CHƯƠNG 11
L
ý Mộ Tinh nằm bệt trên giường hết hai ngày, thân người gầy gạc thấy rõ, phút cuối cũng bò xuống giường rồi mò tới nam quán đánh tới đánh lui mấy vòng. Dọc đường đi đụng mặt đám người quen sấn lại chúc mừng tới tấp mà y chẳng còn lòng dạ nào đáp trả, bản thân nói cái gì cũng còn không biết.
Trên thực tế, Tiền Quý Lễ đã căn dặn mấy tiểu nhị không được hé môi về chuyện Nguyễn quả phụ tới cửa làm ầm ĩ. Còn phần lão thì vò đầu bứt tai nghĩ cách để Nguyễn quả phụ thu hồi ý định từ hôn, nhưng hai ngày liên tiếp đều bị Nguyễn quả phụ cấm cửa. Về phần Nguyễn quả phụ, dĩ nhiên nàng càng không thể mang chuyện mất mặt này đi rêu rao khắp nơi. Cứ thế, ai trong thành Thượng Hòa gặp mặt cũng đều chúc mừng Lý Mộ Tinh ngày mười tám sẽ cưới Nguyễn quả phụ, còn y thì cứ ngây ngây dại dại, tâm tình đều hướng về Thượng Hương nên cũng không màng phân bua.
Giờ khắc này Lý Mộ Tinh lại khao khát muốn gặp Thượng Hương, y không hiểu vì sao hắn lại không chịu để người ta chuộc mình ra. Chẳng lẽ Thượng Hương thật sự đã sa đọa đến mức thà rằng trải qua kiếp sống hằng ngày mua vui chuốc cười, đưa người cửa trước rước người cửa sau cũng không muốn tìm một nơi không ai quen biết mà sống yên ổn sao? Y đã quên bẵng lời mình nói với Tiền Quý Lễ là sẽ không gặp Thượng Hương nữa. Trừ phi chính miệng Thượng Hương nói ra, bằng không giá nào y cũng không tin Thượng Hương lại nguyện ý ở lại nam quán. Thế nhưng y lại sợ, sợ rằng Thượng Hương sẽ nói như vậy. Y không thể chấp nhận được. Chỉ cần nghĩ đến từ nay về sau Thượng Hương lại cười cợt hư tình giả ý, lại lả lơi cởi áo với kẻ khác thì trái tim y như có hàng ngàn vạn lũ kiến bu bám, cái tư vị đau buốt không thể tả xiết, nỗi ray rứt không cách nào diễn đạt.
Chỉ là… vì sao người đầu tiên mà y thích lại là một nam nhân? Họ không thể gần bên nhau mà chỉ có cách rời xa, mong muốn thấy Thượng Hương lại sợ gặp Thượng Hương. Lòng y chất chứa đầy mâu thuẫn nên vô thức đi đi lại lại trên con đường này tới ba lần.
Thình lình một chiếc quạt phạt ngang trước mặt làm Lý Mộ Tinh thiếu điều muốn dán mặt vào, y cả kinh lui về sau mới nhìn rõ người phía trước. Trời lạnh cắt da cắt thịt mà còn phe phẩy quạt thì Lý Mộ Tinh chỉ thấy có mỗi một người, chính là tên háo sắc đã từng chọc ghẹo Túy nương.
“Lý lão bản, nhìn thần sắc của ngươi hốt hoảng vậy… Có phải nghĩ đến chuyện thành thân… bất thành không?”
Lý Mộ Tinh thấy vẻ mặt hả hê của tên đó thì dĩ nhiên sao lại nói rõ sự tình ra, ánh mắt nén giận lên tiếng: “Vị nhân huynh này, thế nào lại nghe ở đâu Túy nương không muốn thành thân với ta chứ?”
Sắc diện tên háo sắc cứng đờ, hắn hừ một tiếng rồi cũng không tiếp lời.
“Đã thế thì xin nhân huynh đừng phát ngôn bừa bãi kẻo phá hủy danh tiết của Túy nương. Với lại dầu gì Túy nương cũng là hoa đã có chủ, người không can hệ gì tốt nhất tránh xa ra, cẩn thận không ta lại lên nha môn cáo trạng ngươi lần nữa.” Nói xong Lý Mộ Tinh vòng qua người kia phất tay áo đi mất.
Dù Túy nương không bằng lòng gả cho y nhưng chuyện hôn sự cũng phải do chính nàng hồi lại, Lý Mộ Tinh tuyệt đối không mở miệng trước, bằng không sợ là Túy nương sẽ khó mà đối nhân xử thế. Túy nương vẫn không nói gì thì Lý Mộ Tinh nhất định phải gánh vác hết, còn phải đóng tuồng để đuổi hết mấy phường ong bướm càng xa càng tốt.
