Nam Phụ Làm Ấm Giường Cho Em

Chương 72: Chương 72




Plant đã ngồi bệt xuống nôn thốc nôn tháo. Cậu tuy vừa mới tham gia quân đoàn không lâu nhưng ít nhất cũng trải qua mấy lần chiến đấu khắc nghiệt. Chỉ có điều đây là lần đầu Plant thấy được cảnh tượng như này. Chẳng phải quá tàn nhẫn sao.

- “Cậu có thể về được rồi”- Tiêu Lạc lấy ra khăn tay đưa cho Plant, thật lòng khuyên.

Plant quệt đi ít nước bọt, lại nhìn sang Tiêu Lạc.Vị phu nhân nào đấy, chính là không biết sợ là gì khi đường đường chính chính nâng cái đầu nằm lăn lóc lên.

Plant vốn tưởng đã trấn định lại cảm xúc lại lần nữa nôn ra mật xanh mật vàng.

- “...”- Đừng nhìn Tiêu Lạc như quái vật vậy chứ. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Plant hiện rõ vẻ kì thì đấy.

Plant gượng cười, cố gắng đứng dậy cho đỡ mất hình tượng.

- “Phu nhân...tôi nghĩ người nên...bỏ cái đầu ấy xuống”-

Tiêu Lạc chớp mắt, nhẹ nhàng đặt xuống, phủi hai tay, lại định nhặt lại lá phổi lên.

- “…Phu nhân...”- Plant rầu rĩ cất tiếng.

Tiêu Lạc thở dài, đành nghe lời Plant không cầm lên bất kỳ thứ gì nữa.

Từ xa những hành động nhỏ nhặt vừa rồi lại vô tình rơi vào ánh mắt của kẻ khác. Hắn từ từ bước ra cùng tiếng vỗ tay ngân vang trong không gian chết chóc.

Plant nhíu mày, tức khắc nghiêm mặt, cơ giáp trong tay chuẩn bị tiến công bất kỳ lúc nào. Tiêu Lạc nhướn mày nhìn kẻ xuất hiện, từ trên xuống dưới, hắn giống như đã tắm mình trong bể máu.

- “Đừng nghiêm túc thế, ta đến đây mang theo thiện ý”- Hắn thích thú dùng giọng bỡn cợt để nói.

Thiện ý? Có quỷ mới tin.

Hắn nhìn sang Tiêu Lạc, từ sâu trong đôi mắt của gã đồ tể hiện lên vẻ thích thú.

- “Có muốn trở thành phu nhân của ta không”- Đây không phải hỏi ý Tiêu Lạc mà ẩn chứa sự ép buộc.

Plant hừ lạnh, cơ giáp đã xuất hiện. Tên đó cũng chẳng vừa, một cái phất tay những kẻ ẩn nấp sau đống phế liệu dần xuất hiện. Kẻ nào kẻ nấy đều xem máu như nước mà uống.

Còn vị phu nhân nào đó rất ư bình tĩnh lấy ghế từ phi thuyền, thậm chí còn thưởng thức phần còn lại của bình trà.

- “Phu nhân, cô làm gì...”- Plant nghĩ người này là ngốc thật.

Kẻ đồ tể nào để bọn họ nói chuyện, sức mạnh về thể chất luyện ở đấy chục năm đã nhanh chiếm thế thượng phong. Tuy hắn không có cơ giáp nhưng thể lực ít nhất cũng thuộc hàng cấp A. Đối chọi với cơ giáp cấp A của Plant tuy có chút yếu thế nhưng địa hình ở đây hắn nắm rõ trong tay.

Ai thắng ai thua thì không ai dám bảo đảm.

Đám lâu la chẳng để trưng, cố gắng tìm cách bắt lấy vị “phu nhân” của chúng nó.

Tiêu Lạc một ánh mắt cũng không động, chỉ nhẹ nhàng nhếch mép, tinh thần lực bao trùm lấy không gian. Đám lâu la ngay lập tức chịu đựng thứ sức ép mà cả đời chúng chưa từng trải qua. Ở đây đều là dùng thể chất quyết định, chưa từng có người nghĩ đến tinh thần lực. Vì... ở đây toàn bộ đều là phế vật về tinh thần lực.

Cơ giáp của Plant bỗng chốc ngừng lại, tên đồ tể cũng gắng gượng chịu đựng lại áp lực từ trong không gian tỏa ra. Gã nhìn nữ nhân thong dong uống trà, đến ánh mắt cũng chẳng lộ vẻ nghiêm túc. Đây là phế vật trong báo cáo? Không thể nào...

Ngay cả Plant cũng lộ vẻ ngạc nhiên không kìm chế được.

“Cẩn thận với Maris”

“Đưa Maris đến thì lập tức rời khỏi”

Trong đầu cậu nhớ lại những lời căn dặn của đại tướng Asher. Ngài ấy đã biết từ trước...

Ngoài trừ Plant tất cả đều bị ép đến không thở được, đến khi tưởng chửng bọn họ hòa làm một với mặt đất thì Tiêu Lạc mới dừng lại.

- “Plant, cậu có thể đi rồi”- Tiêu Lạc lặp lại lời khuyên. Cô cần xử lý một số việc, Plant lại là người của Asher, mà hiện tại thì không thể để Alan biết được.

Plant rũ mi, từ từ tiến bước lên phi thuyền, khuất xa dần trong dải ngân hà vô tận.

- “Tôi sẽ ở lại hai năm, mong các vị chỉ giáo”- Tiêu Lạc lại cười nhưng nụ cười khiến bọn chúng cảm thấy đáng sợ. Vẻ mặt thất thần như Asher ngày đó.

- “Cũng nên giới thiệu một chút, Maris”- Tiêu Lạc nhấp một ngụm trà rồi nhìn sang tên đồ tể.

- “Leo”- Hắn nuốt nước bọt khai tên.

Tiêu Lạc đảo mắt bổ sung -”Leo nhị hoàng tử của hoành tộc, đúng chứ?”-

Leo siết chặt tay thành quyền, hung hăng nhìn Tiêu Lạc. Dường như cô đã chạm vào nỗi đau của hắn.

- “...Sao ngươi biết?”- Leo liếc cô, khí thế áp bức lần nữa lộ ra.

- “Ngươi nghĩ ta là ai”- Tiêu Lạc nhướn mày, búng tay một cái, thiết bị đeo bên tai phải của hắn lập tức phát nổ.

- “Làm con rối của kẻ khác đâu có thú vị”- Cô dùng tinh thần lực truyền vào đầu hắn một loạt hình ảnh.

- “Chi bằng hợp tác với ta?”- Tiêu Lạc cười cười, tuy không có ý ép buộc nhưng hắn biết chỉ cần hắn từ chối thì hắn cũng sẽ chết theo câu nói đó.

- “Còn thứ ký sinh...”- Hắn ngập ngừng nói

- “Vi trùng ký sinh”- Tiêu Lạc chỉ tay vào lá phổi nằm dưới đất, chậm rãi nói tiếp -”Đã giết hết rồi”-

Ký sinh trùng đã hành hạ Leo suốt mười mấy năm, đã từng làm dược sư hàng đầu chịu thua đang nằm la liệt trên lá phổi.

Nếu cô là phế nhân, thì kẻ nào là thiên tài!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.