Mấy kẻ còn lại đều bị biến cố đột ngột làm ngây người. Mị Cơ run lên, ở ngay dưới mí mắt mình mà còn xảy ra chuyện như vậy, nếu không thể mang người trở về, nghênh đón bọn họ sẽ là sự trừng phạt cực kỳ tàn ác.
Nghĩ tới thủ đoạn của Tiêu Lâu, nhóm ma tu đồng thời rùng mình, ngập ngừng lên tiếng: “Tả sử đại nhân… Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Trong lòng Mị Cơ cũng phát lạnh, vốn tưởng rằng chỉ là hai tu sĩ Tích Cốc kỳ cấp thấp sẽ không thể nào trốn thoát khỏi lòng bàn tay mình, lại không thể ngờ rằng lại có kẽ hở, nàng lập tức đi đến vách đá, phân thần thức ra điều tra.
Thể chất của người tu tiên khác với người phàm, rơi xuống chưa chắc đã chết. Mị Cơ tinh tế tìm hiểu sâu xuống dưới, lại không ngờ tới nửa đường thì tiếp xúc với một tầng kết giới. Linh lực kia giống như không hề chủ động công kích, chỉ giống như một tấm màng bảo vệ, cho dù Mị Cơ có thăm dò như thế nào đều không thể tìm thấy lỗ hổng, không khỏi tăng thêm lực muốn phá vỡ nó. Ai biết tầng kết giới kia như có trí tuệ, gặp mạnh cũng trở nên mạnh hơn, ngoại lực không thể xuyên qua. Mị Cơ thử lại lần nữa, đột nhiên linh lực mà nàng phóng xuống bị kết giới bắn ngược trở lại, nàng bị đẩy lùi về phía sau vài bước mới đứng vững.
“Đáng chết!” Mị Cơ cúi đầu mắng một tiếng, sâu sắc cảm thấy đáy vực này chỉ sợ là không tầm thường, chỉ cần nhìn tầng kết giới kia là biết.
Trong lòng biết rõ dù có tiếp tục ở đây cũng không thu hoạch được điều gì, Mị Cơ nhìn vách núi đen vài lần, có không cam lòng hơn nữa cũng phải quay về, chỉ là chủ nhân…
Thân thể run run, Mị Cơ phẫn hận nói: “Đi.”
Ánh trăng nhu hòa như nước, chẳng mấy chốc dược sơn đã khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có, yên tĩnh không một tiếng động.
Một lúc sau, đột nhiên có tiếng bước chân hỗn loạn từ xa tới, là Minh Thành tay cầm bảo kiếm, mang theo mấy đệ tử vội vàng tìm đến đây.
Mấy người Diệp Mính đi trước, trong tay cầm một chiếc hộp hình vuông, phía trên khảm thứ gì đó giống như la bàn. Đầu ngón tay Diệp Mính chạm vào la bàn, truyền linh lực, kim chỉ nam liền chậm rãi chuyển động.
Bạch Phàm gấp tới sắp khóc, “Sao rồi, Diệp Mính sư đệ? Tìm được sư huynh chưa?”
Kim chỉ nam ngừng lại, Bạch Phàm lập tức chạy theo hướng đầu kim chỉ, mấy người còn lại cũng vội vàng đuổi theo.
Chạy nhanh mấy bước, trước mắt là một vùng sâu thẳm khủng bố, đúng là chỗ vách núi đen. Bạch Phàm mặt trắng bệch, môi run run: “Tại sao có thể như vậy, không thể nào, nhất định là do la bàn bị lỗi, nhất định là thế…”
Sợ cảm xúc của hắn bị kích động mà vô ý ngã xuống, Minh Thành kéo hắn ra sau mình, cúi người nhìn xuống, thần sắc ngưng trọng.
Sắc mặt Bạch Phàm hoàn toàn trắng bệch, Diệp Mính thật sự không nỡ nhìn nữa, biết hắn rất thân với đại sư huynh liền an ủi: “Huynh đừng như vậy, mặc dù vách núi đen rất cao nhưng đại sư huynh có tu vi trong người, không hẳn là sẽ…”
Lời còn chưa dứt, Bạch Phàm đột nhiên giống như vừa sống lại, nắm chặt lấy tay Diệp Mính, run giọng nói: “Đúng, đại sư huynh có tu vi trong người, sẽ không sao cả. Huynh ấy lợi hại như vậy, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, phải không?” Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Mính, giống như chỉ cần y nói ‘phải’ thì đại sư huynh có thể bình an không tổn hao gì mà trở về vậy.
