Nam Phụ Tâm Cơ Lỡ Thích Tôi Rồi

Chương 22: Chương 22: Thái Văn Kỳ đeo kính




Đến lúc Lâm Tấn Lam chọn xong giày, Thái Văn Kỳ liền lấy thẻ ra thanh toán.

Lâm Tấn Lam vui vẻ nhận giày, lúc bước ra khỏi cửa hàng liền nịnh nọt Thái Văn Kỳ: “Cậu vừa đẹp trai, vừa học giỏi, vừa nhiều tiền, lại hào phóng. Ai mà là bạn của cậu nhất định rất có phúc, hehe… Hôm nay cậu tặng tớ đôi giày này, tớ thật sự rất cảm ơn cậu. Sau này cậu mà có chuyện gì cần nhờ vả, dù có phải trèo đèo lội suối thì tớ cũng nhất định sẽ giúp đỡ cậu.”

“Vậy sao?” Thái Văn Kỳ cong môi cười, “Bây giờ tôi có chuyện cần nhờ cậu luôn rồi đấy.”

“…” Lâm Tấn Lam: “À… Haha… Đã có chuyện nhờ nhanh vậy sao?.. Ờ… Có chuyện gì vậy?”

Thái Văn Kỳ không hề vòng vo mà nói thẳng: “Tôi muốn đổi chỗ với cậu.”

“Đổi chỗ?” Lâm Tấn Lam trợn tròn mắt vì sốc, “Đổi chỗ… Không được đâu.” Lâm Tấn Lam đang ngồi cạnh Tô Mộ Nghiên nên không muốn chuyển chỗ.

Thái Văn Kỳ cũng đoán được cậu ấy sẽ từ chối, nhưng anh không chút hoang mang và vẫn rất bình thản: “Cậu nhận giày của tôi rồi nói là có chuyện gì nhờ vả thì cậu cũng sẽ giúp. Vậy sao bây giờ mới nhờ một việc cỏn con mà cậu đã từ chối rồi?”

Lâm Tấn Lam nghe vậy thì rất bối rối, không biết nên nói gì.

Thái Văn Kỳ lại bảo: “Không chịu đổi chỗ cũng được thôi, trả lại tiền mua giày là được.”

“Hả?” Lâm Tấn Lam hoảng loạn, “Tớ… Tớ không có nhiều tiền như thế…”

“Vậy thì chuyển chỗ đi.” Thái Văn Kỳ vẫn giữ vẻ mặt bình thản.

Lâm Tấn Lam sắp bị vẻ mặt bình thản này dọa khóc, đầu óc cậu rối tinh rối mù.

Thái Văn Kỳ biết Lâm Tấn Lam sợ mình nên liền dọa: “Một là ngày mai cậu xin thầy chuyển chỗ, hai là bây giờ cậu ngay lập tức trả lại tiền mua giày. Nhưng tôi nói trước, cửa hàng vừa rồi không cho trả hàng hoàn tiền đâu.”

Lâm Tấn Lam nghe đến đây thì mặt mũi tái mét. Cậu thật sự không có tiền, nhưng cậu cũng không muốn rời xa Tô Mộ Nghiên đâu!

Phải làm sao đây?

Lâm Tấn Lam mím chặt môi, trong lòng không ngừng oán thán Thái Văn Kỳ.

Cuối cùng vẫn không chịu được sức ép từ đồng tiền, Lâm Tấn Lam đành phải đồng ý đổi chỗ ngồi.

Thái Văn Kỳ sau đó đã bảo sáng mai Lâm Tấn Lam đến trường sớm để cùng anh xuống phòng giáo viên. Anh cũng đã nói cho Lâm Tấn Lam biết khi xuống phòng giáo viên thì cần phải nói những gì.

Sáng hôm sau Lâm Tấn Lam nghe theo lời hẹn nên đến rất sớm, nhưng Thái Văn Kỳ thậm chí còn đến sớm hơn cậu.

Mà lạ là hôm nay Thái Văn Kỳ lại đeo kính.

Sau khi dặn dò Lâm Tấn Lam vài câu, Thái Văn Kỳ liền đi xuống phòng giáo viên trước.

Bước vào phòng giáo viên, anh ngay lập tức đi đến bàn làm việc của thầy chủ nhiệm lớp mình.

“Em chào thầy.”

Thầy chủ nhiệm nghe thấy tiếng chào thì liền nhìn về phía Thái Văn Kỳ. Anh là học sinh có thành tích cao nhất trong lớp ở kỳ thi vừa rồi, vì vậy thầy chủ nhiệm rất yêu quý anh.

Thấy anh đến, thầy chủ nhiệm mỉm cười nhìn anh thì phát hiện hôm nay anh đeo kính. Vậy nên thầy liền hỏi: “Em cắt kính rồi sao?” Thầy nhớ lần trước Thái Văn Kỳ xin chuyển chỗ vì lý do mắt kém.

Thái Văn Kỳ đáp: “Vâng, em vừa mới đi khám rồi cắt kính vào hôm qua. Sau khi đeo kính thì em nhìn rõ hơn trước rất nhiều rồi.”

Thái Văn Kỳ nói dối. Mắt anh vốn rất tốt, kính anh đang đeo là kính 0 độ. Nhưng thầy chủ nhiệm không nhận ra, nghe anh nói vậy thì chỉ gật đầu cười, sau đó hỏi anh đến đây có chuyện gì.

