Căn phòng tràn đầy hương hoa oải hương giúp đầu óc Tiêu Lạc được đôi chút thư thái. Thật là nhức đầu!
- “Maris, chị vào được chứ?”- Tiếng gõ cửa cùng giọng của Sophia khiến đầu cô đã nhức lại càng giật dữ dội.
- “Chị vào đi”- Tiêu Lạc xoa hai vầng thái dương, kìm nén lại mệt mỏi trả lời.
Sophia nhìn em gái đã mấy năm không gặp, dáng vẻ vẫn như vậy nhưng cô cảm nhận được sự khác biệt, tuy không rõ ràng nhưng vẫn dễ dàng nhận ra. Đặc biệt là ánh mắt, chẳng còn sự sợ hãi hay dao động trước đây, mà hiện tại cực kỳ bình tĩnh.
- “Chuyện kết hôn... Hãy hiểu cho cha”- Sophia cũng như cha mình, mang kỳ vọng giữ vững gia tộc giữa sóng ngầm của hai thế lực, cô biết nỗi khổ tâm của em gái nhưng biên ải cần cô, gia tộc cần cô. Trơ mắt nhìn đứa em gái thu mình lại, tận mắt thấy em gái bị thương, bắt nạt đều nhẫn nhịn vì hai chữ “gia tộc“.
Tiêu Lạc nhắm mắt lại, dựa đầu vào thành ghế, nói hết những gì trong lòng nguyên chủ mà trước đây cô ấy không dám nói ra -”Em biết chị cần bảo vệ gia tộc, em cũng muốn san sẻ với chị nhưng đều tại em vô dụng... không thể giúp gì, chỉ mang lại gánh nặng cho cha và chị. Nếu như có thể em cũng... muốn giúp đỡ chị...”-
Sophia đau xót nắm lấy tay Tiêu Lạc -”Chỉ cần hai năm thôi... Nội chiến kết thúc, chị sẽ đón em về”-
- “Em tin chị”- Lời nói xuất phát từ chân tâm, từ sự thanh thản của kẻ vô dụng...
Inons đứng bên ngoài cửa phòng, ông ngửa mặt lên trời, nắm hai bàn tay thành quyền, âm thầm hạ quyết tâm gì đấy.
•
Hôn lễ rất nhanh đã tổ chức, dưới sự chúc phúc của hoàng gia cùng sự không phục của người quý tộc.
Tiêu Lạc ngồi yên vị bên người đàn ông anh tuấn, cả hai đều im lặng, dường như đều bị ép buộc mà xem buổi lễ này như cực hình.
Phong cách tân hôn hiện đại khiến Tiêu Lạc ngột ngạt vô tận, quả thật chẳng thể nào quen được với cái bộ váy rườm rà đính đầy sắt thế này.
Asher tiến vào, hắn mang uy áp của đại tướng, với vẻ mặt đó rõ ràng không phải tân hôn mà muốn đi giết người thì có.
Hắn ngồi xuống ghế sofa, mang theo phong thái cao cao thượng thương mà nói -”Kết hôn cũng đã kết hôn, nhưng nên nhớ đây chỉ là ép buộc, cô mà làm gì quá phận đừng trách tôi”-
Tiêu Lạc chép miệng trong âm thầm, ai thèm cưới hắn chứ. Cô muốn cưới con trai của hắn cơ, muốn làm con dâu hắn chứ ai thèm làm vợ hắn..
- “Được”- Tiêu Lạc ngáp một cái rồi đồng ý.
- “Từ nay đây là phòng cô, muốn gì có thể gọi người hầu”- Asher nói xong cũng chẳng nán lại, bước nhanh ra khỏi phòng.
Tiêu Lạc nhướn mày, vươn vai nằm phịch xuống giường, thật là thoải mái cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Mấy ngày nay, Sophia lúc nào cũng tới tìm cô, rồi cha, rồi bà bảo mẫu chăm cô từ bé, ai cũng an ủi. Chẳng đêm nào được trọn vẹn giấc ngủ, giờ thì đỡ rồi. Chẳng ai làm phiền...
•
Ngày đầu về nhà người ta, Tiêu Lạc đã nhốt mình trong phòng, thông qua đám mây có thể đưa đồ ăn tận phòng làm cô lười biếng chẳng muốn bước nửa bước ra ngoài. Ngày ngày đến thư viện trong đám mây, đọc sách và uống trà.
Nhưng vị trà ở tinh tế thời đại dường như đã biến chất rồi, nghe nói rau sạch ở đây còn hiếm nữa là. Đa phần toàn uống dinh dưỡng để cung cấp lượng dinh dưỡng cần thiết, nhưng mà nó thì cực kỳ khó ăn. Cũng may Asher tuy nghiêm nhưng không keo, sẵn sàng chi trả cho phần ăn có giá trên trời của Tiêu Lạc.
•
Tiêu Lạc dường như là một vị phu nhân “ngoan” trong măt người hầu ở đây. Không quấy phá, không ồn ào, không hỏi đại tướng đi đâu. Cực kỳ an tĩnh trong phòng, nếu như không phải mỗi ngày đều đều mang trà và thức ăn lên phòng thì họ không khéo lại tưởng cô tự sát trong đấy rồi cũng nên.
Alan ăn sáng với cha, nhưng tâm tình lại bay bổng đến chỗ mẹ kế, cậu có chút lo, có khi nào lời nói hôm trước đã làm tổn thương cô hay không.
Đã qua hơn cả tuần nhưng không khi nào cậu gặp mặt cô cả, dù bữa sáng ăn cùng cha là dễ lấy lòng nhất cũng chẳng thấy cô xuất hiện.
Hôm nay Alan lại thấy người hầu mang phần ăn lên, cậu lạnh mặt -”Để tôi mang lên”- Tuy muốn nói không phiền thiếu gia nhưng đối diện với khuôn mặt mang bảy phần giống đại tướng cùng khí chất bá vương từ nhỏ khiến người hầu thẳng tay đưa cho.
Alan mang tâm trạng hỗn loạn tiến từng bước đến cửa phòng lớn. Cậu gõ cửa ba đợt, nhưng không thấy hồi âm, mang theo sự bất an không biết từ đâu, Alan tự ý đi vào.
Cảnh tượng đầu tiên mà cậu nhìn thấy chính là Tiêu Lạc chật vật băng bó vết thương ở cánh tay, một đường rất sâu và khá dài. Máu chảy rất nhiều, nhưng cách quấn băng vụng về chẳng khiến cho vết thương giảm đi mà còn nặng hơn.
Alan cắn môi, đặt khay thức ăn xuống, nghiêm giọng quát -”Chị đứng yên đấy”- Mặc kệ Tiêu Lạc nghe hay không, từng chút từng chút một chỉnh lại băng cùng bông gòn thấm thuốc.
Đốt ngón tay lướt qua làn da của Tiêu Lạc, những ngón tay chưa trưởng thành nhưng lại thon dài, tuyệt mỹ kia, khiến Tiêu Lạc ngửa mặt lên trời, thầm oán trách khi nào người yêu mới lớn đây.
Thật muốn phạm tội quá đi!