Tên háo sắc kia nhìn theo bóng Lý Mộ Tinh đi xa, không những không hề tức giận mà ngược lại còn tươi cười. Hắn phe phẩy chiếc quạt lẩm bẩm: “Đúng là người một lòng một dạ vì Túy nương, xem ra lời đồn đãi trong thành không phải là không đáng tin. Thật không uổng công ta hao tâm tổn trí an bài… Thật ngại quá Lý lão bản, chuyện hôn sự này nhất định sẽ không thành. Bản công tử dùng gia tài muôn vạn đổi một phu nhân với ngươi thì ngươi cũng không lỗ lã gì đâu…”
Đừng nói là Lý Mộ Tinh chưa từng nghe qua lời nói như vậy, cho dù có nghe y cũng chưa chắc hiểu. Y bị tên háo sắc kia chặn đường thì càng quyết tâm phải gặp Thượng Hương một lần nữa, tốt xấu thế nào cũng phải hai mặt một lời nói cho rõ ràng. Cứ do dự ỡm ờ thế này chẳng phải là tác phong của Lý Mộ Tinh y. Giữa y và Túy nương đã có hôn ước nên về tình hay lý cũng phải vì Túy nương trước. Giả như Túy nương kiên trì hủy hôn thì y tình nguyện gánh lấy cái danh bạc tình, còn nếu Túy nương mềm lòng thì giá nào y cũng không thể phụ bạc nàng. Còn y và Thượng Hương vốn chưa thề non hẹn biển, chưa từng bày tỏ tấm lòng, cả hai không thể đến với nhau thì không thể nói là phụ. Nếu chuộc được Thượng Hương ra thì cũng tính là có tình, không phải hổ thẹn với lương tâm. Còn bằng Thượng Hương không chịu mà chỉ do y tự mình đa tình thì bao khổ tâm đau đớn này cũng đáng lắm.
Ngay lúc lòng y quyết định xong thì một chiếc mã xa chạy ngang qua. Màn xe bị gió tốc lên, y trông thấy Thượng Hương đang cười như hoa giữa trời xuân với Tống Lăng. Đôi mắt đan phượng mỹ lệ uốn cong tựa trăng lưỡi liềm, nụ cười hư tình giả ý toát ra sự giả dối rõ rệt. Thượng Hương vươn mười ngón tay mềm mại lướt nhẹ trên khuôn mặt Tống Lăng, hắn cũng ngả ngớn nắm tay Thượng Hương rồi dúi cho một thỏi bạc sáng loáng.
Chiếc mã xa chạy lướt qua, tình cảnh sau đó thế nào Lý Mộ Tinh không nhìn được mà chỉ cảm thấy bên tai như phảng phất tiếng cười của Thượng Hương, trước mắt y tối tăm nghiêng ngả. Có gì đó trào dâng trong cuống họng, có chút tanh lại nhuốm chút ngọt. Y biết tình huống xấu nhất sẽ khiến mình đau đớn không thôi, nhưng lại không liệu được nó có thể khiến y bất tỉnh nhân sự.
Không cách nào chấp nhận được, nắm trong tay rồi lại không thể buông bỏ. Dường như y… đã đánh giá cao bản thân quá. Trong cơn mê man, y như quay trở về hôm ấy trong căn phòng cũ nát, Thượng Hương chân thật cười với y, nụ cười thuần khiết vượt trội tất cả phong cảnh thế gian. Rất lâu về trước có một người đã từng nói, trên đời này, tổn thương con người sâu sắc nhất duy chỉ có chữ tình, mà khắc cốt ghi tâm nhất trên thế gian… cũng chỉ có chữ tình.
Y đã hiểu ra. Có lẽ y sai rồi. Nhưng bây giờ sửa… liệu còn kịp không?
***
Lý Mộ Tinh ngất xỉu bên đường được những người có lòng tốt gần đó đưa về Bảo Lai thương hào, Tiền Quý Lễ đang bị Nguyễn quả phụ cấm cử sợ đến tán hồn vía. Lão còn đang nghĩ không biết vị đông gia này còn chuốc lấy nông nỗi gì thì y tỉnh lại, chưa gì đã nháo nhào đòi đi tìm Thượng Hương. Tiền Quý Lễ nào biết tâm tư y chấn động lớn vậy nên ngăn thế nào cũng không được. Ngay lúc Lý Mộ Tinh đang điên cuồng chao đảo định xông ra cửa thì một toán nha sai tiến vào.
“Ai là Lý lão bản, Lý Mộ Tinh?” Một quan nhân đi đầu vận quan bào màu đỏ, trông chức vụ cũng không phải thấp, uy lực tiền hô hậu ủng rất dọa người.
Lý Mộ Tinh thật sự bị dọa tới choàng tỉnh khỏi cơn bấn loạn. Bất chấp cả chuyện Thượng Hương, y chỉnh sửa áo quần ngay ngắn rồi tiến lên hành lễ: “Tiểu nhân chính là Lý Mộ Tinh. Không biết vị quan gia này hạ cố đến bổn tiệm hèn mọn có chuyện gì?”
Bộ mặt vị quan kia nguyên lúc nào cũng xụ xuống rất nghiêm túc, nhưng vừa thấy Lý Mộ Tinh tiến lên thì đột nhiên hắn đổi sắc, trở nên niềm nở cung hai tay: “Chúc mừng Lý lão bản buôn bán hưng thịnh, tiền của dồi dào.”
Lý Mộ Tinh bị dáng điệu mới trước hùng hổ liền sau cung kính của quan nhân kia làm ngớ cả người, cũng kinh ngạc đáp lại, “Không dám không dám, đồng hỷ, đồng hỷ mà.” Nói xong y vẫn không hiểu ất giáp gì, hoàn toàn không biết sao lại chúc mừng. Cũng là Tiền Quý Lễ nhanh nhạy mời vị quan nhân kia an tọa rồi bảo tiểu nhị dâng trà.
Sau khi vị quan ngồi xuống rồi thì liền phất tay, một sai dịch tiến lên trao một bức công văn cho Lý Mộ Tinh. Lúc y mở ra xem thì hắn nói tiếp: “Lý lão bản thật có bản lĩnh, quả nhiên là thần thông quảng đại. Sau này chúng ta sẽ thường xuyên lui tới rồi đây.”
