Nam Phụ Làm Ấm Giường Cho Em

Chương 97: Chương 97




“Nếu như ma tôn xem xong rồi, xin dời bước cho Tuệ Hoa trở về điện”- Tiêu Lạc híp mắt, ẩn sâu đôi mắt xinh đẹp kia là đầy ý nghĩ trêu chọc.

- “Bản tôn xem không đủ, nhưng nếu thượng tiên đã mệt, bản tôn cũng không tiện làm phiền chặn đường”- Đoạt Mệnh làm vẻ mặt nuối tiếc, thuận thế nhường đường cho nàng đi.

Tiêu Lạc nghi hoặc nhìn y, người yêu hôm nay sao lạ thế. Nhưng rất nhanh Tiêu Lạc đã có lời giải đáp.

Vì... y đã đi theo nàng về đến Vạn Hoa điện. Khi nàng quay đầu, y sẽ lại nhìn nàng bằng ánh mắt vô tội... xem trêu ngươi không chứ.

- “Cũng đến cửa điện Vạn Hoa, không biết ma tôn muốn đi đâu nữa?”- Tiêu Lạc nhướn mày nhìn cái vẻ đắc ý của người nào đó.

Đoạt Mệnh đảo mắt, cười xòa -”Thượng tiên không thể hiếu khách, mời ta vào dùng tách trà được à?”-

- “... Tuệ Hoa hiện tại không khỏe, ma tôn...”- Lời chưa kịp dứt, Đoạt Mệnh đã linh hoạt nói -”Thượng tiên không ngại thì ta sẽ chăm sóc người”-

Y chính là không để Tiêu Lạc nói lời nào mà chạy thẳng vào Vạn Hoa điện.

Tiểu tiên trông thấy nam nhân ưu tú đi bên cạnh chủ tiên của mình, lại còn ân cần như đôi uyên ương, bọn họ đều đưa mắt nhìn nhau. Không biết nên làm việc tiếp hay chạy đây...

- “Mang ít trà lên cho ta tiếp khách quý”- Tiêu Lạc cố ý nhấn mạnh hai từ khách quý, rồi nhìn y đầy oán giận. Đổi lại chỉ là cái ánh mắt ngây thơ, tỏ vẻ không biết gì của. Quả thật khiến nàng bất lực rồi.

Trong gian phòng lớn, hương trà ngát thơm cả một mảng. Tiêu Lạc nhàm chán ôm lấy 419 mà trêu đùa. Được chốc lát, vị khách không biết tốt xấu, bế 419 ra khỏi vòng tay nàng, thay vào đó là cái nắm tay của y.

- “Tay của thượng tiên thật mềm mại, sủng vật này thật có vinh hạnh”- Y làm vẻ mặt tràn đầy ghen tị. Dáng vẻ trẻ con đến mức Tiêu Lạc phải bật cười.

Tiêu Lạc nhún vai, xoay tay lại, đan thành mười ngón với y -”Muốn không?”-

- “Bản tôn có vinh hạnh đấy sao?”- Y khá ngạc nhiên với vị thượng tiên luôn ôn nhu lễ nghĩa trong lời đồn, hoàn toàn khác xa nha.

- “Đương nhiên là.... “- Nàng ghé vào tai y cười nhẹ -”Không”-

Đối mặt với đùa giỡn của Tiêu Lạc, Đoạt Mệnh càng thích thú hơn, nhắm sẵn ngôi vị ma hậu sắp tới là ai rồi.

Đang lúc bầu không khí miễn cưỡng xem là thuận hòa, bên ngoài truyền đến ý chỉ của thiên đế.

- “Ý chỉ đến, thỉnh Tuệ Hoa thượng tiên tiếp chỉ”- Tiểu tiên quỳ trước cửa điện nói vọng vào.

Tiêu Lạc thở dài, từng bước ra ngoài tiếp chỉ.

- “Thiên đế chiếu viết, Tuệ Hoa thượng tiên tài sắc hơn người, nay trẫm ban hôn cho ngươi cùng Phong Thần, trở thành thái tử phi của thiên giới”- Tiểu tiên vừa chiếu chỉ vừa đối diện với gương mặt tối đen của ma tôn mà sợ đến run người.

- “Ái cha... không ngờ thiên đế cũng mau quên thật”- Tiêu Lạc xoay chuỗi vòng trong tay, ngẩng đầu nhìn làn mây trong xanh.

- “Dạo này bình yên quá đi mất”- Đoạt Mệnh cảm thán.

Lão thiên đế chính là dự cảm nếu như không nhanh chóng giữ Tuệ Hoa thượng tiên ở lại thiên giới, thì vị ma tôn nào đó sẽ biến lời nói vu oan của Bách Ngôn trở thành hiện thực mất.

- “Ngày đại hôn của Tuệ Hoa, mong ma tôn đến uống một chút rượu mừng”-

- “Bản tôn sẽ đến uống rượu... cùng nàng”- Lời nói ẩn chưa hàm ý khó tả.

- “Tuệ Hoa sẽ đợi...”- Tiêu Lạc nhếch môi.



Trăng lên cao, lồng đèn treo cao. Tiếng cười nói rộn ràng của chúng tiên cung vang khắp tứ phía.

Hôm nay là ngày đại hôn của Tuệ Hoa thượng tiên cùng Phong Thần thượng tiên. Cả hai đều là nhân vật phong vân của tam giới. Nay lại hợp ý mà cùng chung một chỗ, hỏi xem kẻ nào còn muốn quấy rầy thiên giới.



- “Thần nhi, con kiên nhẫn một chút, phụ hoàng của con cần Tuệ Hoa để củng cố thế lực”- Thiên hậu đang an ủi con trai của mình.

- “Hừ, đường đường là thiên đế cũng cần sự trợ giúp của nàng ta?”- Phong Thần luôn như, ỷ mình là thái tử thiên giới mà kiêu căng ngạo mạn.

- “Đơn lực không thể chống lại mọi thứ, vẫn nên kéo theo...”- Thiên hậu thở hắt vì đứa con trai cứng đầu của mình.

- “Nàng ta đã không để ý đến con...”- Hắn nhíu mày, nhớ lại hành động trước kia nàng mà lên tiếng.

- “Lạt mềm buộc chặt thôi”- Thiên hậu luôn đề cao con mình.



Nhưng thiên hậu nào biết cái vị lạt mềm buộc chặt trong miệng mình đang mặc hỷ phục dây dưa với cái người không phải là tân lang.

Hỉ phục đỏ đang trượt xuống nửa vai nàng, Đoạt Mệnh vốn dĩ định hôn vài cái sẽ đi nhưng càng hôn càng nóng. Ý nghĩ hiện tại duy nhất của y là khiến nàng chìm trong bể nhục dục mà thôi.

Môi lưỡi triền miên, Tiêu Lạc gần như thở không thông. Dùng hai tay vỗ ngực y, ý bảo tránh ra. Nhưng người nào đó lại “hiểu nhầm”, hôn càng lúc càng sâu, còn gặm cắn môi dưới mềm mại kia khiến cho nó sưng đỏ lên đầy kiêu diễm.

- “Tân lang của ta còn đang đợi ta đấy”- Tiêu Lạc vòng tay qua cổ y, trầm thấp cười đầy trêu chọc.

- “Thượng tiên, bản tôn đã muốn lập nàng là ma hậu thì có mười tân lang cũng không cản được”- Y hôn lên mí mắt nàng, âm thanh đầy thách thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.