Diệp Mính khe khẽ thở dài, dù biết hắn thân với đại sư huynh nhưng lại không ngờ đã thân tới mức này, đại sư huynh gặp chuyện không may đã dọa hắn thành như vậy. Lại nói tiếp, vị Bạch Phàm sư huynh này vẫn còn mang tính trẻ con, tuy trên danh nghĩa là sư huynh của y nhưng thực tế lại chỉ giống như một đứa trẻ, cũng khó trách sẽ trở nên như thế.
Không đành lòng nhìn hắn tiếp tục khổ sở, Diệp Mính nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay hắn, dịu giọng trấn an: “Không sao đâu, sẽ không sao đâu mà.”
Diệp Mính vốn có đơn linh căn thuộc tính thủy, cả người ôn nhuận như ngọc, lúc này còn cố ý làm ra thần thái dịu dàng, thanh âm càng thêm nhẹ nhàng chậm rãi nhu hòa. Bạch Phàm cảm thấy lời y nói như dòng nước suối, chầm chậm rửa trôi sự khủng hoảng trong lòng hắn, dần dần an tĩnh lại.
Minh Thành đứng một lúc lâu trên vách đá, không biết nghĩ tới điều gì, thần sắc vô cùng khó coi, thật lâu sau mới thở dài một tiếng: “Trở về thôi.”
Bạch Phàm quả thực không thể tin được điều tai mình vừa nghe thấy, ngây ra nhìn ông: “Sư thúc ngài nói gì vậy, đại sư huynh còn ở bên dưới chờ chúng ta mà, chúng ta phải đi xuống đó cứu huynh ấy.”
Ánh mắt Minh Thành hơi né tránh, hàm hồ đáp: “Vô dụng thôi… Chỉ dựa vào mấy người chúng ta căn bản là không thể, huống hồ…”
Bạch Phàm sốt ruột: “Ngày thường sư thúc không phải là rất thích đại sư huynh hay sao, đến lúc này sao có thể không để ý tới huynh ấy chứ?”
Nhớ tới thiếu niên áo trắng đẹp đẽ như thần tiên kia, sắc mặt Minh Thành càng thêm khó coi: “Đáy vực nguy hiểm… Không thể đi xuống.”
Nghe thấy hai chữ ‘nguy hiểm’, thần sắc Bạch Phàm trở nên bối rối: “Vậy đại sư huynh thì sao?”
Đang lúc tranh cãi thì thấy Minh Tịnh chân nhân ngự kiếm bay đến, ánh mắt Bạch Phàm sáng ngời, kinh hỉ chạy tới, sư phụ đến rồi, đại sư huynh nhất định sẽ không sao.
Tới gần mới phát hiện Minh Tịnh chân nhân ngày thường luôn cẩn thận tỉ mỉ giờ đây tóc tai tán loạn, hơi thở cũng hơi gấp gáp. Xem ra khi so đấu với Tiêu Lâu thì ông cũng chịu không ít nội thương.
Bạch Phàm thấy sắc mặt Minh Tịnh chân nhân khó coi liền biết sau trận chiến với Tiêu Lâu chỉ sợ ông cũng đã vô cùng vất vả, thành ra hắn lại có chút do dự, không biết có nên báo chuyện Tô Bạch cho ông hay không.
Do dự nửa ngày, rốt cục cũng không nói gì, nhưng Minh Tịnh chân nhân nhận ra vẻ mặt hắn không ổn, tầm mắt đảo qua mấy người, không thấy bóng dáng của Tô Bạch liền hỏi: “Đại sư huynh của ngươi đâu?”
Trong lòng Bạch Phàm vừa tự trách vừa sợ hãi, nghe những lời này liền giống như một đứa trẻ bất lực mới tìm thấy cha mẹ, không tự giác muốn kể hết sự ủy khuất của mình, thanh âm mang theo chút nghẹn ngào: “Đại sư huynh… ở dưới đáy vực. Sư phụ, cứu đại sư huynh…”
“Cái gì?!” Minh Tịnh chân nhân không ngờ sự tình lại biến thành như vậy, sắc mặt bối rối trong nháy mắt, quay sang hỏi Minh Thành: “Thanh Hoan… nó thật sự…, còn ai nữa?”
