Ngày thứ hai, Tô Bạch gọi Huyền Xà đang thần thanh khí sảng lên bờ, ý bảo ông ngươi gọi ngươi về nhà ăn cơm kìa.
Lúc huyết mạch vừa thức tỉnh, Mộ Thanh Giác cảm thấy ý thức mơ hồ, chỉ còn lại bản năng của Huyền Xà, sau khi ngâm mình trong bích thủy hàn đàm thì ý thức mới dần dần rõ ràng. Y nhớ lại chuyện hôm qua, trong lòng buồn bực không thôi, chưa bày tỏ đã dọa người ta rồi, con đường sau này chẳng phải là càng khó đi hơn sao?
Bởi vậy khi đối mặt với Tô Bạch lại càng thêm cung kính nghe lời, lẳng lặng đứng, cúi cái đầu rắn ý bảo Tô Bạch leo lên.
Tô Bạch giật mình, có chút do dự. Huyền Xà không có kiên nhẫn chờ đợi liền trực tiếp dùng đuôi cuốn hắn lên đặt trên đầu mình. Không muốn ngã xuống, Tô Bạch đành phải vươn hai tay ôm lấy thân thể lạnh như băng của nó, nhưng mà ngoài ý muốn lại không có cảm giác dính dấp ghê tởm như trong tưởng tượng.
Không đợi Tô Bạch mở miệng chỉ huy, Huyền Xà lập tức trườn về phía động phủ Tử Tiêu. Tô Bạch vỗ vỗ đầu nó, dò hỏi: “Có phải đã khôi phục thần trí rồi không?”
Huyền Xà kêu hai tiếng, vẫn không ngừng động tác dưới thân.
Một người một rắn trở lại trong động phủ, Mộ Duyên Chiêu vẫn đang ngủ say. Tô Bạch nhíu mày, nhớ tới việc Nguyên Hi thần quân từng nói liền không khỏi thầm mắng bản thân quá sơ ý. Hắn tiến tới chỗ ngăn kéo dưới bàn trà lấy ra một tấm khăn lụa vuông vắn màu đỏ hồng, bấm ngón tay niệm chú, trút linh lực vào khăn lụa. Chiếc khăn đỏ hồng đột nhiên biến lớn, màu sắc rực rỡ chói mắt, giống như một ngọn lửa thiêu đốt, chính là thiên địa chí bảo(1) – Thiên Vũ La.
Nhẹ nhàng phất tay, Thiên Vũ La trùm lên Trấn Ma thạch, hoàn toàn bao bọc lấy nó, không để lọt một khe hở, ánh sáng của Trấn Ma thạch trong nháy mắt bị che lấp.
Tô Bạch quay đầu, Mộ Duyên Chiêu quả nhiên đã chậm rãi mở mắt. Ông tinh tế chăm chú nhìn Thiên Vũ La, thần sắc hoảng hốt, một lát sau mới phục hồi tinh thần lại, hỏi: “Đây là hắn đưa cho ngươi?” Khi nói chuyện vẫn không rời mắt khỏi Trấn Ma thạch.
Dù ông ta không nói rõ nhưng Tô Bạch vừa nghe đã hiểu, gật đầu rồi lại lắc đầu, “Thiên Vũ La vốn dĩ luôn nằm trong động phủ này.” Nói ngụ ý như vậy, Mộ Duyên Chiêu tự mình có thể hiểu ra.
Mộ Duyên Chiêu than nhẹ một tiếng liền đứng dậy, nhìn về phía Huyền Xà đang nằm phía sau Tô Bạch, dùng thần thức điều tra quanh thân nó, “Đã khôi phục thần trí rồi, có điều huyết mạch vừa mới thức tỉnh nên chưa thể phu phóng tự nhiên được.” Sau đó ông lấy ra một bộ ngọc giản, thuận tay ném cho Huyền Xà, “Tu luyện theo bộ công pháp này, hấp thụ linh quả và nước hồ, không bao lâu nữa sẽ có thể tự do chuyển hóa hình thể của bản thân.”
Huyền Xà mở miệng ngậm lấy ngọc giản, vận chuyển linh lực, nội dung ngọc giản liền hiện rõ trong đầu, nó hưng phấn rống lên hai tiếng, tu luyện theo công pháp đó.
Tùy ý kéo một cái ghế dựa ngồi xuống, Tô Bạch nhắm mắt dưỡng thần, mấy ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, hắn quá mệt mỏi rồi, hiện tại có thể tranh thủ chút thời gian nào thì hay chút đó, nếu không chờ tới khi nam chính quay về Vô Thượng tông sẽ còn một đống phiền toái lớn đang chờ kìa.
