Nam Phụ Mới Thật Là Tuyệt Sắc

Chương 31: Chương 31




Mặt vô biểu tình nhận mấy thẻ phòng trong tay Tô Bạch, Mộ Thanh Giác xoay người phân phát cho mọi người, cố ý giữ lại tấm thẻ cạnh phòng Tô Bạch.

Dặn mọi người về phòng nghỉ ngơi đợi tới buổi tối mới hành động xong, Tô Bạch về phòng. Theo hắn nghĩ thì dù sao sớm muộn ma tu cũng sẽ tìm đến tận cửa, không cần nhất thời nóng lòng. Lần đầu tiên nhìn thấy phòng trọ cổ đại, Tô Bạch tò mò quan sát mấy lần, bố trí mộc mạc sạch sẽ, đồ dùng đầy đủ, đệm giường là màu lam nhạt, thoạt nhìn rất ấm áp.

Xem xét một hồi, ấn tượng của Tô Bạch đối với quán trọ Duyệt Lai ngày càng tốt, nghĩ rằng không hổ là khách sạn năm sao của cổ đại.

Trong lúc hắn quan sát phòng thì Mộ Thanh Giác ở cách vách cũng đang chú ý đến động tĩnh của hắn, vừa khoanh chân ngồi thiền vừa điều hòa hơi thở trong cơ thể. Mới vận hành tâm pháp được một vòng thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, nghĩ một lát, Mộ Thanh Giác liền đoán được người đến là ai, không khỏi cảm thấy phiền chán.

Người bên ngoài tiếp tục gõ dai dẳng, Mộ Thanh Giác nhíu mày, nghe tiếng người nọ hô: “Mộ sư đệ, ngươi có ở đó không? Mộ sư đệ…” Không muốn Nhạc Linh Nhi ồn ào ảnh hưởng tới sư huynh, Mộ Thanh Giác đứng dậy mở cửa.

Cửa vừa mở, Nhạc Linh Nhi liền vui vẻ nhảy vào, mang ý cười e thẹn nhỏ giọng nói: “Mộ sư đệ, ngươi chưa đến trấn Thanh Bình bao giờ đúng không, phía đông có một hồ nước, bên trong trồng rất nhiều hoa sen, cảnh sắc tuyệt đẹp, không biết sư đệ có muốn…”

Đang ở khoảng cách gần, với tu vi của Tô Bạch thì có thể nghe thấy đối thoại của hai người, bởi vậy Mộ Thanh Giác cũng không thể quá mức cường ngạnh, chỉ lạnh nhạt nói: “Cảm tạ ý tốt của sư tỷ, Thanh Giác không thích hoa sen.”

Nhạc Linh Nhi có chút thất vọng nho nhỏ, có điều vẫn cố gắng khuyên bảo: “Không sao, không thích hoa sen thì chúng ta có thể tới chỗ khác, ta cũng không để ý…” Ở trong lòng lại vụng trộm bỏ thêm một câu: chỉ cần ở bên ngươi là được.

Tâm tình Mộ Thanh Giác phiền chán, đối đáp ứng phó mấy câu, tốn không ít nước bọt mới đuổi được nàng ta, vừa định thở phào nhẹ nhõm liền phát hiện cách vách không có động tĩnh gì cả.

Tô Bạch nghe thấy hai người kia nói tới nói lui, nghĩ rằng nam chính cái đứa nhỏ này cũng thật là, tán gái cũng không biết tạo cái kết giới, bị người khác nghe lỏm hiện trường thì làm sao? Nghe lén một hồi liền trực tiếp quăng kết giới ra, cố lên nam chính, sư huynh chỉ có thể giúp ngươi tới đây thôi!

Cái mũi thính dị thường ngửi thấy mùi đồ ăn, giờ đang là bữa trưa, có rất nhiều thực khách tới ăn cơm. Tuy Tô Bạch hiện tại đã ở cuối Tích Cốc kỳ, hoàn toàn không cần ăn cơm, thân thể không thấy đói nhưng ham muốn ăn uống vẫn còn nha, vì thế hắn đi theo mùi hương hấp dẫn xuống lầu.

Mới bước xuống cầu thang, đại sảnh vốn đang náo nhiệt nháy mắt im bặt, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng chiếc kim rơi trên mặt đất.