Minh Thành nhìn ông thật sâu, biết ông lo lắng điều gì, trong ánh mắt cũng mang theo ưu sầu: “Nghe nói, còn có Mộ Thanh Giác.”
“Quả nhiên là thế…” Minh Tịnh chân nhân hơi kinh ngạc, lại có chút thoải mái, thần sắc phức tạp, cúi đầu thở dài một tiếng, “Mộ Thanh Giác, thật sự là y sao.”
Tô Bạch tuy là đại đệ tử của Minh Tịnh chân nhân nhưng chỉ vì đệ tử rơi xuống vực mà tinh thần trở nên không ổn như vậy thì hình như hơi quá. Diệp Mính trong lòng vừa động, âm thầm quan sát thần sắc sư phụ, nghĩ rằng sự tình chỉ sợ là không đơn giản như vậy.
Không khí trầm trọng mà quỷ dị. Bạch Phàm tuy rằng đơn thuần nhưng hắn không ngốc, không khỏi nghi hoặc: “Sư phụ, mọi người sao vậy?”
Minh Tịnh chân nhân nghiêm túc nói: “Đáy vực này không thể xuống được.”
Trong lòng Bạch Phàm đau xót, ngay cả sư phụ cũng không có biện pháp nào ư.
Minh Tịnh chân nhân thở dài một tiếng, khuôn mặt dưới ánh trăng hiện ra vài phần tang thương, nói với Bạch Phàm: “Sư tổ các ngươi trước khi phi thăng từng nói với vi sư rằng cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không được để cho đệ tử trong tông môn đi xuống Thất Ma Nhai, nếu không Vô Thượng tông chỉ sợ là sẽ gặp tai họa.”
Bạch Phàm và Diệp Mính đều đầy mặt kinh ngạc, sao sư tổ phải để lại lời răn như vậy, dưới Thất Ma Nhai cất giấu bí mật gì?
Tâm tư Diệp Mính nhanh nhẹn hỏi: “Nếu như thế thì tại sao sư phụ chưa bao giờ nói cho chúng con biết về môn quy này?”
Nghe vậy, trên mặt Minh Tịnh chân nhân cực nhanh hiện lên sự hối tiếc và buồn bực, miệng khép khép mở mở, cuối cùng cũng không nói lời nào.
Minh Thành thấy thần sắc của ông liền trả lời thay: “Bởi vì chúng ta phạm phải sai lầm, cứ tưởng rằng hắn đã chết rồi.”
Hắn?
Đáy vực.
Địa thế dược sơn dốc đứng, nhiều tảng đá hình thù kì dị. Thất Ma Nhai lại sâu không thấy đáy, Mộ Thanh Giác ôm chặt lấy Tô Bạch, hai người không ngừng rơi xuống, nhiệt độ xung quanh càng ngày càng thấp.
Trong lòng Tô Bạch không yên, tuy đã biết cốt truyện nhưng hắn cũng không rõ dưới đáy vực có những thứ gì, không thể bảo đảm bản thân có thể sống sót đi khỏi đây hay không.
‘Thùm!’ một tiếng, vô số bọt nước bắn tung tóe, thân thể hai người nháy mắt bị hồ nước lạnh thấu xương bao phủ.
Định lý ‘nhân vật chính nhảy vực không chết’ thứ nhất: dưới vách núi đen sẽ có đại thụ tán lá rợp trời hoặc là có dòng suối hay hồ nước, ý nghĩa tồn tại của chúng nó là để tiếp được thân hình nhu nhược của nhân vật chính.
Thân là một con vịt cạn đã sống nhiều năm trên đất liền, Tô Bạch vừa rơi xuống đã phải uống mấy ngụm nước, vội vàng nín thở, quờ quạng tay chân lung tung, thân thể thì nặng như bị buộc thêm tảng đá, quả thực là nửa bước cũng khó đi. May mà khi còn nhỏ Mộ Thanh Giác đã từng học bơi lặn, sau khi rơi xuống nước cũng không buông Tô Bạch ra, một tay rẽ nước, một tay ôm hắn bơi lên bờ.
