Nam Phụ Tâm Cơ Lỡ Thích Tôi Rồi

Chương 57: Chương 57: Tình cảm chân thật




Các bạn học nghe thấy lời Tô Mộ Nghiên nói thì liền nhanh chóng chạy đi tìm thầy chủ nhiệm. Còn Thái Văn Kỳ thấy Tô Mộ Nghiên lo lắng cho mình thì rất hạnh phúc, ánh mắt nhìn cô vẫn luôn dịu dàng.

Tô Mộ Nghiên lúc này vẫn vô cùng lo lắng, lại còn cảm thấy đau lòng. Cô nhìn Thái Văn Kỳ, hỏi anh: “Cậu còn đau lắm không?” Dù cố gắng kìm nén cảm xúc nhưng miệng Tô Mộ Nghiên vẫn hơi mếu máo, trông giống như sắp khóc đến nơi.

Thái Văn Kỳ vốn muốn Tô Mộ Nghiên quan tâm đến mình hơn, lo lắng cho mình hơn. Nhưng thấy cô đau xót cho mình như vậy, anh lại không nỡ khiến cô đau lòng nên liền trả lời cô: “Không còn đau đâu.”

Nói dối.

Tô Mộ Nghiên biết rằng anh rất đau.

Đúng là đồ ngốc, tự dưng chạy đến che cho cô làm gì. Bình thường cô đối xử lạnh nhạt với anh như vậy, anh nên mặc kệ cô mới đúng chứ.

Bây giờ bị thương ở lưng đã nguy hiểm lắm rồi, ngộ nhỡ vừa rồi không may bị thương ở đầu thì phải làm sao?

Nghĩ đến đây Tô Mộ Nghiên thật sự hoảng sợ, vội vàng nói với Thái Văn Kỳ: “Lần sau tuyệt đối không được che cho tôi như vậy nữa.”

Thái Văn Kỳ nghe vậy thì không nói gì, chỉ nhìn cô rồi cười.

Tô Mộ Nghiên thì lại muốn khóc. Đôi mắt đỏ hoe của cô đã ngân ngấn nước, cổ họng cô nghẹn lại nhưng vẫn cố to tiếng với Thái Văn Kỳ: “Cười gì mà cười, bị thương ra như vậy mà còn cười à, vui lắm sao?”

Không ngờ rằng Thái Văn Kỳ lại đáp: “Ừm, vui lắm.” Nói đến đây, anh tựa đầu vào vai Tô Mộ Nghiên, “Bởi vì lần này tớ đã bảo vệ được cậu rồi.”

Nghe đến đây Tô Mộ Nghiên liền sững sờ, từng giọt từng giọt nước mắt cũng không kìm được mà tuôn rơi. Nhưng Tô Mộ Nghiên cũng rất nhanh tay gạt đi nước mắt, chỉ có trái tim rung động của mình là cô không thể nào kiểm soát được.

Rất nhanh sau đó thầy chủ nhiệm chạy tới, vội vàng hỏi Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ hai ba câu rồi lái xe, chở hai người đến bệnh viện.

Trong lúc đó, Hứa Tông Dương vẫn đứng một góc nhìn theo Thái Văn Kỳ và Tô Mộ Nghiên.

Trước đây Hứa Tông Dương đã biết hai người họ có tình cảm với nhau, nhưng anh ta luôn cảm thấy không cam tâm. Anh ta cho rằng Thái Văn Kỳ may mắn gặp Tô Mộ Nghiên trước nên mới có được tình cảm của cô, chứ nếu người gặp Tô Mộ Nghiên trước là anh ta thì Thái Văn Kỳ đã chẳng có cửa rồi.

Hơn nữa Hứa Tông Dương còn nghĩ tình cảm của Thái Văn Kỳ dành cho Tô Mộ Nghiên chắc gì đã lớn. Khi Tô Mộ Nghiên nằm viện, Thái Văn Kỳ đã ở bên cạnh chăm sóc cô, nhưng việc đấy ai chẳng làm được.

Hứa Tông Dương nghĩ anh ta cũng làm được, tình cảm của anh ta dành cho Tô Mộ Nghiên chắc chắn chẳng thua kém gì Thái Văn Kỳ.

Thế nhưng, vừa rồi thấy chiếc thang sắp rơi về phía Tô Mộ Nghiên, Hứa Tông Dương ngoài lo lắng và sợ hãi ra thì lại chẳng làm được gì. Nhìn chiếc thang rơi xuống, Hứa Tông Dương vì hoảng nên hoàn toàn chưa kịp nghĩ đến việc xông lên che cắn cho Tô Mộ Nghiên dù anh ta đứng cách cô khá gần.

Trong khi đó, Thái Văn Kỳ đứng cách Tô Mộ Nghiên xa hơn lại không chút do dự mà xông đến bảo vệ cô.

