Sáng sớm Tô Mộ Nghiên thức dậy bởi tiếng chuông báo thức. Cô uể oải xuống giường rồi đi đánh răng rửa mặt, sau đó thay đồng phục rồi xuống tầng để ăn sáng.
Không ngờ rằng vừa xuống đến phòng khách, Tô Mộ Nghiên lại thấy ông nội đang vui vẻ nói chuyện với một nam sinh.
Mà nam sinh đó chính là Thái Văn Kỳ.
Tô Mộ Nghiên ngạc nhiên: “Sao cậu lại ở đây?”
“Hôm qua tôi đã nói là sẽ đến đón cậu đi học rồi mà.” Thái Văn Kỳ mỉm cười đáp: “Trước kia đến đón cậu tôi chỉ ở ngoài đợi, chưa vào chào ông lần nào. Cho nên hôm nay tôi đến sớm để thăm ông, nhân tiện xin lỗi ông vì mấy lần trước vội vã mà không kịp chào hỏi ông.”
Tô Mộ Nghiên không còn gì để nói, chỉ gật đầu rồi đi về phía phòng ăn.
Ông nội liền tươi cười, nói với Thái Văn Kỳ: “Đến giờ ăn sáng rồi, cháu đến đây sớm vậy chắc là chưa ăn đâu nhỉ. Bây giờ vào ăn cùng hai ông cháu ông cho vui.”
“Vâng, vậy cháu cũng không khách sáo nữa, cảm ơn ông ạ.” Thái Văn Kỳ vui vẻ nhận lời mời cơm.
Thế là anh cùng với Tô Mộ Nghiên và ông nội ăn sáng, sau khi ăn sáng lại ngồi nói chuyện cùng ông nội một lát rồi mới lên xe đi học.
Ở trên xe, Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ chẳng nói gì với nhau, bởi vì cũng chẳng nghĩ ra chuyện gì để nói cả. Xe đi được một đoạn đường, Tô Mộ Nghiên nhàm chán nên lấy điện thoại ra xem thì thấy thông báo tin nhắn của Thái Ngạn Nhân.
Tin nhắn này được gửi từ tối hôm qua, Tô Mộ Nghiên cũng đã thấy nó từ tối hôm qua nhưng cô vẫn chưa xem. Lý do là vì hôm qua cô đau lòng cho Thái Văn Kỳ nên không muốn nói chuyện với Thái Ngạn Nhân.
Mặc dù hiểu rằng người có tội là bố mẹ của Thái Ngạn Nhân chứ không phải anh ấy, nhưng thỉnh thoảng Tô Mộ Nghiên lại không nhịn được mà ghét lây sang Thái Ngạn Nhân.
Chỉ là thỉnh thoảng thôi, chứ bình thường cô vẫn khá thoải mái khi tiếp xúc với anh ấy.
Hôm nay Tô Mộ Nghiên cũng trở lại trạng thái bình thường rồi, cho nên cô liền mở tin nhắn của Thái Ngạn Nhân ra xem. Không ngờ rằng Thái Ngạn Nhân lại gửi một bức ảnh cho cô, mà trong ảnh là hình cô, Hà Tuyết Sam và Thái Ngạn Nhân đứng bên cạnh nhau.
Cô đứng bên phải, Thái Ngạn Nhân đứng giữa, Hà Tuyết Sam đứng bên trái. Đây là bức ảnh ba người chụp chung với nhau ở CLB Kịch.
Tô Mộ Nghiên nhìn bức ảnh, sau đó lại nhìn xuống lời nhắn của Thái Ngạn Nhân: [Tớ cài ảnh này làm hình nền điện thoại.]
Tô Mộ Nghiên nhắn lại: [Cậu để riêng cậu với Tuyết Sam đi, để hình tớ vào làm gì?]
Tô Mộ Nghiên nhắn xong thì định cất điện thoại đi, nhưng không ngờ Thái Ngạn Nhân đã nhanh chóng gửi tin nhắn đến: [Ảnh chụp ba người mà cắt một người ra thì không hay lắm. Với lại nếu để ảnh riêng tớ và Tuyết Sam, lỡ điện thoại vô tình bị người khác nhìn thấy thì không phải người đó sẽ phát hiện tớ thích Tuyết Sam hay sao?]
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì cũng hiểu cho Thái Ngạn Nhân nên không nhắn thêm gì nữa. Nhưng Thái Ngạn Nhân lại nhắn: [Hôm nay tớ muốn nhờ cậu một số việc liên quan đến Tuyết Sam, cậu giúp tớ nhé. Tớ sẽ khao cậu trà sữa.]
Nhìn thấy hai chữ “trà sữa”, mắt Tô Mộ Nghiên sáng bừng, đôi môi cũng không kìm được mà cong lên. Vì tiết kiệm tiền nên cô không hay mua trà sữa uống, bây giờ được đãi thì cô đương nhiên vui rồi. Tuy nhiên cô cũng không quên đòi hỏi: [Phải đãi cả bánh nữa đó.]
Thái Ngạn Nhân đáp: [OK], Tô Mộ Nghiên liền cười vui vẻ.
Mà nụ cười vui vẻ và ánh mắt tràn ngập ý cười của Tô Mộ Nghiên đã bị Thái Văn Kỳ nhìn thấy.
