Người đàn ông có khuôn mặt khá giống Thái Ngạn Nhân, cũng khá giống Thái Văn Kỳ.
Tô Mộ Nghiên nhanh chóng đoán ra ông ta là ai.
Nhìn ông ta, một cảm giác chán ghét và khinh thường nhanh chóng xuất hiện trong cô. Cô vô thức nhìn về phía Thái Văn Kỳ thì lại thấy anh đang đứng yên một chỗ, không hiểu tại sao mà cô cũng bất chợt dừng bước, đứng yên mà nhìn bóng lưng anh.
Hứa Tông Dương ở bên cạnh hỏi: “Cậu sao thế?”, nhưng Tô Mộ Nghiên vì thẫn thờ nhìn Thái Văn Kỳ nên không hề trả lời.
Lúc này, Thái Văn Kỳ lại đang nhìn về phía ông Thái, ông Thái cũng đang nhìn anh. Trong thời gian này ông ta luôn tìm cơ hội nói chuyện với anh, nhưng anh sống cùng ông ngoại nên ông ta không thể đến gặp anh được.
Hôm nay ông ta đến đây là để đón Thái Ngạn Nhân, nhưng quan trọng là ông ta cũng muốn tìm anh nói chuyện. Nếu có thể, ông ta muốn đón anh về nhà họ Thái.
Ông ta cảm thấy có lỗi và muốn bù đắp cho anh, nếu anh theo ông ta thì ông ta sẽ cố gắng đối xử thật công bằng với anh, tuyệt đối không để anh chịu thiệt hơn Thái Ngạn Nhân, sau này tài sản cũng sẽ chia đều cho hai người chứ không thiên vị.
Ông Thái cảm thấy như vậy thì Thái Văn Kỳ và người vợ cũ đã mất có thể dần dần tha thứ cho những lỗi lầm trong quá khứ của ông ta. Hơn nữa bây giờ ông ta bù đắp cho Thái Văn Kỳ, cho anh tình yêu thương của một người cha thì Thái Văn Kỳ sẽ không còn oán niệm trong lòng, mai sau cũng sẽ hòa thuận với Thái Ngạn Nhân chứ không còn làm khó Thái Ngạn Nhân nữa.
Dù sao hai người cũng là anh em, ông Thái nghĩ như vậy.
Mà thấy Thái Văn Kỳ xuất sắc, ông ta cũng rất tự hào. Nếu có thể đón anh về thì đương nhiên ông ta sẽ nở mày nở mặt, tương lai của công ty ông ta cũng có thể nhờ cậy vào anh.
Ông Thái vì thế mà nôn nóng muốn đón anh về nhà họ Thái.
Bây giờ ông ta đứng nhìn anh từ xa, tự dưng trong lòng lại có chút xúc động, cũng có chút tự trách. Mười sáu năm trời không chăm lo cho anh, ông ta cảm thấy thật hổ thẹn.
Con trai của ông ta, giọt máu của ông ta, lúc này ông ta chợt nghĩ: Giá như lúc đầu không ruồng bỏ đứa con này thì tốt rồi.
Trong khi ông ta đang nghĩ như vậy thì Thái Văn Kỳ lại đang nhìn ông ta bằng một ánh mắt khinh bỉ. Nếu không phải đang chờ đợi Tô Mộ Nghiên thì anh đã chẳng phí thời gian mà ở đây để nhìn ông ta cho bẩn mắt.
Bây giờ đứng yên tại đây, lý do cũng chỉ vì muốn chờ Tô Mộ Nghiên chạy đến bên anh, kéo anh rời đi như lúc trước.
Thái Văn Kỳ vẫn luôn mong chờ khoảnh khắc đó sẽ một lần nữa xảy ra, Tộ Mộ Nghiên sẽ lại vì thương anh mà đến bên anh.
Mà lúc này, Tô Mộ Nghiên vẫn đang đứng nhìn Thái Văn Kỳ từ phía sau. Trong lòng cô có một thứ cảm xúc mãnh liệt, thôi thúc cô đi đến bên cạnh Thái Văn Kỳ. Thế nhưng tại sao cô phải đi đến bên cạnh anh chứ?
Cô và anh chẳng liên quan gì đến nhau, cô còn cảm thấy ghét anh. Bây giờ anh nhìn thấy ông Thái thì sao? Bây giờ dù anh đang buồn thì như thế nào?
Tô Mộ Nghiên cảm thấy mình không cần quan tâm, cứ để anh cô đơn đứng đó cũng được. Nhưng mà…
Trái tim của cô khó chịu quá.
Tô Mộ Nghiên mím chặt môi, cố gắng kìm nén cảm xúc khó chịu trong lòng. Nhưng cứ nhìn vào bóng lưng cô độc của Thái Văn Kỳ thì sống mũi cô lại cay cay, cổ họng cô thì như bị nghẹn lại.
Thật là khó chịu!
Trong lúc đó, Thái Văn Kỳ cũng đang khó chịu không kém. Tại sao Tô Mộ Nghiên vẫn chưa đến bên anh, chẳng lẽ cô không quan tâm đến anh nữa rồi sao? Một chút thương cảm dành cho anh… cô cũng không có sao?
