Tiêu Lạc cùng ông nói chuyện rất lâu mới trở về phòng, cô trầm tư nhìn ánh đèn đường qua khung cửa sổ. Thiên lão gia kể cho cô rất nhiều thứ, nào là chuyện gia đình, làm ăn,... những thứ trước đây nguyên chủ chưa bao giờ nghe.
Tiêu Lạc tự hỏi có phải rất lâu rồi cô chưa cùng người nhà nói chuyện và dùng bữa hay không...
Cô sinh ra trong gia đình quý tộc thật sự, từ nhỏ đã theo truyền thống khoa học, cha làm việc ở trạm tàu vũ trụ không gian, mẹ là tiến sĩ cùng những bài luận văn nổi tiếng. Từ nhỏ cả nhà một lần gặp mặt nhau còn khó chứ nói gì đến bữa cơm.
Nhiệm vụ cũng không tệ lắm...
[Ký chủ... cô có sao không?] - Nó liên kết với ký chủ nên cảm xúc của cô nó cũng cảm nhận được ít nhiều.
- “Không sao”-
Tiêu Lạc nhìn đồng hồ mới có 10h, nhàm chán vào thư phòng đọc sách. Đọc từ sách khoa học đến chính trị, tất cả một kệ sách được cô đọc hết một lượt thì cũng đến 2h sáng.
Tiếng gõ cửa đem cô thoát khỏi thế giới của sách, Thiên lão gia lo lắng nhìn cô -”Khuya rồi, con mau ngủ đi, mai rồi đọc tiếp”-
Tiêu Lạc muốn từ chối nhưng thấy sự lo lắng của ông khiến cô thầm thở dài rồi “vâng” một tiếng.
Trước khi về phòng, Tiêu Lạc mới nói với Thiên lão gia -”Ông nội, ngày mai con muốn đến công ty”-
Thiên lão gia nghe xong đôi mặt sáng lên, cười đến sáng lạn, luôn miệng -”Được được”-
Vừa ngả lưng xuống giường êm, cô rất nhanh chìm vào giấc ngủ...
...****************...
Khi mặt trời vừa ló dạng, Tiêu Lạc đã tỉnh dậy tiếp tục đắm chìm mình trong sách. Nói thật thì có nhiều cuốn sách mang lý tưởng mới mà chính cô chưa đọc qua, thật sự rất cuốn.
Thiên lão gia rất nghi ngờ về sự thay đổi của cháu gái nhưng tình yêu thương luôn lấn át lí trí, ông rất nhanh vì sợ cháu mình đói bụng mà quên mất tính nết của cô. Gọi người hầu mang sữa cùng bánh lên cho cô dùng bữa sáng.
Tiêu Lạc nhìn thấy bữa sáng là sữa cùng bánh ngọt không khỏi nhíu mày -”Đổi cho tôi tách trà đắng”-
Cô không ghét ngọt nhưng kết hợp hai thứ này quả thật cái ngọt ngấy quá khó chịu.
Rất nhanh người hầu đã làm tách trà mới cho cô, trông thấy vị tiểu thư hống hách ngày nào giờ ra dáng một tiểu thư hoàng tộc thật sự khiến người hầu càng dùng nhiều cho cô kính hơn là sợ.
Khi đồng hồ điểm đúng 7h, Tiêu Lạc ôm lấy hai quyển sách chưa đọc xong lên xe cùng ông đến công ty.
Thiên gia chủ yếu sản xuất về y dược, còn Âu gia chính là kinh doanh bệnh viện tư nhân, hai nhà nếu liên hôn quả thật là hổ mọc thêm cánh, nhưng tên đó lại dùng tình cảm đặt lên gia tộc. Tiêu Lạc không khỏi cảm thán, sao chưa phá sản nhỉ?
Đến Thiên thị, Tiêu Lạc được trợ lý của ông đưa đi tham quan khắp nơi, khi đến viện nghiên cứu y dược nghe được tiếng cãi vã cô mới ngó qua một chút. Máy móc ở đây có chất lượng cao hơn ở thế giới của cô, khiến cô rất tò mò muốn mổ xẻ nó ra coi thử.
- “Đã nói rồi, máy lại hư, một chốc nữa là phải giao hàng rồi, phải làm sao đây”- Tiếng nói của người phụ nữ trung niên bực bội phát ra
- “Phó chủ tịch chúng tôi xin lỗi, tôi sẽ cố gắng sửa nhanh nhất”- Người nhân viên sửa chữa cúi đầu
- “Chỉ có thể vậy thôi chứ sao giờ. Ảnh Quân cậu gọi chủ tịch thông báo dời chuyến bay xuống trễ một chút đi”- Phó chủ tịch Duệ Dung thở dài nói với nam nhân anh tuấn bên cạnh.
Tiêu Lạc bên này nhìn chằm chằm vào bộ máy sản xuất dược, mặc kệ sự ngăn chặn của thư ký, cô ngồi xổm xuống, lấy tua vít cùng đồ nghề của công nhân trước sự ngỡ ngàng của mọi người bắt đầu sửa.
Tầm 5” sau, cô đứng dậy, tay linh hoạt lập trình lại máy, qua mấy giây sau, máy lại tiếp tục chạy, thậm chí có chút nhanh hơn trước.
Phủi tay dính đầy bụi, nhìn xung quanh muốn tìm khăn lau thì có chiếc khăn đưa tới tay cô, không ngần ngại lấy lau luôn.
Sau đó nhìn lại, cô mới nhận ra đây chẳng phải nam phụ Ảnh Quân sao? Lốp dự phòng chính của Bạch Liên, là chất xúc tác cho tình cảm nhân vật chính rồi cũng bị xúc đi luôn khi hai người đó thành đôi.
- “Cảm ơn”- Tiêu Lạc lịch sự đặt khăn tay lên bàn bên cạnh rồi quay lưng bỏ đi.
Đến bên cạnh thư ký nãy giờ đứng hình, quơ quơ tay -”Thư ký Tần, chúng ta đi tiếp thôi”-
Đợi hai người đi xong, Duệ Dung mới tròn mắt nhìn vị tiểu thư từ nhỏ không đụng đến móng tay kia, mọi người cũng đầy dấu chấm hỏi, vị tiểu thư này uống nhầm thuốc sao?
Chỉ trừ Ảnh Quân, y cầm chiếc khăn tay để lại vào túi áo, rồi tiếp tục công việc.
Thiên lão gia nghe được tin này từ Duệ Dung mà cười không ngớt, luôn miệng bảo -”Thiên Nhi rất giỏi”-:
Đợi đến lúc, Tiêu Lạc tham quan xong đến phòng chủ tịch Thiên lão gia đã gọi đủ món ăn trưa, một hai bắt cô ăn hết món này đến món khác.
Vừa ăn Tiêu Lạc vừa nói chuyện với hệ thống -”Có thể báo cáo về tình hình hiện nay của Âu gia hay không?”-
Hệ thống nghe xong câu hỏi mừng phát khóc, rốt cuộc vị chủ nhân lạ lùng này cũng nói chuyện với nó -[Âu gia hiện nay không có sự hỗ trợ của Thiên gia cũng khá vất vả rồi, chủ nhân ngài muốn làm gì không?]
- “... Thả câu”-