Thái độ câu kéo giả lả của quan nhân kia khiến Lý Mộ Tinh phập phồng bất ổn, càng lúc càng mịt mù nên đành đọc bức công văn. Trước tiên nhìn dấu ấn ở phần lạc khoản thì là từ Chức Tạo phủ, vừa nhìn sang nội dung Lý Mộ Tinh đã “A!” lên một tiếng, thất kinh buông công văn xuống đất.
Tiền Quý Lễ còn khủng hoảng hơn, vội chạy nhanh tới nhặt công văn lên cười xòa: “Xin quan gia chớ trách tội, hôm nay trong người Lý gia không được khỏe nên tay không có sức cầm…” Nói xong Tiền Quý Lễ len lén ngó một cái rồi cũng “A!” lên, công văn lại rớt xuống đất, còn lão thì trố mắt đớ lưỡi đứng phỗng ở đó.
Vị quan cũng không quở trách hành động bất kính đối với công văn của họ, hắn cười trong họng rồi bảo một tên sai dịch nhặt lên đưa lại cho Lý Mộ Tinh. Lúc này Lý Mộ Tinh mới sực tỉnh, tay cầm công văn bắt đầu run bần bật, không dám tin vào mắt mình, y cứ nhìn đi nhìn lại bốn năm lần mới chịu tin rốt cuộc mình không phải hoa mắt hay chiêm bao.
“Quan– Quan gia, đây… đây không phải là lầm– lầm lẫn chứ…?” Lý Mộ Tinh lắp ba lắp bắp mở miệng. Trước đây chuyện quan phủ chỉ định không phải chưa từng gặp qua, nhưng cùng lắm là mua cho mỗi nha môn chút món hàng, chẳng lời được bao nhiêu mà không lỗ vốn là mừng lắm rồi. Nhưng lần này… lần này là công văn của Chức Tạo phủ đó nha. Chức Tạo phủ là nha môn gì chứ, là chuyên trách những chuyện ăn chơi xa xỉ của tầng lớp hoàng thân quốc thích. Việc một quan viên ở Chức Tạo phủ đảm nhiệm chuyện mua sắm không giống với những chỗ khác, hiển nhiên là công việc béo bở khẳm rồi. Thương nhân các ngành nghề khắp nước chỉ cần có chút cửa lòn lách đều chen chúc xô lấn hòng được nhón chân vào mà còn không nổi nữa là.
Cũng đừng trách sao Lý Mộ Tinh lại kinh hoàng quá mức vậy. Tấm công văn y cầm trên tay chính là tuyên bố giao tất cả việc mua sắm trọn năm tới vào tay Lý Mộ Tinh. Đây là ý sao hả? Đây là tương đương với việc một mình Lý Mộ Tinh nuốt trọn cái bánh nặng cân cả vỏ lẫn nhân, các thương nhân khác chỉ có nước thèm trông nhỏ dãi mà thôi.
“Lầm sao mà được, công văn rành rành ở đây còn giả được sao? Lý lão bản, ngài mau chuẩn bị đi. Chỗ này có một danh sách những món đáng ra phải mua trong năm ngoái, ngài hãy lo cho đầy đủ, bản quan cáo từ trước đây.”
Vẫn còn xây xẩm thần hồn tiễn vị quan gia kia, Lý Mộ Tinh và Tiền Quý Lễ trợn tròn trợn trắng choáng váng hết người. Phải hồi lâu sau Tiền Quý Lễ mới hưng phấn nhảy dựng lên.
“Đông gia, đông gia, chúng ta phát tài rồi! Phát tài rồi… phát tài rồi đó… A ha ha ha…” Cả đời lão đầu này chưa từng gặp qua chuyện tốt lành vậy nên mừng tới nỗi mình là ai cũng quên khuấy.
Lý Mộ Tinh thì đỡ hơn, sau khi phấn khởi xong trong lòng mới dần sinh nghi, cầm miếng công văn soi đi xét lại mấy bận. Là thật mà, giấy trắng mực đen, ấn quan đỏ chót, không có ai bày trò chọc ghẹo y hết. Vấn đề là chuyện tốt đẹp và hoành tráng vậy thế nào lại rơi xuống đầu y được? Đây là chuyện biết bao thương nhân lấn át tới mẻ đầu sứt trán mà cũng cầu không được. Mấy năm gần đây, chưa từng nghe thương nhân nào lại có bản lĩnh một thân một mình nuốt trọn chuyện mua sắm cả năm cho Chức Tạo phủ, chủ yếu vẫn là các đại thương mỗi bên chiếm một phần. Tuy rằng thanh danh Lý Mộ Tinh tốt nhưng do bản tính y thẳng thắn quá mức, không dùng mánh khóe cũng chẳng gian xảo trong việc làm ăn nên cũng không lời được nhiều nhặn gì. Đừng nói là đại thương, nội trong thành Thượng Hòa này, những tay buôn bán tầm cỡ hơn y đã không biết bao nhiêu mà kể.
Lý Mộ Tinh càng nghĩ lại càng thấy bất an.
Tiền Quý Lễ thấy sắc mặt lo âu của y thì cơn phấn chấn cũng xẹp mấy phần. Đầu óc lão suy nghĩ chốc đã lập tức hiểu ra, nhưng nhìn bức công văn thì lại không dằn được: “Đông gia, ngài vui lên chút đi. Đây là cái bánh ngon lành từ trời rơi xuống đó…”
Lý Mộ Tinh cười khổ não: “Tiền lão, lão bảo ta vui thế nào đây? Lão thử nghĩ xem, chẳng lẽ cái bánh này lại vô duyên vô cớ rơi xuống đầu ta sao? Chuyện biết bao người cầu cạnh không được trong khi ta không làm gì thì nó lại rơi vào tay. Lão không cảm thấy kỳ quặc à?”
