Song quỷ thai như được đưa món ngon, không ngừng cắn nuốt, máu thịt lẫn lộn trong sự vui sướng của Cẩu Điên. Song quỷ thai đã thành hình, pháp lực của lão chủ trì đã tiếp thêm nguồn năng lượng mới cho chúng.
Pháp trận hủy bỏ, song lệ quỷ thoát ra ngoài, chúng lấy thân Cẩu Điên làm ký vật, hắn gần như hòa nhập với bọn chúng. Lệ khí một nhiều hơn, pháp lực tà giáo tăng không ngừng.
- “Năm năm trong ngục tối, ta hận Khải gia các ngươi... hận đến thấu xương... Nếu hai vị đại nhân kia biết con trai mình chết thì sao...”- Hắn nở nụ cười nham nhở, giọng tràn đầy quỷ dị.
Khải Hoàn chẳng để vào mắt, nhún vai, nhàm chán, ngáp một cái -”Thắng làm vua, thua thì chết, không đủ sức thì cẩn thận mồm mép”-
- “Ngông cuồng “- Cẩu Điên nghiến răng, lại càng nồng đậm hận ý.
- “Có kẻ muốn ngông cũng không được”- Y bỉu môi, bày ra bộ mặt thiếu đánh.
Hắn điên thật rồi, đôi mắt đã chính thức sang màu đỏ máu, từ đôi môi phát ra từng âm thanh rít vang dội. Tiếng cười chế giễu của song thai quỷ càng khiến hắn điên hơn, bất chấp mọi thứ mà tấn công.
Tiêu Lạc và Khải Hoàn đưa ánh mắt chạm nhau một cái, ăn ý tách thành hai phía. Cẩu Điên vẫn đuổi theo Khải Hoàn, mang vẻ mặt hận không thể giết chết y đến nơi.
Mặc kệ hai người kia chơi “đuổi bắt” với nhau, Tiêu Lạc thong thả bước đến chỗ của Thảo Miên. Thấy cô ta ngồi co ro một góc, giương đôi mắt sợ hãi nhìn Tiêu Lạc, run run -”Cô không phải...Tiêu Ân”-
Tiêu Lạc cũng chẳng mấy ngạc nhiên, cô yên lặng, ngọn gió lòng lọng mang bao âm thanh quỷ dị hòa cùng trong không gian.
- “Hối hận không?”- Ba từ đơn giản nhưng khiến cho Thảo Miên câm nín, cô ta chầm chậm đối diện với ánh mắt lạnh nhạt kia. Lại nhìn sang kẻ điên cuồng chém giết.
Giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
Tiêu Lạc trở lại trạng thái tĩnh lặng vốn có, Thảo Miên càng đau đớn khóc lớn, cô ta vì cái gì chọn con đường không thuộc về mình? Chọn cái người vốn dĩ chẳng yêu mình? Tại sao lại chính tay đẩy cha mẹ yêu thương mình vào đường chết.
- “Tiêu Ân...hiện tại...”- Thảo Miên ấp úng nói chưa hết câu Tiêu Lạc đã lên tiếng -”Chết rồi”-
Không để cô ta kịp suy nghĩ, Tiêu Lạc lại nhẹ giọng nói tiếp -”Đầu của Tiêu Ân vốn đã có di chứng từ lúc nhỏ, cái đẩy của cô hữu ý vô tình đã tiễn cô ấy một đoạn vĩnh viễn”- Đúng cái chết của Tiêu Ân chính là do sự đố kỵ khi vị trí hạng nhất rơi vào tay nguyên chủ. Muốn trả thù nhỏ nhặt, cố tình đẩy ngã Tiêu Ân nhưng chính là không ngờ cướp đi sinh mạng của nguyên chủ.
Thảo Miên bị dày vò với tâm ma, nhìn lệ quỷ mang khuôn mắt gầy gò của cha mẹ, nhìn con người lạnh băng trong thân xác của người bạn thân. Thảo Miên bỏ cuộc rồi, chính tay giết cha, giết mẹ, giết cả bạn thân,... Cô ta chẳng còn ai cả.
