Mặt trời dần lặng xuống núi thì Tiêu Lạc cùng Huyết Tử Lam đã đến dưới chân núi của Bắc Hoàng Tông.
Thành trấn phồn hoa - Bắc Thành thuộc sự bảo hộ của Bắc Hoàng Tông.
Huyết Tử Lam thật sự cái gì cũng không thiếu đặc biệt là linh thạch. Y không tiếc vung đến ba ngàn linh thạch thượng phẩm chỉ để thuê một trang viên trong hai tháng.
[... Phu quân của chủ nhân thật giàu] - Nó chép miệng khen ngợi
- “...”- Sao nàng giống được bao nuôi thế nhỉ?
Nếu y nghe được câu hỏi chắc chắn sẽ cười rồi nhẹ nhàng bảo, tất cả đều là của nàng mất.
Đêm đó, lại một hồi song tu bất tận.
Tiêu Lạc chỉ có thể câm nín trước sức khỏe kinh khủng đó của y. Nàng chẳng nhớ là mình đã ngất bao nhiêu lần nữa.
Tuy bị hành cả một đêm nhưng sáng ra tinh thần lẫn sức khỏe rất thoải mái, Tiêu Lạc tuy không thích ồn ào nhưng cuộc sống từ lúc đến đây ngoài trừ tu luyện cùng ở Bích Ma cung ra thì chẳng còn gì khác. Tính tò mò cũng nổi lên không ít.
Phiên thành buổi sáng đã rôn rã náo nức, thương nhân từ khắp nơi đổ về mang theo những kì trân dị bảo trên đời bày sạp ra bán.
Mục đích duy nhất của Tiêu Lạc chính là buổi đấu giá vào trưa hôm nay. Lục Hiền Nhu nhờ vào thảo dược đó mà tăng thêm phần chiến thắng.
Trước đó vẫn còn sớm, Tiêu Lạc cùng Huyết Tử Lam đi dạo vài vòng Bắc Thành. Hai người ghé vào Thất Sắc lầu - tửu quán nổi tiếng nhất ở đây. Tiêu Lạc vẫn như cũ gọi bình trà thưởng thức bánh mật ở đây. Huyết Tử Lam lại mê vị đắng của rượu, y cũng gọi vò rượu cùng uống với nàng.
Đôi trai tài gái sắc ngồi giữa tửu quán khiến người khác không khỏi cảm thán. Nam nhân vận bạch y phiêu phiêu uống rượu, vừa càn rỡ nhưng lại đúng đắn. Nữ nhân vận huyền y, thong dong tự tại, nhưng lại quy củ uống trà, vừa nhẹ nhàng lại nghiêm khắc.
Mỗi người một vẻ nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác hòa hợp đến lạ.
Nữ tú mới lớn liếc mắt thẹn thùng về phía Huyết Tử Lam, nam thanh lại lấy những cơ hội nhỏ để bày ra thế mạnh của mình. Khung cảnh phải nói hết sức... buồn cười.
Nhưng xin hỏi nữ tú ai bằng Tiêu tiểu thư? Nam thanh ai bằng Huyết ma tôn? Nên hai con người đó một con người cũng chẳng để vào mắt.
Vốn dĩ sẽ rất thanh bình nếu như không có sự xuất hiện của nữ chủ Lục Hiền Nhu...
- “Huyết ca ca”- Lục Hiền Nhu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, nở nụ cười đáng yêu mà gọi
Tiêu Lạc do ngồi xoay lưng với cô ta nên Lục Hiền Nhu không hề biết nữ nhân đấy là người bị cô ta hại đến thê thảm.
Tiêu Lạc cười nhạt hướng về phía Huyết Tử Lam, nàng không nói nhưng ý tứ rất rõ ràng. Y khẽ bật cười trước sự đáng yêu của ai kia. Nâng tay nàng lên mà hôn nhẹ.
Lục Hiền Nhu nụ cười cứng lại khi thấy hành động ôn nhu hơn cả lúc ở bên cạnh cô ta.
Cô ta cắn môi vẫn cố gắng tìm chút hy vọng, nở nụ cười ngọt ngào -”Huyết ca ca, đây là...”-
Huyết Tử Lam vẫn cười nhưng trong mắt toát lên sự vô tình -”Nương tử của ta”-
Lục Hiền Nhu tròn mắt, muốn tiến đến xem kẻ đã chiến thắng mình, nhưng vừa tiến đến một hai bước cô ta liền giật lùi ra phía sau vì nghe được giọng nói như từ cõi xa vang tới -”Lục muội muội đến cả ta cũng chẳng nhận ra sao?”-
- “Tiêu...Tiêu Kỳ Anh”- Đi cùng với Lục Hiền Nhu còn có ba người đồng môn khác, nói ra việc nguyên chủ bị vu oan cũng không thể không kể công đến ba người này.
Tiêu Lạc vẫn điềm nhiên ngồi quay lưng với bọn họ, nàng vẫn uống trà, ăn bánh, thong dong đến lạ.
- “Khải hoàn dược tốt chứ muội muội?”- Tiêu Lạc vẫn từ tốn nói
Khải Hoàn dược - kinh phạt tẩy đan, luyện chế lại linh căn. Nhưng thứ tốt như vậy thì liệu có dễ dàng có được? Sẽ rất dễ dàng nếu có Huyền Huyết U của Huyết Tử Lam.
Nhưng y bây giờ có nương tử, cưng chiều chưa hết sao lại để mắt đến Lục Hiền Nhu.
- “Ngươi...ngươi nói gì...”- Lục Hiền Nhu chột dạ
- “E rằng chưởng môn cũng biết rồi nhỉ?”- Tiêu Lạc chống cằm nhàn hạ nói
Sau khi Tiêu Kỳ Anh chết, sự việc cũng bị chưởng môn Bắc Hoàng Tông phát hiện nhưng vì thể diện cùng che giấu cái chết của nguyên chủ mà không truy xét. Nhưng nàng còn sống thì mọi việc sẽ khác.
Tiếng bàn tán xôn xao ở tứ phía bắt đầu nổi lên, mặt của Lục Hiền Nhu ngày càng xanh. Tiêu Lạc nhàm chán nhìn kẻ sắp khóc nức nở dưới đất mà ngáp một cái.
- “Muội muội, hy vọng muội sẽ không khiến chưởng môn cùng Mạc Khiết Minh thất vọng”- Tiêu Lạc đứng dậy tiến đến chỗ cô ta, nhỏ giọng vừa đủ cho cô ta nghe
Huyết Tử Lam nắm tay Tiêu Lạc rời khỏi Thất Sắc lầu.
Lục Hiền Nhu cắn chặt môi đến bật máu, đôi mắt long lanh ánh nước lại hiện lên vẻ ngoan độc. Trước cái xì xào của mọi người, lòng ả ta càng như lửa đốt. Siết chặt tay, Lục Hiền Nhu tự thề với lòng nhất định khiến Tiêu Kỳ Anh sống không bằng chết. Sẽ phải hối hận vì ngày hôm nay.