Thiếu niên áo trắng kia động tác thong thả bình tĩnh từng bước xuống lầu, tư thái tao nhã, khí chất cao quý, giống như vị vua ở trên cao bễ nghễ chúng sinh. <—- Đây là quần chúng vây xem bị lừa bịp.

Mợ nó chứ quần áo tầng tầng lớp lớp, không cẩn thận liền lăn vèo xuống dưới, có thể không thong thả tao nhã sao! <—- Đây là mỗ Bạch lén phun tào.

“Ôi, lang quân thật khá nha, còn xinh đẹp hơn ta mấy phần nữa.” Trong góc đại sảnh truyền đến một thanh âm cười như không cười, ba phần ngọt ngào bảy phần mị hoặc, còn có chút khơi gợi nhàn nhạt. Chỉ với thanh âm này đã khiến cho mọi người tin tưởng người nói chuyện chắc chắn là một mỹ nữ.

Mọi người đều tỉnh lại từ rung động mà khuôn mặt Tô Bạch mang tới, cuống quýt nhìn về phía người vừa lên tiếng. Dù sao thiếu niên áo trắng có đẹp thì vẫn là đàn ông, lại nhìn thêm nữa bất tri bất giác tự mình cong cmn mất thì sao?! Vẫn nên nhanh chóng ngắm em gái sửa lại tam quan thôi.

Người vừa nói chuyện ngồi một mình trong góc, mặc áo đen bó sát người, đeo khăn che mặt, không thấy rõ dung mạo nhưng nhóm anh em hỏa nhãn kim tinh, vẫn có thể từ thân hình lung linh khêu gợi cùng đôi mắt ẩn ý đưa tình kia mà nhìn ra đây tuyệt đối là một vị mỹ nữ, cược một trái dưa chuột!

Nghe thấy người nọ trêu chọc, Tô Bạch mới hậu tri hậu giác hiểu ra mọi người không phải kinh sợ khí phách hiên ngang của mình mà là… khuôn mặt! Mịa, thế này hỏi có thiếu đạo đức hay không, tác giả, ngươi có còn để cho người ta sống nữa không đây?!

Có điều, sao người này lại xuất hiện trước tiên chứ. Tô Bạch híp mắt nhìn người nọ, tưởng bịt cái mặt vào thì lão tử không nhận ra ngươi hả?! Áo đen bó sát người, thắt lưng quấn nhuyễn tiên làm từ tơ vàng, khăn che mặt màu đen, đây không phải thủ hạ của Tiêu Lâu, mỹ nhân rắn rết Mị Cơ hay sao?

Không sai, người này chính là tả sử của Thiên Ma môn, trợ thủ đắc lực của Tiêu Lâu. Nếu như Điền Doanh Doanh là một đóa hoa ăn thịt người xinh đẹp thì em gái này chính là mỹ nữ rắn rết chuyên ăn tươi nuốt sống người khác. Mị Cơ, giỏi dùng độc, nhất là còn giỏi mị thuật, song tu thuật thải âm bổ dương, hay trở mặt vô tình, thích ‘ba ba ba’ xong liền ăn luôn đối phương, là ăn thật ấy.

Được rồi, nói tới đây phỏng chừng mọi người cũng đã đoán ra, kỳ thực cô nương này có một bộ phận huyết mạch của nhện Hắc Quả Phụ!(1)

Lúc trước Tô Bạch viết về em gái này xong, nhóm độc giả điên cuồng bình luận phun tào, bởi vì bọn họ không tin em gái Mị Cơ thật sự yêu nam chính, mẹ nó chứ thực ra nàng ta chỉ mơ ước tu vi của nam chính thôi đúng không đúng không hả? Còn cả cái biệt danh thân thiết ‘mỹ nhân rắn rết’ rồi ‘quả phụ’ nữa! Nhân loại ngu ngốc, Tô Bạch tỏ vẻ sao ta có thể cho các ngươi thấy đường mạch não của mình chứ. Kế tiếp trong cốt truyện nam chính không tin tình cảm Mị Cơ dành cho mình, Mị Cơ vì muốn được nam chính tin tưởng nên đã dứt khoát kiên quyết phản bội Tiêu Lâu, chịu đựng đau đớn do lời thề tâm ma phản phệ, ẩn nấp bên cạnh Tiêu Lâu để lấy trộm tin tức, vài lần giúp cho nam chính tránh thoát Tiêu Lâu đuổi giết, thậm chí vì nam chính mà không tiếc bỏ hết tu vi, khiến nam chính cảm động lệ nóng doanh tròng(2). Nhóm độc giả thế mới biết là mình trách lầm em gái Mị Cơ, đều khóc hu hu nói đây mới là tình yêu chân chính trên cõi đời này.