Thấy hắn như thế, Mộ Duyên Chiêu nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Căn cơ không ổn lại bị trọng thương, sau này chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới việc tu luyện.”
Tô Bạch lắc đầu, hắn vốn cũng không chấp nhất với thực lực, tùy tiện nói: “Thuận theo tự nhiên là được rồi.”
Mộ Duyên Chiêu sửng sốt. Thế giới này lấy thực lực làm đầu, cả đời tu sĩ đều theo đuổi việc thành tiên, hiếm thấy người nào không ôm chí lớn như vậy, ông lắc đầu thở dài: “Ngươi quả nhiên không phải là hắn, cho dù bề ngoài giống nhau thì bên trong cũng rất khác biệt.”
Tâm tư vừa chuyển liền biết Mộ Duyên Chiêu nói ai, Tô Bạch hiếu kì nói: “Vãn bối thật sự rất giống vị Nguyên Hi thần quân kia sao?”
Mộ Duyên Chiêu gật đầu, lâm vào hồi ức: “Bề ngoài giống năm phần, khí chất thì giống tới sáu, bảy phần. Có điều Hòa Ninh của ta là mặt lạnh tâm cũng cứng rắn. Ngươi thì mặc dù mang diện mạo thanh lãnh nhưng đáy lòng lại vô cùng mềm mại, chung quy vẫn không giống nhau.”
Nhớ tới thanh âm thanh lãnh ẩn chứa kiên nghị trong đầu kia, Tô Bạch không thể không thừa nhận Nguyên Hi thần quân quả thực là một người sát phạt quả quyết mạnh mẽ vang dội, bản thân mình có đuổi cả đời cũng không kịp, có điều hắn có vài phần giống nam thần, ngẫm lại đã khiến người ta có chút kích động nha.
Năm tháng dưới đáy vực bình tĩnh an lành, không có sư đệ sư muội quen thuộc của nguyên chủ ‘Tô Bạch’, không có sự vụ lớn nhỏ cần hắn xử lý, Tô Bạch khó có được mà thoải mái, ngay cả nỗi sầu lo việc bị nam chính quẳng cho Tiêu Lâu làm nhục vẫn phiền nhiễu hắn bấy lâu cũng tiêu tán đi không ít. Mỗi ngày nhìn Huyền Xà ngâm mình trong bích thủy hàn đàm, hắn thì chỉ cần ngồi trên bờ ăn linh quả rồi lại ngồi thiền.
Mộ Duyên Chiêu hình như đã mắc chứng trầm cảm, còn rõ ràng là từ bỏ trị liệu. Phược Hồn Tỏa đã bị chặt đứt nhưng ông ta không hề muốn ra khỏi động phủ một bước nào, càng ngày càng ít nói, mỗi ngày không ngẩn người thì lại ngủ.
Trải qua một khoảng thời gian tu luyện, Mộ Thanh Giác đã có thể tự do chuyển hóa hình thể, lúc ở trong hình thái Huyền Xà cũng có thể khống chế tư duy của bản thân, không bị thú tính áp đảo.
Tô Bạch ngồi thiền trên một tảng đá ven bờ, vừa mở mắt đã thấy một nam nhân cởi trần ngồi trước mặt mình, đúng vậy, một nam nhân, người trước mặt có cơ bắp rắn chắc, thân cao thể tráng, đã là một nam nhân thực thụ.
Nhìn dáng người cường tráng của người nọ, lại nhìn cơ thể không đủ hai lạng thịt của mình, Tô Bạch oán niệm, tại sao nhiều năm như vậy mà mình không cao lên chút nào, cái thân thể này sao cứ giữ bộ dạng chưa phát dục hết vậy.
Thấy Tô Bạch mở mắt, Mộ Thanh Giác hơi hơi nở nụ cười, tới gần hắn nói: “Sư huynh, chúng ta nên trở về thôi.”
Mịa, làm quái gì mà dựa vào gần thế, Tô Bạch oán thầm, cũng không biết tại sao dạo gần đây nam chính rất thích dính lấy hắn, trước kia cũng không thấy y như vậy mà, chẳng lẽ là do huyết mạch Huyền Xà, má ơi chẳng trách lại có cái bộ dạng không xương này.
Tô Bạch ý vị thâm trường mà híp mắt nhìn Mộ Thanh Giác.