“Nhưng công văn này… xác thực không phải giả mà.”
Lý Mộ Tinh suy xét một hồi thì đột nhiên hỏi: “Tiền lão, gần đây ta có đắc tội với ai có vai vế không?” Tiền Quý Lễ sửng sốt cả người rồi tức giận trả lời: “Mấy ngày nay ngoại trừ chạy tới nam quán ra ngài có đi chỗ nào khác đâu, cả chuyện xã giao cũng là ta đi thay ngài. Chẳng lẽ là trong nam quán…” Ghen tuông tranh giành tình nhân sao?
Lý Mộ Tinh khoát tay liên tục, Tiền Quý Lễ vừa nhắc nam quán y lại nhớ đến chuyện đi tìm Thượng Hương. Tiền Quý Lễ vừa thấy thần sắc bất thường của y thì mau mắn ấn tờ danh sách vị quan gia để lại vào tay Lý Mộ Tinh, lão chuyển đề tài: “Đông gia, ngài xem danh sách này trước đi. Cái này là chuyện căng nên làm trước thì hơn.”
Tâm tư Lý Mộ Tinh lại bị kéo về chuyện chính. Y lấy tay ước lượng bề dày của danh sách thì mặt mày có chút biến sắc, mở ra xem, trên mặt là một đám chữ rí ri làm Lý Mộ Tinh và Tiền Quý Lễ cũng hoa mắt váng đầu theo.
“Đông gia… đông gia… Người già mắt mũi kèm nhèm, ngài nói ta nghe… rốt cuộc có bao nhiêu mặt hàng vậy?”
Ngay cả hơi sức gượng cười Lý Mộ Tinh cũng không còn.
“Tiền lão, lão còn cho đây là chuyện tốt đẹp không? Chúng ta nuốt nổi cái bánh khổng lồ này sao?” Đây chỉ là danh sách hàng hóa cần đặt mua của năm trước, đợi đến khi qua năm mới thì không biết còn bao nhiêu món phải mua đây. Dù Bảo Lai thương hào có lớn cỡ này thì cũng làm sao có đủ nhân lực và nguồn hàng chứ?
Hai người mắt to mắt tỏ nhìn hồi lâu lại đồng loạt xoay người vào phòng bàn bạc phương cách giải quyết. Đây là công vụ chính quan phủ hạ công văn đấy nha! Tuy nói là béo bở khẳm nhưng nếu lỡ hạn định là ngồi rục trong lao đó.
Suốt một ngày một đêm, rốt cuộc Lý Mộ Tinh và Tiền Quý Lễ cũng định ra phương án mua sắm tỉ mỉ. Lý Mộ Tinh sẽ chạy tới các nơi cung cấp nguồn hàng trong nước, Tiền Quý Lễ vì tuổi tác đã cao nên dĩ nhiên ở lại thương hào lo việc mướn thêm tiểu nhị và sắp xếp kho chứa hàng, ghi sổ các thứ. Lão còn phải đối phó với đám thương nhân nay mai đánh hơi thấy mùi lợi, mò tới cửa muốn chia một phần nữa.
Sự tình tới nước này thì chuyện có lớn lao cỡ nào Lý Mộ Tinh cũng đành tạm thời gánh vác. Chỉ trong một ngày đêm này mà tin tức đã lan truyền khắp thành Thượng Hòa, Nguyễn quả phụ lại nhân cơ hội này lên tiếng, nói là để Lý Mộ Tinh có thể hoàn thành công vụ đúng hạn nên hôn sự của họ sẽ hoãn vô thời hạn.
Lý Mộ Tinh nghe lời này thì trái lại thấy lòng thả lỏng. Cứ như vậy sẽ có thể thuận lý thành chương không thành thân, còn bảo vệ được thanh danh Túy nương không bị tổn hại, công văn này tới quả thật đúng lúc. Trong lòng y vẫn luôn canh cánh về Thượng Hương nhưng làm thế nào cũng không có thời gian. Đêm trước khi lên đường, y chỉ có thể vội vàng viết một phong thư rồi nhờ Tiền Quý Lễ nhín chút thời giờ đưa cho Thượng Hương.
Tiền Quý Lễ đáp lời tới tấp cho Lý Mộ Tinh an tâm lên đường. Thế nhưng ngay lúc đó, đám thương nhân trong thành Thượng Hòa đã lũ lượt kéo đến làm Tiền Quý Lễ phải tiếp đón đến tối mặt, trong nhất thời không dứt ra nổi. Hơn mười ngày sau lão mới sực nhớ ra thì lại không biết đã bỏ lá thư đâu rồi.
Tạo hóa thế gian âu đều là trêu người. Kỳ thật, suy cho cùng cũng chỉ là hai chữ “không khéo” mà thôi.
***
Lý Mộ Tinh đi ròng rã suốt hai tháng trời, lúc quay về người sậm đen đi không ít mà lại gầy đến phờ phạc, còn thêm hai đôi mắt thâm quầng. Kỳ hạn thật sự quá eo hẹp nên y đành phải ngày đêm liên tục kiếm nguồn hàng. Hơn nữa với tính cách thành thật quá mức của y thế nào cũng phải trả giá ở mức hợp lý mới chịu, không giống mấy tên thương nhân trước kia đẩy giá chót vót nhằm bỏ túi tiền chiết khấu càng nhiều càng tốt.
