Nam Phụ Tâm Cơ Lỡ Thích Tôi Rồi

Chương 45: Chương 45: Thật sự nhớ cậu




Khi nhìn thấy chiếc xe màu xám lao về phía mình, Tô Mộ Nghiên liền đoán ra đây là sự trừng phạt mà hệ thống nhắc đến. Nhưng sự trừng phạt này không phải nặng quá rồi sao?

Tuy nhiên cô vẫn không hối hận. Cô chỉ tiếc rằng sự trừng phạt xảy đến quá nhanh, cô với Thái Văn Kỳ còn chưa bên nhau được bao lâu mà.

Biết thế vừa rồi cô đã ở lại với Thái Văn Kỳ lâu hơn một chút, ôm anh thêm một cái, hôn anh thêm một cái. Bởi vì…

Ngày mai cô không thể gặp anh rồi.

“Rầm!” Chiếc xe màu xám đã lao đến và va mạnh vào đuôi xe Tô Mộ Nghiên, Tô Mộ Nghiên ngồi phía sau nên bị va đập rất mạnh.

Chẳng bao lâu sau người qua đường đã tập trung xung quanh hiện trường vụ tai nạn. Người thì gọi cấp cứu, người thì quay video, người thì không khỏi tiếc thương mà nhìn cô bé xinh đẹp người chảy đầy máu ở bên trong xe.

Trong lúc đó, tại nhà Thái Văn Kỳ.

Thái Văn Kỳ ngồi trong phòng chờ tin nhắn trả lời của Tô Mộ Nghiên. Vừa rồi anh đã nhắn hỏi cô [Cậu về nhà chưa?], nhưng đợi được một lúc mà Tô Mộ Nghiên vẫn chưa trả lời.

Thái Văn Kỳ hơi sốt ruột, cơn đau đầu lúc này lại ập đến.

“Từ lúc có bạn gái thì tớ hết đau đầu rồi.” Câu nói này anh nói với Tô Mộ Nghiên là nói thật. Khi cô nói với ông Thái rằng cô là bạn gái anh, sự kích động trong lòng anh đã lấn át cả cơn đau đầu.

Khi cô đồng ý để anh làm bạn trai, niềm vui trong anh lớn đến nỗi làm cơn đau đầu dường như biến mất.

Nhưng lúc này anh lại đau đầu rồi.

“Mộ Nghiên à, mau nhắn tin với tớ đi.” Thái Văn Kỳ cầm điện thoại rồi thở dài, nói: “Nói chuyện với cậu, tớ có lẽ sẽ hết đau đầu đấy”

Tuy nhiên, đến tận lúc ăn cơm Thái Văn Kỳ vẫn chưa nhận được tin nhắn của Tô Mộ Nghiên. Anh vẫn luôn để điện thoại ở bên người, âm lượng điện oại đặt ở mức lớn nhất. Thế nhưng thỉnh thoảng anh vẫn bật điện thoại lên để kiểm tra, sợ rằng chiếc điện thoại này không báo cho anh rằng Tô Mộ Nghiên nhắn tin đến.

Ông Lý ngồi ở đối diện lần đầu tiên thấy cháu trai mình khi ăn mà vẫn xem điện thoại. Ông biết nhất định cháu mình đã biết yêu rồi. Hơn nữa ông cũng đoán ra đối tượng là Tô Mộ Nghiên, vì ngoài cô ra thì Thái Văn Kỳ chẳng còn để ý đến người con gái nào khác.

Đến lúc ăn tối xong, ông Lý biết Thái Văn Kỳ đang ốm nên liền dặn anh uống thuốc. Thái Văn Kỳ một tay cầm lấy vỉ thuốc, một tay vẫn không rời chiếc điện thoại.

“Ting!” Tin nhắn vang lên, Thái Văn Kỳ liền vội vàng mở điện thoại lên thì mới biết hóa ra chỉ là một tin nhắn rác.

Không phải tin nhắn của Tô Mộ Nghiên.

Thái Văn Kỳ mím chặt môi, vứt vỉ thuốc trên tay lên bàn. Anh vẫn chưa uống thuốc, nhưng anh không muốn uống nữa.

Chốc nữa anh sẽ nhắn tin, nói với Tô Mộ Nghiên rằng mình chưa uống thuốc. Đến lúc đó không chừng Tô Mộ Nghiên sẽ quan tâm anh, dặn dò anh phải chăm sóc bản thân cẩn thận.

Thái Văn Kỳ nghĩ như vậy thì mới cảm thấy trong lòng dễ chịu đi. Nhưng ngay sau đó anh lại lo sợ, không phải Tô Mộ Nghiên hối hận rồi chứ?

Không phải cô ấy hối hận khi đồng ý yêu anh, cho nên bây giờ cô ấy không biết phải nhắn tin thế nào để chia tay, phải không?

Thái Văn Kỳ vô cùng lo sợ điều này là thật. Nhưng bỗng nhiên, một suy nghĩ còn đáng sợ hơn xuất hiện trong đầu anh.

Không phải… Tô Mộ Nghiên xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu thì ngay lập tức bị Thái Văn Kỳ hất văng đi.

Không thể nào như thế được!

Tô Mộ Nghiên nhất định không có chuyện gì, nhất định là cô đang bận nên mới chưa kịp trả lời tin nhắn thôi.