Ý cười của nam chính càng tăng thêm, khẽ vuốt sợi tóc bên tai Tô Bạch, miệng bất đắc dĩ ôn nhu nói: “Biết rồi mà, sư huynh.” Nói xong lấy ra một bộ trường bào trong Tu Di giới, lưu loát mặc vào, mềm giọng xin Tô Bạch khoan dung: “Như vậy được chưa, sư huynh của ta?”
Thanh âm Mộ Thanh Giác vốn trầm thấp dễ nghe, lúc này còn dùng ngữ điệu chầm chậm, tăng thêm vài phần khàn khàn từ tính, ẩn chứa vô hạn sủng nịch, Tô Bạch nghe mà đỏ cả cái mặt già, vội ho một tiếng để che giấu, đi về phía động phủ.
“Ha ha.” Mộ Thanh Giác nhẹ nhàng cười, thâm tình nhìn bóng dáng người nọ, cảm thấy chỉ cần có hắn thì cho dù vĩnh viễn ở dưới đáy vực y cũng vô cùng vui vẻ, khóe miệng không thể ức chế mà cong lên.
Tô Bạch đi vài bước, không thấy y đi theo liền quay đầu: “Còn không mau đi.” Ánh mặt trời rải một vầng sáng màu vàng bao quanh hình dáng thiếu niên áo trắng, càng làm nổi bật mi mục tinh xảo của hắn.
Mộ Thanh Giác si mê nhìn ngắm, ôn nhu nỉ non: “Tuân mệnh, sư huynh của ta.”
Hai người quay lại động phủ, Mộ Duyên Chiêu đang lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế tử đàn, nghe thấy động tĩnh liền chậm rãi mở mắt.
Mộ Thanh Giác giật mình, sao y cứ cảm thấy hình như người này có chỗ nào đó không ổn thì phải?
Sau khi thức tỉnh huyết mạch Huyền Xà, tốc độ tu hành của y tiến triển cực nhanh, tai càng thêm thính mắt càng thêm tinh, khí thế trên người cũng càng thêm cường ngạnh, thậm chí ngay cả phong ấn trong thân thể cũng đã bị y phá tan. Y lo lắng Tô Bạch sẽ kiêng kị Tiên thiên ma thể của mình nên trước mặt hắn luôn che giấu hơi thở âm lãnh tàn nhẫn trên người.
Tu vi của Tô Bạch hữu hạn, không nhận ra là chuyện rất bình thường. Thế nhưng Mộ Duyên Chiêu cũng không hề để lộ chút gì, thậm chí còn cố ý giúp y che giấu trước mặt Tô Bạch.
Thông qua huyết mạch Huyền Xà, Mộ Thanh Giác rất dễ dàng xác định được quan hệ huyết thống của hai người, có điều, vậy thì sao cơ chứ, Huyền Xà luôn luôn lạnh lùng tuyệt tình, người này lại chưa từng nuôi dạy y, Mộ Thanh Giác cũng chỉ có chút hảo cảm và thân cận với ông mà thôi.
Mộ Duyên Chiêu ngoắc tay ý bảo hai người qua đây, nhìn về phía Mộ Thanh Giác nói: “Gần đây ngươi tu luyện không tệ, thể chất đã không còn vấn đề gì nữa…”
Trái tim Mộ Thanh Giác đập mạnh, biết Mộ Duyên Chiêu đang cố kị Tô Bạch nên chưa từng nói rõ chuyện Tiên thiên ma thể, dù sao cái loại thể chất này, bất cứ đạo tu nào cũng hận không thể tru diệt.
Mộ Duyên Chiêu nói một lời hai ý: “Về sau khi tu luyện ở Vô Thượng tông phải cẩn thận một chút.” Nói xong liền đưa ra hai chiếc không gian giới chỉ(2) giống nhau như đúc, “Nhẫn này tuy kém Tu Di giới trên tay ngươi nhưng cũng coi như một bảo vật hiếm có, bên trong chứa mấy thứ đồ chơi nho nhỏ mà ta sưu tầm lúc còn trẻ, tặng cho các ngươi, coi như quà kỉ niệm.”
Lời này rõ ràng có chút ý dặn dò hậu sự, đã qua nhiều ngày tiếp xúc, Mộ Thanh Giác đại khái cũng đoán được ông muốn làm gì, y muốn khuyên bảo lại không biết nên nói từ đâu, hai người đều là đại nam nhân lãnh ngạnh cường thế, đương nhiên không thể làm ra tư thái của nữ nhân. Huống hồ cái người thoạt nhìn không lớn hơn mình bao nhiêu lại là ông nội mình, trong lòng Mộ Thanh Giác biệt nữu nên có ý tránh ông, Mộ Duyên Chiêu cũng không phải người nói nhiều, cứ như vậy trước giờ hai người thế mà chưa nói được với nhau mấy câu.