À… Thái Văn Kỳ suýt quên mất, Tô Mộ Nghiên đã bị mất trí nhớ thì làm sao biết được hoàn cảnh của anh? Cô mất trí nhớ rồi thì sẽ không biết chuyện giữa anh và ông Thái, vì vậy cô không thương hại anh là điều đương nhiên.
Thái Văn Kỳ chua xót mà nở nụ cười, xem ra anh vì khao khát sự thương cảm từ Tô Mộ Nghiên mà quên mất cả chuyện đơn giản như thế này.
Lúc này, ông Thái bỗng đi về phía anh.
Thái Văn Kỳ cứ đứng yên tại chỗ, trong lòng anh đã không còn mong chờ.
Không còn mong chờ Tô Mộ Nghiên đến bên anh nữa, vì cô đã quên mất anh rồi.
Nhưng anh lại không biết rằng lúc này, Tô Mộ Nghiên đang khó chịu đến nhường nào. Nhìn ông Thái cứ từng bước đi về phía anh, Tô Mộ Nghiên vô cùng căm tức.
Lão già khốn kiếp! Đón con trai của ông rồi thì sao không cút xéo luôn đi, tự nhiên đi về phía này làm gì? Lão già chết tiệt, tránh xa Thái Văn Kỳ ra!
Tô Mộ Nghiên thật sự tức giận, lại vô cùng đau lòng vì Thái Văn Kỳ.
Thật sự không chịu nổi nữa, Tô Mộ Nghiên không thể đứng đây mà mặc kệ Thái Văn Kỳ được.
Cô siết chặt bàn tay, dứt khoát chạy về phía Thái Văn Kỳ. Nhưng Hứa Tông Dương đứng bên cạnh bỗng giữ tay cô lại, lo lắng hỏi: “Cậu làm sao thế?”
Tuy nhiên Tô Mộ Nghiên giờ phút này không còn quan tâm đến bất cứ ai ngoài Thái Văn Kỳ. Cô hất mạnh tay Hứa Tông Dương ra, sau đó chạy một mạch về phía trước.
Khi Thái Văn Kỳ đang nhìn ông Thái, miệng nở một nụ cười trào phúng với ông ta, nhưng trái tim anh lại đau xót vì Tô Mộ Nghiên không còn để ý đến mình.
Vậy mà không ngờ rằng bỗng nhiên, một bàn tay quen thuộc bỗng nắm lấy tay anh. Đến khi anh quay lại thì đã thấy Tô Mộ Nghiên ở bên cạnh, đôi mắt cô nhìn vào khuôn mặt anh giống như đang quan tâm anh, lo lắng cho anh.
Trái tim của Thái Văn Kỳ bỗng nhiên như được ngâm trong dòng nước ấm áp, anh hạnh phúc mà nhìn cô, đôi môi khẽ nở một nụ cười.
Lúc này ông Thái đã đi đến trước mặt Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ. Thấy hai người ở bên cạnh nhau, ông ta liền bày ra bộ mặt tươi cười rồi lên tiếng: “Chào hai đứa.”
Không ngờ rằng, Tô Mộ Nghiên nghe thấy câu chào thì lại đưa mắt nhìn ông ta rồi cất lời: “Xin chào, ông già xấu tính!”
Nói dứt lời, Tô Mộ Nghiên liền kéo Thái Văn Kỳ chạy đi, không thèm quay lại nhìn sắc mặt đen như đít nồi của ông Thái, cũng không hề để ý đến Hứa Tông Dương lúc này đang nhìn theo hai người, ánh mắt tràn đầy vẻ đố kỵ.
…
Tô Mộ Nghiên nắm tay Thái Văn Kỳ, kéo anh lên chiếc xe đang đỗ ở cách đó không xa.
Thái Văn Kỳ đang vô cùng vui vẻ, theo cô lên xe rồi ngồi bên cạnh cô, khoảng cách giữa hai người gần hơn mọi ngày.
Lúc này Tô Mộ Nghiên mới nhận ra mình và Thái Văn Kỳ đang tay trong tay, cô vội vàng buông tay ra thì mới phát hiện Thái Văn Kỳ đang nắm chặt lấy tay mình.
Cô nhíu mày, nói: “Cậu bỏ tay tôi ra được rồi đấy.”
Thái Văn Kỳ định đáp rằng “Cậu là người nắm tay tôi trước mà.”, nhưng sợ Tô Mộ Nghiên nổi giận nên anh chỉ đành tiếc nuối mà buông tay cô.
Tô Mộ Nghiên bắt đầu cảm thấy bực với chính mình, thấy hối hận khi đã kéo Thái Văn Kỳ chạy đi. Cô không hiểu tại sao bản thân lại lo chuyện bao đồng như vậy, đúng là thừa hơi.
Lúc này, Thái Văn Kỳ vẫn đang nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng. Nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, anh do dự một lát rồi chợt hỏi: “Mộ Nghiên, sao vừa rồi cậu lại kéo tớ đi vậy?”