Vừa trở về thành Thượng Hòa, vị quan đưa công văn kia lại đến. Lúc Lý Mộ Tinh nhận công văn, vì quá đỗi kinh ngạc nên cũng không có hỏi vị quan gia này là ai, sau mới biết đấy là quan viên của Chức Tạo phủ tên là Tả Thượng Thông. Theo lệ thường, việc mua hàng cho Chức Tạo phủ đều là các thương nhân phải tìm mọi phương pháp xin xỏ, rồi lại tự mình đến lãnh công văn. Còn việc đích thân quan viên giao công văn đến tận nơi thì Lý Mộ Tinh xem như là trường hợp đầu tiên.
Dĩ nhiên Lý Mộ Tinh không biết được, khi Chức Tạo phủ nhận chỉ dụ của triều đình mang toàn bộ việc mua sắm giao cho thương nhân Điền Tây Lý Mộ Tinh thì Chức Tạo phủ cũng nổ tung cả nồi. Mấy tên quan viên năm trước được bọn đại phú thương đút cho ăn no rửng mỡ một mặt xót bụng là sang năm không còn húp nước béo được rồi, một mặt lại phỏng đoán tên Lý Mộ Tinh này rốt cuộc là người thế nào, dùng thủ đoạn gì mà lại khiến triều đình ban chỉ dụ thế này. Chắc mẩm là có cây đại thụ chống lưng trong triều rồi đây, người vậy mà chúng không nịnh nọt thì còn nịnh ai chứ? Mấy tên quan viên cãi nhau ầm ĩ suốt nửa ngày, cuối cùng để Tả Thượng Thông chiếm được cơ hội mang công văn cho Lý Mộ Tinh. Hắn liền vênh vênh váo váo đi tới thành Thượng Hòa.
Trong hai tháng Lý Mộ Tinh đi vắng thì Tả Thượng Thông cũng tiếp xúc không ít lần với Tiền Quý Lễ. Tiền Quý Lễ dò không ra vị quan gia này đang tính toán nỗi gì nên vô cùng bất an, bèn dúi hai bao lì xì cho hắn, dĩ nhiên Tả Thượng Thông sảng khoái nhận ngay. Có điều hắn dò la mãi mà vẫn không cạy được từ miệng Tiền Quý Lễ ai là cây đại thụ chống lưng cho Lý Mộ Tinh thì bắt đầu có chút nóng nảy. Vì vậy, chân trước Lý Mộ Tinh mới đặt chân về thành Thượng Hòa thì Tả Thượng Thông đã nối bước tiến vào cửa lớn Bảo Lai thương hào.
Lý Mộ Tinh chưa kịp ngồi cho nóng mông đã bị Tả Thượng Thông vồ vập sấn tới làm quen. Cũng phải dùng dằng với hắn chừng hai ba ngày y mới vỡ lẽ, hóa ra vị quan này muốn nịnh bợ cây đại thụ sau lưng y. Lý Mộ Tinh đành mau miệng qua loa dăm ba câu rồi chuyển đề tài, làm sao y có thể mở miệng bảo có cây đại thụ gì đâu, ngay cả chính y cũng còn mù mờ nữa là. Y chỉ suy nghĩ đơn thuần là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi.
Tả Thượng Thông thấy Lý Mộ Tinh ấp a ấp úng đổi đề tài thì lại cho rằng bóng đại thụ sau lưng Lý Mộ Tinh khẳng định phải cao lớn hơn tưởng tượng rất nhiều. Nói không chừng nguồn gốc bề thế đến nỗi phía trên cũng nghe, không thể tùy tiện tiết lộ, bằng không Lý Mộ Tinh cần gì phải thần bí như thế? Hắn lập tức quyết tâm phải tâng bốc Lý Mộ Tinh dữ dội hơn nữa. Thế nên đến ngày thứ ba, Lý Mộ Tinh dẫn Tả Thượng Thông đi nghiệm thu những món hàng trong danh sách, hắn chỉ ngó sơ qua mấy cái rồi xuýt xoa khen cung cách làm việc đáng tin cậy của Lý Mộ Tinh, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã mua trọn vẹn hết, hơn nữa tất cả đều là loại hàng thượng đẳng hảo hạng. Đến sau cùng, khi giao phó chi phí mua hàng hắn lại đưa dôi cho Lý Mộ Tinh gấp đôi số tiền báo giá.
Nhận tiền trong tay rồi, Lý Mộ Tinh có ngốc tới đâu cũng biết tiền đã xuất ra thì tuyệt đối không rút lại được, nhưng tiếp nhận công vụ này y đã chẳng hiểu gì sất. Trong lòng vẫn thấy bất ổn, không chắc về sau còn xảy ra chuyện gì nữa nên y lại gói một bao lì xì lớn đưa cho Tả Thượng Thông, rồi cũng học lối vòng vo của hắn, dợm hỏi vì sao Chức Tạo phủ lại giao chuyện tốt đẹp này cho y.
Tả Thượng Thông chỉ cho rằng Lý Mộ Tinh đang cố tình giả khờ nên vỗ vai y bôm bốp, bảo y cũng chẳng phải thành thật nỗi gì thì lập tức làm y kinh hoàng. Y khẳng định mình là một thương thân đứng đắn, tuyệt không có hành vi gian lận bịp bợm nhưng chỉ khiến Tả Thượng Thông cười phá lên. Kết quả đắn đo cả nửa buổi, Lý Mộ Tinh vẫn không hiểu được rốt cuộc là chuyện gì. Tả Thượng Thông vừa đi, y còn chưa kịp thở hơi nào thì cả đám thương nhân trong thành Thượng Hòa đã lũ lượt gởi thiếp bái phỏng tới dìm y ngập mặt. Không còn cách nào, Lý Mộ Tinh đành phải bày một đại yến tiệc trong tửu lâu lớn nhất thành Thượng Hòa, mời hết đám thương nhân này đến dự.
