Trans: Xiêu Xiêu
Tối qua nàng ầm ỹ đòi phòng đôi, thế là lễ tân liền cho nàng một căn cực kỳ sang chảnh. Căn phòng này vốn dĩ là dành cho tình nhân thuê, vì để thêm chút tình thú nên phòng tắm không lắp cửa kín, mà thay vào đó là một chiếc cửa pha lê. Cho nên, bất kể nàng làm gì ở trong thì tên Fritz đứng ngoài cũng sẽ nhìn rõ mồn một.
Lâm Vi Vi còn đang định tắm nước lạnh một cái cho hạ bớt hỏa, nhìn tình huống này còn hạ hỏa cái khỉ gì nữa, nước có lạnh mấy cũng hạ không nổi. Nàng phi ra ngoài giật quần áo, trực tiếp rúc vào trong góc mà thay.
So với vẻ thiếu tự nhiên của nàng, Fritz người ta lại thoải mái hơn nhiều, cả người trần trụi nhưng vẫn bình tĩnh tự tin, thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt nàng. Hắn nhặt từng thứ từng thứ từ dưới đất lên, thong dong nhàn nhã mặc vào. Nhớ lại sự chủ động của nàng đêm qua, khóe môi không tự chủ được kéo lên.
Nhất định là đêm qua uống say liền dắt hắn đi thuê phòng, rượu vào nổi thú tính quả nhiên không thể chấp nhận được, Lâm Vi Vi hối hận đến xanh cả ruột. Có điều, lúc nàng chạy như bay tới quầy lễ tân dưới lầu để tính tiền, liền cảm thấy quan tâm khỉ gì đến cái gì thú cái gì tính. Bởi vì có một tia chớp càng máu chó từ trên đỉnh đầu đánh xuống, đánh cho nàng chết đứng tại chỗ, khóc không ra nước mắt.
Adlon là khách sạn 5 sao đắt đỏ, xa hoa bậc nhất Berlin, mà nàng còn thuê phòng đôi VIP sang trọng, phòng cảnh đêm lầu 20...
Phí một đêm ngốn mất nửa năm chi tiêu của nàng!!! 6000 euro, 50,000 tệ vừa ngủ dậy đã không cánh mà bay! Vấn đề là, tốn nhiều tiền như vậy, mà đến cảnh đêm nàng còn chưa được ngắm nữa.
Cũng may đêm qua nàng chỉ hét phòng 2 người, không hét phòng tổng thống. Nếu không 15,000 euro một đêm, nàng chỉ còn nước đến phố đèn đỏ Amsterdam báo danh mất thôi.
Đương nhiên, thẻ ngân hàng không thể quẹt ra 6000 euro, Lâm Vi Vi chỉ đành gọi điện cho mẹ cầu cứu. Nàng mặt như đưa đám ngồi trên chiếc sofa da ở sảnh khách sạn, lòng thấp thỏm không yên, bên tai phảng phất nghe thấy tiếng mắng chửi. Lần này nàng chọc họa lớn rồi, một đêm tình, còn ngốn 6000 euro, nhất định sẽ bị mẹ già tế sống.
Lúc mẹ đến, nàng sợ sệt đứng một bên, đầu cũng không dám ngẩng lên. Mẹ Lâm mới đầu còn chưa hiểu rõ chuyện gì, nhìn lễ tân kết toán mới biết được đại khái. Vừa nghe được con số, nhất thời không có bất kì ý tưởng gì, hai tháng lương của bà thế là đi tong.
Không liệu được con gái diệu sẽ nợ một khoản tiền lớn, bà lại đi vội nên cũng không mang đủ tiền mặt, chỉ có thể dùng thẻ tín dụng trả. Mẹ Lâm cũng được coi là người có tư tưởng tiến bộ, chuyện đã xảy ra trách móc cũng vô dụng. Bà chỉ nhìn con gái, nhàn nhạt nói: “6000 euro, có thể bay đến Trung Quốc hai lần, khoang thương gia.”
Đầu Lâm Vi Vi chúc xuống càng thấp, thà rằng bị mắng cho to đầu còn hơn bị mẹ già thờ ơ chế giễu thế này. Nàng khẽ nói, “Mẹ, con xin lỗi, con biết sai rồi, con sẽ trả tiền cho mẹ sớm.”
