Nam Phụ Tâm Cơ Lỡ Thích Tôi Rồi

Chương 78: Chương 78: Vào bệnh viện




Bà Thái thấy tài xế taxi dừng xe thì nhíu mày, lớn tiếng: “Mau lái đi chứ, tự nhiên dừng lại làm gì vậy?”

Không ngờ rằng lúc này tài xế lại xuống xe, sau đó liền đi xuống cửa sau rồi mở cửa, thô bạo mà lôi bà Thái ra ngoài.

Bà Thái bị hành động hung hăng của người tài xế làm hoảng loạn, “Này… Làm cái gì đấy?”

Tài xế không trả lời mà lôi bà ta ra giữa đường rồi hô lớn: “Mọi người ơi, đây chính là ả đàn bà đã phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người khác, mau ra đây xem này.”

Mọi người nghe vậy thì liền nhanh chóng chạy đến vây quay.

Bà Thái lúc này đã tái mét mặt mày, vội vàng che mặt rồi nói: “Không phải tôi, không phải tôi.”

Tuy nhiên mọi người vẫn nhìn thấy rõ mặt bà ta, nhận ra bà ta chính là kẻ thứ ba gần đây rất nổi trên mạng xã hội.

Thế là mọi người liền đi đến chửi rủa, nhục mạ, còn quay video với livestream.

Bà Thái hốt hoảng muốn chạy thoát nhưng bị tài xế giữ chặt lại. Người tài xế này cực kỳ khinh bỉ loại người như bà ta nên hôm nay quyết phải cho bà ta đẹp mặt trước đám đông.

Mấy người phụ nữ thì càng ghét cái hạng đàn bà phá hoại hạnh phúc gia đình người khác nên họ sỉ vả bà Thái không ngớt. Có một người phụ nữ đanh đá mới bị chồng phản bội nên liền trút giận lên bà Thái, cầm túi xách đập tới tấp đầu mặt bà ta khiến cho bà ta đau đớn mà thét lên.

“Mấy người dám đánh tôi? Mấy người có biết tôi là ai không?”

“Tôi sẽ kiện mấy người, cho mấy người ngồi tù chung thân.”

“Khốn kiếp! Cút đi! Tao sẽ trả thù chúng mày!”

Mấy người phụ nữ thấy bà Thái mạnh miệng thì lại càng tức, liền thi nhau xúm lại giật tóc, cào mặt bà ta.

Không biết qua bao lâu, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, mọi người liền vội vàng sơ tán. Người tài xế taxi cũng nhanh chóng bỏ chạy, chỉ để lại bà Thái đã bị đánh túi bụi, mặt mũi xanh tím bê bết máu, trông vô cùng thảm hại.

Ba tháng sau.

Công ty nhà họ Thái chính thức phá sản, ông Thái phải bán nhà trả nợ.

Thái Ngạn Nhân ở nước ngoài vô cùng suy sụp, may mà có Hà Tuyết Sam vẫn luôn bên cạnh an ủi anh ấy.

Một tháng sau, ông Thái đang lái xe thì xảy ra tai nạn phải nhập viện, bạn bè đối tác đều không ai đến thăm ông ta. Người vợ ham tiền của ông ta thì khỏi phải nói, sau khi bị đánh túi bụi thì phải nằm viện một thời gian, đến lúc ra viện thì đã trốn về quê rồi. Còn mỗi Thái Ngạn Nhân thì hiện tại đang đi du học nên không thể về thăm ông ta, cho nên ông ta phải cô đơn một mình trong bệnh viện.

Tuy nhiên bác sĩ và y tá ở đây chẳng đối xử nhiệt tình với ông ta, bởi vì họ đều biết ông ta chính là người đã ruồng bỏ vợ bỏ con. Các bệnh nhân nằm cùng phòng ông ta cũng chẳng thèm nói chuyện với ông ta bao giờ, chỉ thỉnh thoảng quay lại nhìn ông ta bằng một ánh mắt trào phùng, hoặc đôi khi nghĩ đến chuyện ông ta không có người đến thăm thì liền thì thầm mỉa mai: “Đáng đời!”

Không bao lâu sau, ông Thái đã được xuất viện.

Nhưng khi đang đi xuống lầu làm thủ tục ra viện thì một người phụ nữ bỗng xuất hiện, chạy đến phía sau ông ta rồi đẩy mạnh ông ta một cái.

Ông ta bị đẩy ngã nhào xuống dưới, kết quả bị gãy xương.

Người đẩy ông ta là một người phụ nữ bị chồng bỏ rơi, cho nên bà ấy rất hận loại đàn ông như ông Thái. Ông Thái biết chuyện thì cũng không truy cứu trách nhiệm, bởi ông ta biết mình đáng bị như vậy.