Tửu lâu lớn nhất thành Thượng Hòa chính là Hàn Thủy lâu. Lão bản của Hàn Thủy lâu chính là vị Giả gia có giao hảo với Lý Mộ Tinh, Giả Bỉnh Trân. Trước khi khai yến tiệc, Giả Bỉnh Trân âm thầm xốc áo Lý Mộ Tinh sang bên để tiện bề nhai y.
“Giỏi cho ngươi Lý Mộ Tinh, ở đâu dính được chuyện tốt đẹp thế này mà cũng dám qua mặt ta.”
Lý Mộ Tinh chỉ có nước cười gượng gạo. Dù thật tình không dính dáng gì tới y nhưng cũng không có cách nào phân bua được, mà có nói ra cũng không ai tin. Cũng may Giả Bỉnh Trân không phải không buông tha y, chỉ quở trách mấy câu huynh đệ phải có phúc cùng hưởng chớ. Lý Mộ Tinh gật đầu liên tục, bảo từ nay chỉ cần có chuyện liên quan đến ẩm thực thì chắc chắn sẽ tìm tới hắn mới coi như êm chuyện.
Không lâu sau, vị Chu gia Chu Hạo Cẩm kia cũng đến. Hắn cũng trách Lý Mộ Tinh một trận, bảo y căn bản không xem họ là huynh đệ mà. Lý Mộ Tinh cũng vác bộ mặt tươi cười cam đoan, từ nay nếu có liên quan đến cổ vật trân quý thì chắc chắn sẽ tìm tới hắn mới khép màn được.
Chừng hồi sau thấy sắp khai tiệc mà không thấy Tống Lăng đâu, Lý Mộ Tinh mới hỏi: “Sao tới giờ Tống huynh còn chưa đến kìa?”
Giả Bỉnh Trân thấy Lý Mộ Tinh hỏi câu này thì ám muội nháy mắt với y một cái: “Hắn đó hả? Ha ha ha… Đêm xuân vắn vủn có ngần, ngai rồng từ đấy chậm phần vua ra mà. Huynh khỏi cần chờ hắn chi, giờ này chắc chắn còn đang ở Giám phường rồi.”
“Giám phường?” Trái tim Lý Mộ Tinh hẫng nhịp, tâm trí tức khắc hiện ra dung nhan của Thượng Hương. Không biết Thượng Hương có khỏe không? Có xem bức thư đó chưa? Dù chỉ là đôi chữ ngắn ngủi nhưng đều chứa trọn tâm tư của y. Ngày mai y nhất định phải dành chút thời gian đến nam quán, chỉ cần Thượng Hương gật đầu thì bất kể có tiêu tốn bao nhiêu tiền y cũng phải chuộc Thượng Hương cho bằng được.
“Lý huynh đi hai tháng nay nên không biết cũng phải. Hiện giờ chuyện làm thiên hạ xôn xao nhất trong thành Thượng Hòa chính là Tống gia công tử không còn thích mỹ nhân nữa mà chuyển sang thích kỹ nam rồi. Ha, thiệt là chuyện hiếm có, tam đại hồng bài trong nam quán ai nhìn mà không khiến người ta muốn cưng chiều thì hắn lại không liếc nửa con mắt, chỉ hợp nhãn một kỹ nam đã thất sắc chứ…”
Vừa nghe đến đó sắc mặt Lý Mộ Tinh đã trắng bệch, cảnh tượng Thượng Hương ngồi trong mã xa của Tống Lăng hai tháng trước vụt lên trước mặt. Trái tim y thảng thất như có ai đó dày xéo cấu xé mất một mảnh, đau đớn gần như không trụ vững, trước mặt từng trận tối tăm.
Bên kia, Chu Hạo Cẩm vẫn thao thao bất tuyệt: “Tên kỹ nam kia cũng không biết có phần phúc tu luyện mấy kiếp nữa, già đến vậy mà còn được nở hoa phơi phới. Nghe nói có không ít người muốn chỉ bài tử của hắn đều bị Tống huynh cản hết, hắn còn đưa ra một giá rất lớn bao trọn tên kỹ nam suốt ngày suốt đêm, không cho ai đụng vào chút nào…”
Trông Lý Mộ Tinh đã thực sự đứng không vững nữa, thân người lảo đảo sắp ngã thì vừa may Giả Bỉnh Trân nhanh tay lẹ mắt đỡ y kịp thời.
“Sắc mặt Lý huynh không tốt lắm, phải giữ gìn chút chứ. Yến tiệc hôm nay huynh là xướng chủ chính của tuồng, thiếu huynh là không được đâu đó.”
Lý Mộ Tinh thở hắt một hơi, gượng cười: “Không sao, chẳng qua hai tháng nay mệt nhọc quá thôi. Các huynh nói với Tiền lão một tiếng để lão tiếp đón khách trước đi, ta ngồi nghỉ một lát sẽ ra sau.”
Người đi rồi, Lý Mộ Tinh buông phịch xuống ghế, trái tim xát đau đến cả hô hấp cũng khó khăn.
Thượng Hương, sau khi xem bức thư thì đây là lựa chọn của ngươi? Ngươi… ngươi… vì sao lại không đợi ta quay về… Vì sao chứ…?