Mẹ Lâm nhìn nàng, lại quay sang nhìn Fritz, “Thôi quên đi, việc cô còn chưa có, lấy đâu tiền mà trả, cứ coi như bị trộm mất đi.”
Trộm... còn là trộm nhà.
“...” Lâm Vi Vi nghe vậy lòng càng khó chịu. Người đau đầu đau, lúc nay còn bị đánh tâm lý hai chiều.
Ra khỏi khách sạn, Lâm Vi Vi cảm thấy ánh mặt trời trên đầu chiếu xuống khiến nàng không mở được mắt. Chân loạng choạng, nàng thiếu chút nữa đứng không vững ngã xuống. Mẹ Lâm còn chưa kịp đưa tay, Fritz từ đằng sau đã sải bước đến ôm nàng vào lòng.
Thấy thằng nhóc đẹp trai này, mẹ Lâm giật mình lập tức hỏi, “Anh là ai?”
Nếu như đổi lại là lúc bình thường, Fritz chắc chắn sẽ vểnh mũi lên, khinh thường bắt tay với bà, vì hắn là tên phân biệt chủng tộc nghiêm trọng. Nhưng người phụ nữ Trung Quốc trước mặt này lại khác, bà ấy mẹ Vi Vi, kẻ thông minh phải biết nịnh mẹ vợ.
Fritz ho khan, chỉnh đốn lại bộ dạng cà lơ phất phơ thường ngày, vươn tay ra tự giới thiệu, “Fritz Hermann”
Mẹ Lâm soi mói nhìn Fritz từ trên xuống dưới. Vừa rồi lúc hai người cùng ra khỏi khách sạn, người này lại luôn đi theo Vi Vi, trong lòng cũng đoán ra được ít nhiều.
Vi Vi chia tay với Dương Sâm, chuyện này bà cũng biết được một hai, nhưng không cụ thể. Con gái bà vẫn luôn thích thằng bé Dương Sâm kia, đáng tiếc hai đứa lại không có duyên. Hiện giờ đột nhiên bên cạnh con bé lại xuất hiện nhân vật thế này, nhìn qua liền cảm thấy Vi Vi nhà mình không thể giữ nổi hắn. Có điều, chuyện yêu đương của bọn trẻ, bà cũng không muốn nhúng tay quá nhiều.
Bà bắt tay hắn rồi quay sang nói với Vi Vi, “Tan học thì về nhà, tiêu 6000 euro, cô phải giải thích rõ cho tôi rốt cuộc cô với Dương Sâm xảy ra chuyện gì”
Lâm Vi Vi vâng vâng dạ dạ trả lời. Lúc bình thường nàng làm gì có chuyện ngoan ngoãn thế này, nhưng hôm nay là ngoại lệ ha.
Mẹ Lâm là giảng viên học viện âm nhạc Berlin, sau khi nhận được điện thoại cầu cứu của con gái liền tranh thủ chạy đến. Lát nữa bà còn có tiết, cho nên dặn dò mấy câu liền vội vã quay lại trường học.
Lâm Vi Vi liếc nhìn đồng hồ, đã 10 giờ sáng, mặt trời chói chang vô cùng. Tiết học buổi sáng không kịp rồi, nhưng buổi chiều vẫn phải lên lớp đi thôi.
Vừa quay người liền đụng phải Fritz, nhớ lại chuyện đêm qua liền tức giận không thôi, “Lúc tôi vào khách sạn sao không ngăn tôi lại?”
Hắn nhún nhún vai, mặt mày vô tội. 6000 euro là bao nhiêu đồng mác*? Hắn hoàn toàn không có khái niệm. Hơn nữa, khó khăn lắm mới được nàng chủ động ôm ấp yêu thương thì sao hắn nỡ cản lại?
*Đồng mác: đơn vị tiền Đức 1924-1948
Nàng quay đầu nhìn Fritz, chỉ thấy hắn đứng dưới ánh mặt trời ý cười lan tỏa nhìn nàng. Trai đẹp, lực hấp dẫn lớn, những lời nói trong miệng lại bị đẩy ngược trở lại.
Xong rồi xong rồi! Thuốc đắng dã tật, tiền mất tật mang. Sau này, đánh chết nàng cũng không uống rượu nữa... Hư, đánh không chết cũng không uống!