Trông thấy pháp trận sáng chói trước mắt, Thảo Miên như bị sai khiến, từng bước từng bước tiến đến. Cùng những lệ quỷ mất đi lý trí, Thảo Miên dùng sức mạnh đã chuẩn bị từ trước, vốn dĩ nó sẽ dành cho Tiêu Lạc nhưng... hiện tại lại yên vị tạo thành vết nứt lớn cho pháp trận.
Khải Hoàn thấy thời cơ đã đến, chẳng rảnh rỗi chơi đùa với hắn, nghiêng người, một tay đã phá tan tà pháp của hắn. Song quỷ thai lại cao giọng rít vang. Bọn chúng bị pháp lức của Khải Hoàn áp đảo, cưỡng chế tách khỏi cơ thể Cẩu Điên. Hắn bị thương tổn sau đợt cưỡng chế, có thể sẽ không có gì nếu chẳng như Thảo Miên giáng cho hắn một đòn chết chóc.
Cầm trên tay thạch lực - sinh mạng của Âm Dương sư, nở nụ cười đau thương. Mặc kệ lời gào thét thảm thiết của hắn, một tay nhẹ nhàng bể nát. Một ngày, Cẩu Điên còn sống, sẽ có nhiều người như cô. Điên loạn vì những thứ từ đầu không thuộc về mình. Nhìn lại chỉ còn lại đau thương...
Cơn đau từ Cẩu Điên truyền đến Thảo Miên, phải rồi cô đã bán linh hồn cho hắn. Hắn chết, cô cũng chẳng thể sống... Đây là cái giá phải trả cho tất cả... Đôi môi trắng bệch nở nụ cười tự giễu, mấp máy hai từ “xin lỗi” trước khi gục ngã hoàn toàn.
Bóng đêm tan rồi, lệ quỷ biến mất rồi, ánh trắng lại sáng lên nhưng huyết lệ nhuốm bẩn mặt đất mang lại cho Tiêu Lạc cảm giác quen thuộc. Hình như... trước đây cô đã từng đứng trên huyết thổ...
Một đôi tay ấm áp đặt lên hai bên thái dương, giọng của y trầm ấm, nhẹ nhàng -”Không sao, có anh ở đây rồi, tiểu thư của anh”-
Tiêu Lạc quay lại, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt người đối diện, mơ hồ, nhẹ nhàng lại thống khổ.
•
Âm Dương giới đưa chuyện của chủ trì cấu kết với tà đạo ra ánh sáng, dọn dẹp sạch sẽ hiện trường, đưa linh hồn Cẩu Điên cùng Thảo Miên, chủ trì tiến về đài phán xét.
Mọi thứ kết thúc. Khải gia trở thành Âm Dương sư đệ nhất với hai tiểu hậu bối có sức mạnh chẳng ai dám chọc.
•
Một đời nữa trôi qua rất yên bình, cùng y lớn lên, cùng y bước vào lễ đường, hằng ngày ngồi bên nhau uống trà, đọc sách, lâu lâu lại tiếp tục công việc trừ yêu.
Sau này, trở thành hai vị tiền bối được tất cả hậu bối xem là tấm gương, là truyền nhân. Không chỉ là sức mạnh, tài trí mà còn vì tình cảm không đổi suốt quãng đời, từ thanh xuân đến đầu bạc. Một tình cảm chung thủy tuyệt đẹp.
Tiêu Lạc chạm vào con người đã an yên trước mắt, lặng lẽ rơi giọt nước mắt lấp lánh như thủy tinh -”Dù biết là gặp lại, nhưng sao cứ đau đớn thế này...”-
Âm Dương giới chấn động, hai vị tiền bối rời xa cõi trần nhưng linh hồn của cả hai đều không được tìm thấy ở Âm giới, kể cả sổ sinh tử đều không có. Tựa như hóa thành cát bụi thật sự.
Duy nhất chỉ có thân xác an yên của cả hai nhẹ nhõm nắm tay tựa như ngủ bình yên sau một hành trình dài....