Trong đầu hồi tưởng quá trình ngược luyến tình thâm của nam chính và Mị Cơ, Tô Bạch một mình sung sướng. Trong truyện Mộ Thanh Giác không cùng nguyên chủ xuống núi mà ở lại Vô Thượng tông tiếp tục tu luyện. Nguyên chủ bị vài tên hắc y ma tu của Thiên Ma môn đuổi giết, sau khi bị thương lại được Tiêu Lâu cứu nên trong lòng cảm kích, thậm chí yêu đối phương, thực ra tất cả đều là kế sách của Tiêu Lâu. Bởi vì bản thân nguyên chủ là vai phụ cho nên đoạn này Tô Bạch chỉ miêu tả sơ lược về mấy tên ma tu, trọng điểm viết kỹ về chuyện Tiêu Lâu như có như không dụ dỗ nguyên chủ. Hiện tại xem ra theo như thế giới này tự động bổ khuyết cho câu chuyện thì có khả năng Mị Cơ cũng góp mặt trong số mấy ma tu kia. Cũng không biết em gái này có tham gia trận đuổi giết nam chính ở dược sơn Thất Ma Nhai hay không, có điều trong nguyên tác thì sau khi nam chính rời khỏi Vô Thượng tông em gái này mới chính thức xuất hiện. Khi đó phong ấn của nam chính đã được giải trừ, thực lực mạnh mẽ, lại thêm thiên phú dị bẩm, mở ra bàn tay vàng, Mị Cơ gần như vừa gặp đã bị nam chính chinh phục — bằng thân thể.

Mặt than có một cái ưu điểm là mặc ngươi có não bổ đến trời long đất lở ra sao thì người bên ngoài vẫn chẳng nhìn ra một chút gì cả. Ở trong mắt họ, vẻ mặt thiếu niên áo trắng thanh lãnh, động tác không hề ngắt quãng đi tới một góc ngồi xuống.

Híp mắt tinh tế đánh giá thiếu niên đối diện, Mị Cơ liếm liếm môi, da trắng thịt mềm, rất hợp khẩu vị của mình, thoạt nhìn có vẻ rất ngon miệng. Trên người hình như mặc trang phục đệ tử Vô Thượng tông, có điều tu vi hình như cũng không cao lắm, hẳn là không có vấn đề gì. Nghĩ vậy nàng ung dung bước tới cạnh Tô Bạch, vô cùng tự nhiên ngồi xuống, dáng người thướt tha, mảnh mai yểu điệu khiến cánh đàn ông hai mắt tỏa sáng.

“Lang quân, ngươi ngồi một mình tịch mịch thế này, không bằng để ta ngồi cùng ngươi nhé?” Mùi hương ngào ngạt bay ra, thân thể mềm mại không xương của Mị Cơ rúc vào lòng Tô Bạch, tựa vào vai hắn thở khí như lan.

Móa! Thân thể Tô Bạch cứng ngắc, nghĩ rằng ta không thể trêu vào thì ta trốn còn không được sao? Liền muốn đứng dậy bỏ đi.

Mị Cơ nhìn ra ý định của hắn, một tay nhanh nhẹn ôm lấy thắt lưng, tay kia thì mang ý khiêu khích mười phần đi vuốt ve ngực Tô Bạch. Tư thế tưởng như mềm mại nhẹ nhàng lại vừa vặn ngăn cản động tác của Tô Bạch, khiến cho hắn không thể động đậy.

Dáng người nữ nhân này rất đẹp, Tô Bạch gần như chỉ cần cúi đầu là có thể thấy cảnh sắc bên dưới cổ áo nàng ta. Hắn lúng túng vô cùng, đành phải mặc niệm ‘phi lễ chớ nhìn’, cương mặt giả chết, trong lòng vô cùng sốt ruột, suy nghĩ làm sao để thoát khỏi mỹ nữ rắn rết này.

Mợ nó, nếu biết trước cốt truyện sẽ loạn tới mức này thì đánh chết hắn cũng không xuống lầu!

Quần chúng xung quanh đều bị hình ảnh này làm cho hưng phấn như cắt tiết gà, trợn to mắt nhìn hai người.