Tô Bạch hoảng hốt, không hiểu rõ sự bất thường trong lời nói của Mộ Duyên Chiêu, “Tiền bối, ông…”
“Không sao.” Khoát tay, ngăn hắn nói tiếp, sắc mặt Mộ Duyên Chiêu bình tĩnh đến dị thường, khi nhìn về phía Tô Bạch còn hơi mang theo nét từ ái, “Lần này ngươi bị thương tới căn nguyên, trong nhẫn này có mấy viên đan dược, có lợi cho thân thể của ngươi, đừng quên uống nó.”
Trong lòng Tô Bạch khó chịu, đang định từ chối thì Mộ Thanh Giác lại đột nhiên tiếp nhận hai chiếc nhẫn trong tay ông, trịnh trọng nói: “Đa tạ.”
Mộ Duyên Chiêu lắc đầu thở dài, giúp y thức tỉnh huyết mạch rồi cho y công pháp y cũng chẳng nhìn mình thêm mấy lần, vài viên đan dược lại khiến y cảm kích đến vậy.
Hình thức của hai chiếc nhẫn kia hơi giống kiểu nhẫn nam ở hiện đại, hào phóng đơn giản, chính giữa điêu khắc hoa văn. Mộ Thanh Giác cầm lấy một chiếc, đeo lên tay trái cho Tô Bạch. Chiếc nhẫn như có linh tính, vừa tiếp xúc với ngón tay Tô Bạch liền tự động điều chỉnh kích cỡ, chặt chẽ bao quanh ngón áp út của hắn.
Tô Bạch nhìn khuôn mặt nghiêm túc của nam chính, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng, vừa quay đầu liền đối diện với ánh mắt cười như không cười của Mộ Duyên Chiêu, hắn lập tức chấn động.
Mợ nó, cái cảm giác trao nhẫn trong hôn lễ này nhất định chỉ là ảo giác của ta thôi đúng không?!
May mắn Mộ Thanh Giác cũng không bảo Tô Bạch đeo nhẫn cho y mà tự mình đeo lên ngón tay.
Mộ Duyên Chiêu híp mắt nhìn hai người đeo hai chiếc nhẫn giống nhau, trong lòng ngũ vị tạp trần, hai chiếc nhẫn này cũng không đơn giản chỉ là không gian giới chỉ mà chính là một đôi ‘Bích Lạc Hoàng Tuyền giới’ dành cho phu thê, ý nghĩa như tên, sau khi đeo vào sẽ không tháo ra được nữa, xuyên thấu qua cả sinh tử luân hồi, vĩnh viễn đi theo chủ nhân, tình nhân có thể cảm giác sự tồn tại của đối phương thông qua chiếc nhẫn trên tay mình, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không xa rời.
Năm ấy khi ông vẫn còn là một tiểu tử hăng hái đã hao phí rất nhiều tâm huyết mới cướp được đôi nhẫn này từ trong tay một tên yêu tu, sau đó vui mừng hớn hở chạy đi muốn tặng cho Tô Kính, chỉ tiếc…
Có điều, Tô Bạch không biết về chiếc nhẫn này cũng không có gì kì quái, nhưng trong lòng Mộ Thanh Giác chỉ sợ là đã rất rõ ràng, dù sao trong trí nhớ truyền thừa của Huyền Xà cũng có giới thiệu về nó. Nghĩ nghĩ, Mộ Duyên Chiêu liền hiểu được tâm tư của y, chỉ sợ tên này vẫn chưa thành công đâu, không khỏi oán thầm tên tiểu tử thối này thật đúng là xấu xa, không hổ là huyết mạch Mộ thị.
Nhìn Mộ Thanh Giác và Tô Bạch, Mộ Duyên Chiêu dường như thấy được bản thân mình và Tô Hòa Ninh thời tuổi trẻ, không khỏi than nhẹ một tiếng.
Tạo hóa trêu ngươi, chính là như vậy.
~Hết chương 47~
(1) Thiên địa chí bảo: bảo vật quý hiếm trong trời đất.
(2) Không gian giới chỉ: nhẫn không gian.
_________________
Lưu manh có văn hóa...
images