Không, không đâu, nhất định là do Thượng Hương bất đắc dĩ thôi. Thân ở cái nơi như vậy thì không có cách nào cự tuyệt, nhất định là vậy rồi, nhất định…
Là lỗi của y, lẽ ra y nên sớm chuộc Thượng Hương ra mới phải. Y đã sai rồi. Thượng Hương không có thích Tống Lăng, tuyệt đối không đâu. Nụ cười của Thượng Hương đối với Tống Lăng đều là giả tạo, toàn bộ đều là giả dối cả, Thượng Hương chỉ cười thật lòng với một mình y mà thôi. Y phải đi tìm Thượng Hương, phải đi ngay, không thể chờ được nữa…
Lý Mộ Tinh lảo đảo đứng dậy ra khỏi phòng, đi xuống lầu mà trước mắt vẫn một màn đen tối, tâm tư cứ hoảng loạn u mờ. Mơ màng va phải ai đó thì bị tên kia ngăn lại, hắn định chửi ầm lên thì đột nhiên nhận ra Lý Mộ Tinh lại đổi giọng ton hót ngay.
“A— Lý gia… Lý đại lão bản… Ngài nhầm đường rồi, sảnh yến tiệc ở bên này nè…”
Lý Mộ Tinh bị hắn lôi đi mấy bước, tâm tư vẫn chưa quay lại, chỉ loáng thoáng nghe cái tên quen quen mà không khỏi ngẫm nghĩ: Ai vậy chứ? Cười đến khó coi lại chói tai như vậy. Vẫn là Thượng Hương tốt hơn, khi hắn cười giống như trong lòng đang toan tính khiến người ta vừa sợ hãi lại vẫn dán mắt nhìn. Khi đó Thượng Hương cứ mở miệng là gọi Lý đại lão bản, thanh âm cố tình ỏn ẻn như châm biếm làm y vừa tức giận lại vừa thấy buồn cười, không biết phải làm sao với tên kỹ nam ưa gạt người trêu ngươi này.
Nghĩ đến đây trong lòng Lý Mộ Tinh lại ứa ra cơn chua chát, thì ra y đã có cảm giác khác thường với Thượng Hương lâu đến thế. Sao y có thể trì độn đến mức này…
“Lý gia…”
“Lý đại lão bản…”
“Lý huynh…”
“Lý hiền chất…”
Một đám hùa lên gọi Lý Mộ Tinh um vang đủ kiểu, ong ong ong ong ong ong, cuối cùng quyện thành một cơn thác lũ ập tới khiến y sực tỉnh từ cơn nhung nhớ Thượng Hương. Chưng hửng một hồi y mới phát hiện mình đã đặt chân vào sảnh yến tiệc, xung quanh là một đám thương nhân vồ vập muốn lân la làm quen với y.
Đi không được rồi.
Lý Mộ Tinh nén lòng, nghiến răng gần như nát vụn mới dằn được cơn kích động muốn gào thét trong lòng. Dán bộ mặt tươi cười rồi chắp tay thi lễ với đám người càng nhìn càng gai mắt, trong lòng y lại găm hết tổ tông mười tám đời bọn chúng.
Theo lệ Lý Mộ Tinh phải phát biểu trước khi khai tiệc. Kỳ thật lời hoa mỹ tràng giang đại hải cũng chỉ có một ý, chính là Lý Mộ Tinh y được lợi tốt thì tất nhiên sẽ không quên các vị hương thân phụ lão trong thành Thượng Hòa. Chỉ cần có chuyện mua sắm thích hợp nhất định sẽ phân chia cho mọi người, cái này gọi là có tiền thì mọi người cùng kiếm. Có được lời này của Lý Mộ Tinh, mục đích của đám thương nhân kia cũng tính là đạt được. Cái bọn họ lo nhất là Lý Mộ Tinh sẽ ăn mảnh một mình, còn chuyện làm sao tương lai xắn được một phần bánh từ miệng Lý Mộ Tinh thì phải tùy thuộc bản lĩnh các bên rồi.
Thực ra Lý Mộ Tinh đã định liệu việc này từ hai tháng trước. Chỉ là lúc đó sự tình quá đột ngột mà kỳ hạn lại eo hẹp, nhất thời y bận đến quýnh quáng tay chân nên đành phải chạy hàng mấy nơi khác. Việc Tiền Quý Lễ lưu lại thành Thượng Hòa là để bí mật xem xét nội tình bên trong của đám thương nhân này, từ đó tìm kiếm đối tác thích hợp. Lần thiết yến này bất quá chỉ là cái mã bề ngoài, cốt để bù cho các ngành nghề trong thành Thượng Hòa một cái công đạo mà thôi, nhưng chủ yếu là e ngại nhân tình thế sự, sợ đã lỡ đắc tội với tất cả thương hào. Hơn nữa quả thật Lý Mộ Tinh cũng không có năng lực độc chiếm cái bánh béo bở này, chứ bằng không y đã ăn trọn rồi. Âu đấy cũng là chuyện đương nhiên, người ngoài có xù lông dựng cánh cũng mặc.
Lý Mộ Tinh và Tiền Quý Lễ đã sớm bàn bạc với nhau lời mở đầu nên nói thế nào, dùng ngữ khí ra sao, tất cả đều cân nhắc kỹ lưỡng vẹn toàn, lo sợ chỉ sơ sẩy một chút, đắc tội với thương nhân nào đó thì nguy. Tuy nói hiện giờ Lý Mộ Tinh ý thức được tình huống mình đang phải đối phó nhưng lòng y vẫn vương vấn Thượng Hương nên lúc phát ngôn cứ nói năng lộn xộn, cũng nhờ Tiền Quý Lễ nhắc khéo y mới không nói gì sai. Tới màn mời rượu xã giao tiếp theo thì y hoàn toàn không thể đối phó, chỉ thấy có kẻ mò tới là uống rượu ngay, không màng nghe coi người ta nói gì. Nhưng y thì không ngừng liếc mắt ra cửa, thầm nghĩ vì sao Tống Lăng còn lề mề chưa đến. Chẳng lẽ… chẳng lẽ hắn đang ở chỗ Thượng Hương thật sao?