Thái Văn Kỳ liền nói: “Lần trước thi giữa kỳ, kết quả của em khá tốt, may mắn xếp thứ nhất. Nhưng đáng lẽ ra thành tích của em có thể tốt hơn, bởi vì điểm tiếng Anh của em đã kéo tổng điểm xuống khá nhiều. Em lo lắng rằng lần thi học kỳ sắp tới điểm tiếng Anh sẽ kéo tổng điểm xuống nữa, như vậy khả năng rất cao là em không thể đứng vị trí đầu tiên được.”

Thầy chủ nhiệm nghe vậy thì cũng cảm thấy đáng lo. Thật ra điểm tiếng Anh của Thái Văn Kỳ cũng không tệ, nhưng so với các môn khác thì kém xa, vì vậy nên quả thật đã kéo thành tích của anh xuống.

Thầy chủ nhiệm thở dài, đang định hỏi xem Thái Văn Kỳ có phương pháp nào nâng cao thành tích tiếng Anh không thì Lâm Tấn Lam lại xuất hiện.

Cậu bước vào phòng giáo viên, đi đến trước bàn làm việc của thầy chủ nhiệm rồi lễ phép chào thầy.

Thầy nhìn thấy Lâm Tấn Lam thì liền hỏi cậu tìm thầy có chuyện gì, Lâm Tấn Lam liền nói: “Thưa thầy, gần đây buổi tối em chơi game quá nhiều nên bây giờ mắt không được tốt. Em có thể…” Lâm Tấn Lam mím môi, dù không muốn nhưng vẫn phải nói: “Em có thể chuyển lên bàn đầu ngồi không ạ?”

Thầy chủ nhiệm nhíu mày: “Cái đứa nhóc này, không chịu học hành mà cứ chơi game, xem bây giờ thấy hậu quả chưa? Thật là… Bây giờ chỗ ngồi trong lớp đã ổn định rồi, em muốn chuyển là chuyển được luôn sao?”

Thầy lại nói tiếp: “Mấy bạn ngồi bàn đầu hiện giờ cũng đa số là những bạn cận thị, không nhìn rõ bảng. Mấy bạn không cận thị thì lại muốn ngồi gần bảng để nghe giáo viên giảng. Bây giờ em nghĩ ai có thể đồng ý đổi với em? Nếu không ai đồng ý thì thầy không thể vì em mà bắt ép bạn khác đổi chỗ được, như vậy là thiên vị.”

Thầy chủ nhiệm vừa nói đến đây thì Thái Văn Kỳ liền bảo: “Em đồng ý chuyển chỗ với cậu ấy ạ.”

Nghe vậy thầy chủ nhiệm bất ngờ, liền nhìn về phía Thái Văn Kỳ.

Thái Văn Kỳ lại nói: “Chỗ ngồi của Lâm Tấn Lam hiện giờ vốn dĩ là chỗ của em, nhưng vì lần trước mắt em không tốt nên cậu ấy mới vì em mà chuyển chỗ. Bây giờ em đã đeo kính, có thể nhìn rõ bảng rồi nên cũng nên đổi lại chỗ cho cậu ấy.”

“Hơn nữa theo như em được biết thì môn Tiếng Anh của bạn Tô Mộ Nghiên rất tốt. Nếu có thể ngồi cạnh bạn ấy để tiện trao đổi và nhờ bạn ấy giúp đỡ, em cảm thấy điểm Tiếng Anh của mình nhất định có thể nâng cao ạ.”

Thầy chủ nhiệm nghe vậy thì suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được rồi. Vậy thì hai em chuyển lại chỗ cho nhau nhé!”

Một lát sau, tại lớp học.

Tô Mộ Nghiên vừa đến lớp, đang ngồi dưới cuối lớp nói chuyện với Hà Tuyết Sam.

Bỗng nhiên một bạn học chạy vào lớp, thông báo: “Thầy chủ nhiệm tới!”

Hà Tuyết Sam liền trở về chỗ ngồi. Tô Mộ nghiên thì cảm thấy kỳ lạ, bây giờ đã đến giờ vào lớp đâu mà thầy đã đến nhỉ? Hơn nữa tiết đầu tiên không phải tiết của thầy mà là tiết của cô giáo dạy Toán mà.

Tô Mộ Nghiên vừa nghĩ đến đây thì thầy chủ nhiệm đã bước vào, đi phía sau thầy là Lâm Tấn Lam và…

Thái Văn Kỳ bốn mắt!

Tô Mộ Nghiên dù không muốn ngó ngàng đến Thái Văn Kỳ, nhưng khi thấy Thái Văn Kỳ đeo kính, cô lại không nhịn được mà dán chặt ánh nhìn vào anh.

Lúc này, thầy chủ nhiệm lại nói: “Mắt bạn Lâm Tấn Lam không nhìn rõ, vì vậy bạn đã xin thầy chuyển lên bàn đầu. Mà bạn Thái Văn Kỳ trước đây cũng vì vấn đề về mắt nên đã chuyển chỗ với Lâm Tấn Lam. Nhưng bây giờ bạn đã cắt kính, có thể nhìn rõ bảng rồi nên thầy sẽ để hai bạn chuyển chỗ với nhau một lần nữa.”

Thầy nói đến đây thì quay sang nói với Thái Văn Kỳ và Lâm Tấn Lam: “Bây giờ hai em về chỗ đi.”

“Vâng.” Thái Văn Kỳ mỉm cười, sau đó đi xuống cuối lớp rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Mộ Nghiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.