Hồ nước vô cùng trong suốt sạch sẽ, chỉ là không biết vì sao lại lạnh thấu xương. Tô Bạch thấy Mộ Thanh Giác cố hết sức liền muốn niệm pháp quyết nhảy ra khỏi mặt nước. Thử một lần mới phát hiện ra hồ nước này có chút cổ quái, pháp quyết không có tác dụng. Trong đầu nhớ lại đặc tính mình viết về hồ nước này, không khỏi thầm hận bản thân nhất thời ngứa tay.
Bích thủy hàn đàm(1) ở dưới Thất Ma Nhai, nước hồ quanh năm rét lạnh thấu xương, xung quanh hồ có cả mảng lớn linh thực linh thảo, nước hồ có khả năng hấp thu linh khí nên tu sĩ cấp thấp khó có thể thi triển pháp thuật dưới nước. Ngâm trong nước hồ, cộng thêm có tâm pháp phụ trợ có thể khiến tu vi tăng lên rất nhanh.
May mà trước khi nhảy xuống vực hai người đều đã uống không ít đan dược mà Tô Bạch chuẩn bị, lúc này trong ngực chỉ cảm thấy nóng như lửa thiêu, ở trong làn nước rét lạnh này cũng dễ chịu không ít.
Mất không ít sức lực, cuối cùng Mộ Thanh Giác cũng kéo được Tô Bạch lên bờ. Tô Bạch há miệng thở gấp, một lát sau mới bình phục. Bị gây sức ép lâu như vậy, hai người đều mệt muốn chết, Mộ Thanh Giác còn thoát lực ngã trên mặt đất.
Tô Bạch lẳng lặng đánh giá bốn phía, âm u sâu thẳm, nơi nơi đều là cây cối rậm rạp, che hết khoảng trời phía trên, ánh trăng cũng không thể chiếu xuống nơi này, xung quanh yên tĩnh không có một chút hơi thở của con người.
Quả thực là rất giống ngoại cảnh phim kinh dị, trong lòng Tô Bạch run lên, cũng không biết nam chính trong nguyên tác phải ở nơi này một mình thì liệu có sợ hay không.
Đang lúc hăng hái não bổ, vừa quay đầu liền đối diện với đôi mắt sâu thẳm gần trong gang tấc của nam chính.
Móa! Quả thực là bị dọa muốn tè ra quần luôn, hơn nửa đêm ngươi muốn hù chết quỷ hả?! Tô Bạch không biết y bị làm sao, nhất thời cũng không dám mạo muội mở miệng.
“Sư huynh?” Thanh âm nam chính hơi trầm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Ừm?” Tô Bạch lên tiếng đáp lại.
Nam chính lẳng lặng nhìn hắn một lát, ánh sáng thật sự quá mờ nên Tô Bạch không thấy rõ vẻ mặt của y, chỉ nhìn thấy cặp mắt sáng kinh người kia.
“Huynh sẽ ở bên ta đúng không, vĩnh viễn ở bên ta?” Câu nghi vấn nhưng giọng điệu lại vô cùng khẳng định.
“… Ừm.” Tô Bạch nghĩ, nếu như ngươi có thể cam đoan không giết ta, không ném ta cho Tiêu Lâu tùy ý làm nhục, không cướp đoạt em gái Hà Thanh mà ta thích, có đồ ăn ngon nhớ chia cho ta thì ta đây thân là tiểu đệ mà nam chính coi trọng nhất, sẽ luôn ở bên ngươi.
“Sư huynh thật tốt.” Nam chính cảm động ôm hắn vào lòng, thanh âm kích động, thân thể run run, “Ta cũng sẽ ở bên sư huynh, mãi mãi.” Tạm dừng một lát, dường như để cảm xúc bình tĩnh lại, sau đó mới nói tiếp: “Ta sẽ trở nên mạnh mẽ, về sau không ai có thể bắt nạt chúng ta nữa.”
“Ừ.”
~Hết chương 39~
(1)Bích thủy hàn đàm: cứ hiểu đơn giản là hồ nước lạnh.^^~
_________________
Lưu manh có văn hóa...
images