanh cũng vì cô.

“Tiểu thư, tim ta đập chỉ vì người”

“Mạng này hy sinh vì người mới là vinh quang của ta”

Nhiên, làm ơn đừng yêu ta như vậy được không...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.