Tuy đã trấn an bản thân như vậy rồi nhưng Thái Văn Kỳ vẫn không nhịn được mà gọi điện cho Tô Mộ Nghiên. Vậy mà kết quả anh lại chỉ nhận được một thông báo: [Thuê bao quý khách đang gọi hiện tại không liên lạc được.]

Trái tim Thái Văn Kỳ thắt lại, một thứ cảm xúc bất an nhanh chóng xuất hiện. Anh vội vàng gọi cho ông Tô, kết quả ông Tô bắt máy rất nhanh: “Alo, Văn Kỳ đấy à?”

“Vâng.” Thái Văn Kỳ nghe thấy giọng ông Tô thì mới bình tĩnh lại. Anh hỏi ông: “Ông ơi, Mộ Nghiên đâu rồi?”

Ông Tô không trả lời ngay.

Sự bình tĩnh của Thái Văn Kỳ ngay lập tức bị nỗi sợ đánh cho tan tác. Giọng anh run run hỏi lại ông Tô: “Ông ơi… Mộ Nghiên đâu rồi?”

Lần này ông Tô thở dài buồn bã rồi mới đáp: “Lúc chiều con bé gặp tai nạn, hiện tại đang ở trong bệnh viện…”

“Bộp!” Chiếc điện thoại trên tay Thái Văn Kỳ rơi xuống đất.

Ông Lý ở gần đó thấy vậy thì nhanh chóng chạy đến hỏi Thái Văn Kỳ có chuyện gì. Kết quả ông lại thấy khuôn mặt anh tái nhợt, cả cơ thể đều như run lên.

Ông vội vàng nhặt điện thoại lên, thấy màn hình hiển thị cuộc gọi với “Ông Tô” thì ông liền nghe máy.

Biết tin Tô Mộ Nghiên đang nằm viện, ông Lý liền hỏi tên bệnh viện và số phòng để đến thăm. Dù ông Tô đã nói là tối rồi không cần đến, nhưng ông Lý vẫn nhất quyết dẫn theo Thái Văn Kỳ ra ngoài.

Ngồi trên xe, Thái Văn Kỳ thẫn thờ như không còn sức sống, ánh mắt anh lộ rõ vẻ suy sụp.

Xe vừa đỗ trước cổng bệnh viện, anh liền mở cửa xe rồi chạy một mạch lên phòng bệnh của Tô Mộ Nghiên.

Ông Lý thấy anh như vậy thì không vội đuổi theo, cũng không bảo anh bình tĩnh lại. Đây là lần đầu tiên ông thấy anh như vậy, ông biết bây giờ dù có nói gì thì anh cũng không nghe.

Phòng bệnh của Tô Mộ Nghiên ở tầng ba.

Đến lúc chạy lên đến tầng ba, Thái Văn Kỳ thấy ông Tô đứng bên ngoài cửa phòng bệnh thì liền vội vàng chạy đến hỏi: “Ông, Mộ Nghiên sao rồi?”

Ông Tô thấy bộ dạng hớt hải và khuôn mặt hoảng loạn của Thái Văn Kỳ thì có hơi bất ngờ, không nghĩ rằng Thái Văn Kỳ lại lo lắng cho Tô Mộ Nghiên đến vậy.

Nghe Thái Văn Kỳ hỏi về tình hình của Tô Mộ Nghiên bằng giọng nói run run, ông liền trấn an anh rằng Tô Mộ Nghiên không sao, chỉ là sau khi cấp cứu vẫn chưa tỉnh lại, anh không cần lo lắng quá.

Thái Văn Kỳ nghe thấy Tô Mộ Nghiện không sao thì nỗi sợ trong lòng mới vơi đi một phần, nhưng bây giờ cô vẫn chưa tỉnh lại thì làm sao anh có thể không lo lắng đây?

Lúc này bác sĩ từ trong phòng bệnh của Tô Mộ Nghiên bước ra, nói rằng người nhà bệnh nhân có thể vào trong rồi.

Thái Văn Kỳ nghe vậy thì vội vàng bước vào phòng bệnh.

Trong phòng, người con gái hai mắt nhắm nghiền đang nằm trên giường, trên cơ thể là vô số vết thương đã được băng bó.

Trái tim Thái Văn Kỳ bị bóp nghẹt, cả cơ thể lúc này giống như bị một tảng đá đè nặng lên.

Anh từ từ bước đến gần Tô Mộ Nghiên.

Mỗi bước chân anh đi, trái tim lại giống như bị hàng ngàn cây kim đâm chọc.

Khi đến bên cạnh giường bệnh, anh liền phát hiện khuôn mặt vốn hồng hào của Tô Mộ Nghiên giờ này lại nhợt nhạt vô cùng.

Bàn tay anh run run, từ từ chạm nhẹ lên khuôn mặt Tô Mộ Nghiên. Lúc này không nhịn được nữa, một giọt nước mắt không nghe lời mà rơi xuống,

Sau đó, từng giọt từng giọt nước mắt khác lại rơi xuống không ngừng, không thể khống chế.

Trong căn phòng tĩnh lặng, giọng nói nghẹn ngào của Thái Văn Kỳ khẽ vang lên:

“Cậu có thể tỉnh dậy sớm hơn một chút… được không?.”

“Tớ thật sự…”

“Thật sự nhớ cậu lắm rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.