“Ta đói lắm, lang quân, ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, ta thật muốn mang ngươi về ăn…” Mị Cơ ái muội thổi khí vào lỗ tai Tô Bạch, miệng nói ra lời ám chỉ, chữ ‘ăn’ cuối cùng còn phá lệ ôn nhu kiều diễm, giống như tình nhân thì thầm với nhau, bàn tay mảnh mai như ngọc chậm rãi vuốt ve hai má hắn, dụ người mơ màng.

F*ck con mẹ mi! Tô Bạch chấn động, thiếu chút nữa bị dọa tiểu ra quần luôn. Cô nương này nói đói là đói thật, ăn cũng là ăn thật, là ăn tươi nuốt sống từng miếng một đó. Emma, tưởng tượng ra tình cảnh đó cả người Tô Bạch đều không ổn, còn khủng bố hơn cả ma quỷ có hiểu không!

U hu, địa cầu thật đáng sợ, mẹ ơi cứu mạng!

“Buông huynh ấy ra!” Bên tai truyền đến một tiếng gầm giận dữ. Hàn quang thẳng tắp đâm tới, thân kiếm mang theo hàn ý lạnh thấu xương xẹt qua hai người, lãnh khí dày đặc khiến cho Tô Bạch hơi có cảm giác hít thở không thông. Bảo kiếm kêu vang dội, gần như hơn phân nửa thân kiếm đã cắm xuống nền đất trước mặt.

Mịa, Tô Bạch gạt mấy thứ lung tung ra khỏi đầu, phản ứng chậm nửa nhịp nhìn về phía nam chính đang đứng trên cầu thang, nhớ tới uy lực một kiếm ban nãy trong lòng vẫn chưa hết sợ hãi.

Câu dẫn không thành công mà thiếu chút nữa còn bị sắc đẹp của Tô Bạch mê hoặc, Mị Cơ tuy né được một kiếm kia nhưng cũng bị kiếm phong cắt đứt khăn che mặt, lộ ra gương mặt yêu diễm vô cùng. Em gái Mị Cơ thử sờ sờ mặt, xác nhận không bị thương xong mới cười lạnh chuẩn bị tính sổ, nghĩ rằng phá hỏng chuyện tốt của ta, còn suýt hại lão nương bị hủy dung, nếu dễ dàng buông tha cho hắn ta sẽ đem tên mình viết ngược lại.

Mộ Thanh Giác sắc mặt âm trầm đi tới, trực tiếp bỏ qua Mị Cơ, lưu loát rút Côn Ngô lên, yên lặng nhìn về phía Tô Bạch, giọng điệu lạnh nhạt đến quỷ dị: “Ban nãy ả dùng tay nào đụng vào huynh?”

Bị y nhìn chằm chằm như vậy, Tô Bạch hơi mất tự nhiên, ngơ ngác không nói lời nào. Nam chính thấy hắn như thế liền xoay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Mị Cơ. Gương mặt đẹp như hoa đào kia đã hoàn toàn hiển lộ nhưng Mộ Thanh Giác lại giống như không nhìn thấy, chỉ dùng ánh mắt như đang nhìn một vật ghê tởm để nhìn nàng ta. Thần sắc rõ ràng là vô cùng bình tĩnh, lại mang lãnh ý nồng đậm, trong mắt ẩn ẩn lan tràn lệ khí: “Ban nãy ngươi dùng tay nào đụng vào sư huynh ta?”

Câu hỏi này rất ôn hòa, quả thực giống như chỉ đang hỏi đối phương vừa mới ăn gì, nhưng Tô Bạch đã quen thuộc với y lại biết rằng, nam chính đã tức giận rồi.

~Hết chương 31~

(1)Nhện Hắc Quả Phụ (Black Widow Spider): hay còn gọi là nhện góa phụ đen, là một trong bảy loại nhện độc nguy hiểm nhất thế giới.

Nơi sinh sống: Nhiều nhất ở miền nam nước Mỹ, nhưng có thể được bắt gặp ở hầu hết phía Tây Bán Cầu.

Kích cỡ cơ thể: Con cái 1,5 centimet, con đực 8 millimet.

Kích cỡ cơ thể bao gồm các chân: Con cái 4 centimet, con đực 1,25 centimet.

Nhện góa phụ đen cái là nỗi kinh hãi của những chàng bạn tình, vì chúng có sở thích “xơi” luôn bạn tình sau mỗi lần giao phối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.