Không lâu sau ông ta lại được ra viện. Nhưng vì chi trả viện phí nên bây giờ ông ta không còn một xu dính túi. Gọi bạn bè mượn tiền thì chẳng có ai nghe, ông ta đành phải gọi điện cho Thái Ngạn Nhân.

Thái Ngạn Nhân cũng rất khó khăn, ở nước ngoài phải làm thêm rất vất vả mới gửi được cho bố mình ít tiền.

Ông Thái cầm tiền của con trai mà sống qua ngày,

Một thời gian sau, ông ta kiếm được một công việc làm online với mức lương bèo bọt.

Trong lúc đó, Thái Văn Kỳ và Tô Mộ Nghiên cũng đã học đến năm hai đại học.

Hai người đều rất nổi tiếng ở trường, đáng lẽ phải là đối tượng được nhiều người theo đuổi nhưng cả hai lại đang yêu nhau. Vì thế rất nhiều người ghen tỵ, thỉnh thoảng lại lên diễn đàn trường đăng bài viết: [Bao giờ Thái Văn Kỳ và Tô Mộ Nghiên mới chia tay nhỉ?]

Cứ dăm bữa nửa tháng là lại có một bài viết với nội dung tương tự được đăng trên diễn đàn trường. Cứ như vậy, đến khi Thái Văn Kỳ và Tô Mộ Nghiên ra trường thì vẫn có người đăng bài viết tương tự như thế. Còn Thái Văn Kỳ và Tô Mộ Nghiên thì vẫn yêu nhau, rất nhiều người không biết được liệu bao giờ hai người mới chia tay cả.

Chỉ có Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ biết rằng, cả đời này sẽ không bao giờ phân ly.



Sau khi ra trường, Thái Văn Kỳ tiếp quản công ty nhà họ Lý, còn Tô Mộ Nghiên làm việc ở công ty nhà họ Tô.

Trong mấy năm học đại học, cô đã thực tập ở công ty nhà họ Tô, mọi người trong công ty cũng đã biết cô là cháu gái của ông Tô nên đối xử với cô rất khách sáo.

Trong công ty, ai ai cũng biết rằng người thừa kế công ty nhà họ Tô không thể là ai khác ngoài Tô Mộ Nghiên.

Tô Mộ Nghiên lại không nghĩ như vậy.

Cô cầm trong tay chiếc thẻ ngân hàng, trong thẻ là một khoản tiền lớn mà cô đã tiết kiệm từ rất lâu. Cô biết đã đến lúc mình nên đưa số tiền này cho ông Tô, cũng biết đã đến lúc mình nói thật cho ông Tô biết rồi.

Ban đầu, cô còn định ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba đã nói cho ông biết. Nhưng thời gian cứ qua đi, không biết từ bao giờ cô đã thật sự coi ông Tô là ông ruột của mình rồi.

Chính vì thế cô mới không nỡ nói ra sự thật, không nỡ rời xa ông Tô. Thế nhưng cô lại không thể lừa dối ông Tô nữa, cô không thể mãi mãi chiếm lấy vị trí cháu nội của ông được.

Trong phòng khách.

Tô Mộ Nghiên cúi người, lễ phép dùng hai tay đưa thẻ cho ông Tô. “Cảm ơn ông thời gian qua đã luôn nuôi dưỡng cháu, chăm sóc cháu, yêu thương cháu. Cháu thật sự rất biết ơn ông.”

Ông Tô nghe vậy thì cầm lấy tấm thẻ, Tô Mộ Nghiên liền ngồi xuống ghế đối diện với ông.

Ông Tô hỏi: “Cháu đưa thẻ này cho ông làm gì?”

Tô Mộ Nghiên khẽ cúi đầu, giọng nói man mác buồn: “Trong thẻ này là số tiền ông đã dùng để cho cháu ăn học. Hôm nay cháu muốn trả lại nó cho ông ạ.”

Ông Tô nghe thấy vậy thì bật cười, nói đùa: “Sao vậy? Lớn rồi, sắp lấy chồng rồi nên trả tiền lại cho ông để theo chồng hả?”

“Không phải ạ.” Tô Mộ Nghiên lắc đầu, sau đó lấy hết dũng khí rồi nói với ông Tô: ”

Ông ơi, thật ra… Cháu không phải cháu của ông.”

Tô Mô Nghiên nói xong thì liền ngẩng đầu nhìn ông Tô.

Cô nghĩ rằng sau khi nghe cô nói như vậy, ông Tô sẽ ngẩn người trong giây lát rồi hỏi cô rằng: “Sao cháu lại nói linh tinh như vậy?”

Thế mà không ngờ rằng, sau khi nghe cô nói xong, ông Tô lại mỉm cười hiền hậu rồi nói: “Ừ, ông biết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.