Thật ra Thái Văn Kỳ cũng rất sợ hãi, nhưng là sợ hãi Tô Mộ Nghiên sẽ gặp nguy hiểm. Vì thế, anh vội vàng dùng cả cơ thể bao bọc lấy cô để che chở cô, như vậy cô sẽ không phải chịu bất cứ tổn thương nào.

Hứa Tông Dương nhận ra điều này, cũng nhận ra sự khác biệt giữa anh ta và Thái Văn Kỳ. Dù không muốn nhưng anh ta không thể không thừa nhận rằng so với anh ta, Thái Văn Kỳ rõ ràng thích Tô Mộ Nghiên nhiều hơn.

Thế nhưng Hứa Tông Dương không có ý định bỏ cuộc. Mặc dù hiện tại tình cảm của anh ta không lớn bằng Thái Văn Kỳ, nhưng anh ta nghĩ tình cảm của bản thân dành cho Tô Mộ Nghiên sẽ dần dần sâu đậm hơn.

Rồi có một ngày, anh ta nhất định sẽ dũng cảm bảo vệ cho Tô Mộ Nghiên như Thái Văn Kỳ đã bảo vệ cô ngày hôm nay.



Tại bệnh viện.

Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói rằng Thái Văn Kỳ không có vấn đề gì.

Tô Mộ Nghiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nỗi lo sợ trong lòng mới dần dần tiêu tan.

Không lâu sau, chú tài xế đón Thái Văn Kỳ về nhà nghỉ ngơi. Tô Mộ Nghiên cùng lên xe với Thái Văn Kỳ, thái độ của cô đối với anh cũng tốt hơn bình thường rất nhiều.

Cô dịu dàng với anh hơn, quan tâm tới anh hơn.

Thái Văn Kỳ thật sự rất vui, nhưng anh lại tưởng rằng vì mình bảo vệ cô nên cô cảm thấy mang nợ. Cho nên anh liền bảo: “Cậu cứ cư xử với tớ như bình thường là được. Chuyện bảo vệ cậu là tớ tự nguyện, chuyện tớ bị thương tớ cũng không phải vấn đề lớn. Cậu không nên vì vậy mà cảm thấy áy náy hay mắc nợ.”

Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì thấy bất ngờ, bởi vì lúc này cô chợt nhận ra quả thật cô cũng biết ơn anh, cũng áy náy vì anh bị thương. Tuy nhiên, so với biết ơn và áy náy, cô càng lo lắng và thương xót cho anh nhiều hơn.

Lúc anh bị thương cô thật sự hoảng sợ, thật sự đau lòng. Nhưng nếu là người khác cứu cô thì cảm giác áy náy và mắc nợ sẽ nhiều hơn là lo lắng và đau lòng.

Cô đau lòng vì anh không hề liên quan đến việc anh bảo vệ cô. Nếu hôm nay anh bảo vệ người khác mà bị thương thì cô cũng sẽ rất lo lắng và đau lòng.

Mà nghĩ đến chuyện người anh bảo vệ là một người khác, Tô Mộ Nghiên đột nhiên sinh ra cảm giác ghen tị trong lòng. Vì thế, cô cảm thấy thật tốt khi ở hiện thực người mà anh che chở là cô.

Buổi tối.

Tô Mộ Nghiên nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

Hà Tuyết Sam bảo rằng khi cô hôn mê, Thái Văn Kỳ đã chăm sóc cô đến nỗi ngất đi. Sau khi cô tỉnh, anh sẵn sàng bỏ cả cuộc thi Toán học để có thể đến bệnh viện hằng ngày.

Hôm nay, anh lại mặc kệ nguy hiểm mà sẵn sàng xông đến bảo vệ cô. Khi anh bị thương cũng nói rằng mình không đau để cô không phải lo lắng. Anh cũng không muốn cô cảm thấy mình mắc nợ anh, cô có thể nhận ra điều này.

Nếu Thái Văn Kỳ muốn tiếp cận cô vì ý đồ xấu thì anh phải muốn cô mang nợ anh mới phải. Quan trọng hơn là nếu tiếp cận vì mục đích thì anh sẽ chẳng cần phải vì cô mà hy sinh nhiều đến thế.

Tô Mộ Nghiên cảm thấy Thái Văn Kỳ thật sự quan tâm cô, rõ ràng cô phải là một người quan trọng trong tim anh thì anh mới có thể vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy được.

Hơn nữa, cho dù Thái Văn Kỳ có tiếp cận Tô Mộ Nghiên vì muốn lợi dụng cô đi nữa thì cũng chẳng sao. Qua ngày hôm nay, Tô Mộ Nghiên chợt nhận ra mình đã không thể kiểm soát tình cảm của bản thân mình nữa rồi.

Cho dù có bị Thái Văn Kỳ lừa gạt thì cô cũng chấp nhận.

Thế nhưng, Tô Mộ Nghiên biết chắc chắn Thái Văn Kỳ sẽ không lừa gạt cô.

Cô có lòng tin rằng Thái Văn Kỳ đối xử với cô thật lòng.

Vì thế, từ ngày hôm nay, cô cũng sẽ đối xử thật lòng với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.