Dưới cơn mưa ngày đó, Tiêu Lạc đã hoàn toàn chìm vào hôn mê. 419 khó khăn đưa nàng trở về không gian, nó gần như tiêu tốn toàn bộ năng lượng của bản thân rồi. Vốn chỉ là một tiểu thần, năng lượng của nó dù đang lúc thịnh vượng nhất cũng như muối bỏ biển với tiểu thư mà thôi.
Tiêu Lạc chìm vào quá khứ của chính bản thân mình, vòng xoáy tranh đoạt hoàng quyền luôn khiến người ta rợn người.
•
Cứ một vạn năm, một vị chủ thần được định sẵn sẽ được hàng triệu tinh tú kết tinh lại mà sinh ra. Chủ thần mang những điều tốt đẹp nhất của chín ngàn hành tinh khác nhau, là vị thần cai quản toàn bộ các vũ trụ từ khắp nơi.
Tưởng chừng quyền hạn là bất tận nhưng giới luật đặt ra cho chủ thần vẫn có, duy nhất chỉ có một điều, tưởng dễ nhưng hóa ra lại khó: Ái tình.
Dưới thần được gọi là đại thần, bọn họ sẽ cai quản một vũ trụ, dưới đại thần sẽ là tiểu thần cai quản vô số á thần hay còn gọi là hệ thống, các hệ thống có nhiệm vụ gắn kết những linh hồn thích hợp để giải quyết các rắc rối ở những thế giới.
Hôm nay chính là ngày tròn một vạn năm, dị tượng khắp các vũ trụ chậm rãi xuất hiện.
Các đại thần đều tề tựu có mặt, chủ thần thượng vị hiện tại - Tử Hồ Điệp đang nâng ly chào đón tân chủ thần.
- “Tân chủ thần sắp tái thế, các vị cùng ta nâng ly chúc mừng”- Tử Hồ Điệp tuy luôn cười tươi nhưng các đại thần đều hiểu được, chỉ cần một chủ thần tái thế, việc cựu chủ thần mất đi quyền lực cùng chức vị là điều đương nhiên.
- “Cảnh Nhiên, ngươi không muốn cùng chúng ta nâng ly sao?”- Tử Hồ Điệp luôn coi trọng vị đại thần này, tuy đều cùng một địa vị nhưng bàn về thực lực thì y quả thật cao hơn đám thần ở đây một bậc.
Cảnh Nhiên cười trừ, nâng ly rượu lên cũng nhấp một chút. Nhưng mọi sự thu hút của y đều đổ dồn về ánh sáng nhàn nhạt đang lớn dần trên thần điện nguy nga kia.
Qua một chén trà, đứa bé dần hình thành, điều kỳ lạ là đứa trẻ không quấy khóc, cũng chẳng ban phước lành gì đặc biệt như những chủ thần khác.
Mọi đại thần đều ngơ ngác nhìn nhau, Tử Hồ Điệp trầm mặc ôm lấy đứa trẻ. Nhiệm vụ của ông hiện tại là phải nuôi lớn đứa bé này, dạy bảo và truyền lại những gì mà một chủ thần cần làm.
Chúng thần đều đưa mắt nhìn nhau nhưng cùng đồng thanh chúc tân chủ thần ra đời. Tử Hồ Điệp nâng đứa bé đang im lìm trong tay, ánh mắt tàn độc giấu đi thật sâu.
Đến khi tất cả đều rời đi, thần điện chỉ còn lại duy nhất bóng hình của Tử Hồ Điệp cùng đứa trẻ mới xuất hiện không lâu.
Nhưng qua mấy giây, một nữ nhân với trang phục lộng lẫy bế đứa bé khác cũng tiến đến.
- “Chúng ta phải làm sao đây?”- Nữ nhân vuốt ve đứa con trong tay mình, đau xót hỏi.
- “Người kế vị chủ thần, phải do ta quyết định”- Tử Hồ Điệp dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn đứa bé trong tay, hạ giọng -”Cảnh Nhiên”-
Lập tức vị đại thần lúc nãy từ sau cửa thần điện bước ra, quỳ xuống trước ông ta mà chờ đợi chấp lệnh.
- “Ban tên Tiêu Lạc, thân phận là tiểu thư của hoàng thất, được bồi dưỡng trở thành cận thần của chủ thần Tử Ngạn”-
Tiêu Lạc được trai đến tay của Cảnh Nhiên, đứa bé vốn im lìm, khi được bao bọc bởi hơi ấm của y, từ từ mà chậm rãi mở đôi mắt tròn nho nhỏ quan sát y. Nụ cười be bé cũng dần nhoẻn lên.
- “Tuân mệnh”-
Không thể giết, tinh tú chắc chắn sẽ phát hiện, vậy thì cứ để thay thế dần dần, khí tức còn đó, cũng chẳng phát hiện một sớm một chiều được.
Cảnh Nhiên ôm vị tiểu thư vào lòng, trở về địa đàng của mình.
- “Số mệnh luôn là thứ khiến người ta khuất phục”- Cảnh Nhiên trông đứa bé vô tư nhưng sinh ra dưới thân phận tôn quý, việc tranh đấu để giữ được mạng sống là không thể tránh khỏi.
- “Ngươi là ai?”- Đây chính là câu hỏi đầu tiên của nàng khi có thể nói được.
Cảnh Nhiên mỉm cười, quỳ xuống dưới chân vị tiểu thư của mình, nghiêm túc -”Ta là vệ thần của tiểu thư”-
- “Vệ thần sao?”- Tiêu Lạc nghiêng đầu nghi hoặc.
- “Phải, vệ thần, sẽ luôn bảo vệ người, sẽ luôn bên cạnh người dù bất cứ hoàn cảnh nào”-
•
Tiêu Lạc chậm rãi lau đi những vệt nước mắt đọng lại trên đôi hàng mi.
- “Nhiên...”- Ký ức vụn vặt nhỏ bé, thân phận vốn chẳng muốn nhưng lại oan nghiệt sinh ra.
[Chủ nhân, đại chủ nhân đã ra lệnh cho tất cả đại thần truy bắt người, hệ thống khắp nơi cũng đã rà soát từng thế giới một, chúng ta không thể chạy trốn mãi được] - 419 ra sức kéo Tiêu Lạc dậy, mong dù ít dù nhiều cũng sẽ vực dậy được trạng thái suy sụp của chủ nhân.
Tiêu Lạc trầm mặc, nhìn đoàn quân đang cố gắng phá vỡ không gian để tiến vào. Trong đôi đồng tử không nhiễm bụi trần, dần dần hiện lên những tơ máu.
Nâng tay lên không trung, sức mạnh hủy diệt đã trở lại, chỉ một vòng tròn ánh sáng nhỏ, mọi thứ đã yên tĩnh hẳn đi.
- “Á thần mã hiệu 419, giải trừ phong ấn, khôi phục chức vị”-