Trong lòng sinh ra cảm giác không vui, Thái Văn Kỳ liền hỏi: “Cậu đang nhắn tin với ai vậy?”
Nhắn tin với ai mà cười tươi thế?
Tô Mộ Nghiên lúc này đang vui nên không suy nghĩ gì mà đã trả lời: “Tôi nhắn tin với Thái Ngạn Nhân.”
Thái Văn Kỳ nhận được câu trả lời này thì sắc mặt tối sầm lại. Anh nhớ đến những lời Tô Mộ Nghiên nói hôm qua: “Những lúc tôi nghĩ về cậu, tôi không muốn bất cứ ai nhắc đến cậu ta, bởi vì tôi sẽ không nhịn được mà cảm thấy ghét cậu ta.”
Thái Văn Kỳ vốn rất vui khi nghe thấy những lời đó, nhưng bây giờ nghĩ lại thì anh mới cảm thấy là mình đã hiểu sai rồi.
Tô Mộ Nghiên nghĩ về anh thì cảm thấy ghét Thái Ngạn Nhân, đó là bởi vì cô cảm thấy anh đáng thương. Cô thương cho hoàn cảnh của anh nên mới thấy ghét Thái Ngạn Nhân. Nhưng nếu cô không nghĩ đến anh, không nghĩ đến hoàn cảnh khốn khổ của anh thì cô vẫn sẽ thích Thái Ngạn Nhân.
Chỉ có khi nào cô cảm thấy đồng cảm với anh thì Thái Ngạn Nhân mới là người cô ghét mà thôi. Còn bình thường thì anh mới là người mà cô ghét nhất.
Thái Văn Kỳ chợt nhớ ra rằng ngay từ khi gặp nhau thì Tô Mộ Nghiên đã ghét anh rồi. Cô chỉ vì thấy anh đáng thương nên mới chán ghét Thái Ngạn Nhân một chút, coi như là an ủi anh mà thôi.
Lúc này, Tô Mộ Nghiên đang nhìn ra ngoài cửa xe thì phát hiện cửa hàng thời trang và phụ kiện XXX đang treo biển giảm giá.
Cô vội vàng bảo chú tài xế: “Chú ơi, chú dừng xe ở cửa hàng XXX đi, cháu muốn vào đấy mua chút đồ.”
Chú tài xế nghe theo Tô Mộ Nghiên dừng xe trước cửa hàng XXX.
Tô Mộ Nghiên quay sang nói với Thái Văn Kỳ: “Cậu đợi tôi một chút nha, tôi vào mua đồ xong thì ra ngay.”
Thái Văn Kỳ nhíu mày: “Nhưng đây là cửa hàng bán đồ nam mà.”
“Thì tôi mua đồ cho nam mà.” Nói dứt lời Tô Mộ Nghiên liền mở cửa xe rồi chạy vào cửa hàng XXX.
Thái Văn Kỳ nhìn theo bóng lưng đang chạy xa dần của Tô Mộ Nghiên thì trái tim chợt thắt lại.
Cô mua đồ cho nam.
Là cho Thái Ngạn Nhân sao?
Thái Văn Kỳ cắn chặt răng, bàn tay siết chặt lại, móng tay ghim sâu vào trong lòng bàn tay.
Một lát sau, Tô Mộ Nghiên quay trở lại, trên tay mang theo một chiếc túi đựng quà có in tên hãng XXX.
Thái Văn Kỳ nhìn chằm chằm chiếc túi, cố gắng khống chế cảm xúc trong lòng rồi hỏi Tô Mộ Nghiên: “Cậu mua gì thế?”
“Tôi mua một đôi găng tay.” Tô Mộ Nghiên vui vẻ nói, “Sắp đến mùa đông, cần phải mua găng tay rồi. Tôi nghe nói găng tay của hãng XXX rất nổi, nhưng mà đắt nên lúc trước tôi chưa dám mua. Không ngờ hôm nay cửa hàng giảm giá, tôi phải vội vàng vào mua ngay nếu không lại hết.”
Mặc dù ông Tô rất giàu, bình thường cũng cho Tô Mộ Nghiên rất nhiều tiền tiêu vặt, nhưng tiền đấy không thể tiêu vì mai sau cô sẽ trả lại cho ông Tô. Cô không phải là “nữ phụ Tô Mộ Nghiên” thật sự, cô không phải cháu gái của ông ấy, cho nên cô không thể tiêu tiền của ông ấy được.
Lúc này, Thái Văn Kỳ bỗng nhiên lại hỏi: “Nếu cậu thấy đắt thì sao không mua đồ rẻ hơn? Hãng XXX dù có giảm giá thì giá vẫn đắt hơn nhiều so với đồ rẻ mà.”
“Không được, tớ nhất định phải chọn hàng thật xịn, thật tốt cơ.” Tô Mộ Nghiên định tặng đôi găng tay này cho ông Tô. Bình thường ông Tô đối xử với cô rất tốt, lại toàn tặng cô đồ đắt tiền nên làm sao cô có thể mua đồ rẻ được.
Tuy nhiên Thái Văn Kỳ đâu biết người mà cô muốn tặng găng tay là ông Tô. Anh tưởng rằng cô muốn tặng cho Thái Ngạn Nhân, vì vậy trong lòng anh ngập tràn cảm giác ganh ghét và đố kỵ.