Vừa liên tưởng đến việc hiện giờ bọn họ có thể đang làm gì thì rượu Lý Mộ Tinh nuốt vào cổ họng liền trở nên chát đắng. Đã mấy lần y lảo đảo đứng lên đều bị Tiền Quý Lễ nheo mắt kéo trở lại.
“Đông gia, ngài ráng chút nữa đi, chút xíu nữa thôi…”
Sau đó Lý Mộ Tinh cũng tỉnh được đôi phần, lại chưng bộ mặt tươi cười ra kính rượu tiếp. Uống lại uống, uống tới u ám đất trời, uống cho thần trí mê man. Cũng không biết đã uống bao nhiêu và ngóng bao lâu thì Lý Mộ Tinh say khướt, nằm sóng xoài trên bờ thành suối, không đứng vững nổi mà vẫn còn kêu người rót rượu thêm.
Tiền Quý Lễ cũng không biết hôm nay Lý Mộ Tinh lại phát điên gì nữa. Rõ ràng đêm qua y vẫn còn tỉnh táo mà thương lượng chuyện phát biểu với lão, sao hôm nay lại uống tới sầu đời vậy chứ? Giờ lão chỉ có thể thay mặt vị trí thượng tọa của Lý Mộ Tinh mà kính rượu đám thương nhân kia, tự gánh hết mấy màn xã giao, cũng may còn có Giả Bỉnh Trân bên cạnh giúp đỡ nên mới ứng phó kịp.
Sắc trời dần sậm tối thì bầu không khí huyên náo cũng vơi bớt, đám thương nhân đã ăn uống no say đều lục tục rời đi. Cuối cùng Hàn Thủy lâu cũng đã yên ắng trở lại, chỉ còn Lý Mộ Tinh vẫn say khướt mà đòi uống rượu tiếp.
“Người đâu? Đi đâu mất rồi… Ngươi… phải, là ngươi đó… tới đây… chúng- chúng ta uống tiếp nào…” Y nắm được Giả Bỉnh Trân, một tay cầm chung rượu làm ra dáng cụng rồi đưa lên miệng nốc cạn.
“Lý huynh… Lý huynh… Huynh say quá mức rồi…” Giả Bỉnh Trân đỡ Lý Mộ Tinh đang lảo đảo liên xiên, đau đầu mà nói: “Tống huynh vừa mới cho người đưa tin bảo là hắn sẽ tới ngay, đợi chốc lát cả bọn chúng ta tụ tập thêm chầu nữa. Bộ dạng huynh thế này thì còn tụ tập cái nỗi gì đây.”
“Giả gia, hay là để ta đưa Lý gia về trước vậy.” Cái thân già của Tiền Quý Lễ chiêu đãi cả đám người hơn nửa ngày trời nên mệt đến rụng rời. Nhưng không còn cách nào khác, lão còn phải đưa cái vị đông gia say túy lúy tới không biết ai với ai này về trước.
“Không được không được, y còn chưa say tới độ gục mà. Tiền lão cũng mệt rồi nên về trước đi. Chốc nữa đợi ta nhấn cho đông gia nhà lão say tới gục luôn thì đích thân ta sẽ đưa y về chu toàn cho.” Vừa vặn Tống Lăng đi từ ngoài vào, nghe Tiền Quý Lễ nói hắn đã cười bác bỏ ngay.
“Tống huynh…”
Giả Bỉnh Trân còn định nói gì mà chưa chi đã bị Tống Lăng khoác tay ngắt lời, hắn đỡ Lý Mộ Tinh lên, vừa kè đi vừa cười: “Không sao, không sao. Lần này Lý huynh kiếm được món lời khẳm, ta không dợt y một trận thì sao cam lòng cho được. Đi thôi, tới nhã gian nào.”
“Chu huynh đang sắp xếp bên kia, không biết được chưa nữa.” Giả Bỉnh Trân đi theo nói ước chừng.
“Để ta đi xem sao, giờ chắc phải xong rồi.”
Tiền Quý Lễ thấy bọn họ đỡ Lý Mộ Tinh đi thì cũng không ngăn lại. Dù sao cũng là uống rượu nên chắc không có gì xảy ra đâu, lão mới tự đi về.
Bước vào nhã gian thì Chu Hạo Cẩm cũng vừa bày biện xong, trông thấy Tống Lăng đi vào thì lại cười ám muội với hắn một tiếng, nhướn mày suy ngẫm lại buông một câu, “Tống huynh thật không có trượng nghĩa gì hết, để một mình mình hưởng lạc mà cũng không cho huynh đệ được lây diễm phúc nữa.”
Giả Bỉnh Trân ở phía sau nghe được, nhất thời không hiểu cho lắm. Hắn nhìn vào nhã gian thấy có treo một màn lụa mỏng phân cách một góc ra, thấp thoáng có một người ngồi trên nhuyễn tháp phía sau thì minh bạch ngay. Thì ra Tống Lăng mang cả tên kỹ nam tới đây, Chu Hạo Cẩm là đang trách Tống Lăng sao không bao luôn ba hồng bài kia để bọn họ cũng được hưởng lạc nữa.
Tống Lăng quăng Lý Mộ Tinh xuống ghế dựa rồi quay sang cười với Chu Hạo Cẩm: “Cái tên nhà ngươi đó, trong bụng không rượu thì là sắc, cao nhã chút xíu có được không?”
Chu Hạo Cẩm phản bác ngay: “Ta nào làm ra vẻ như huynh được, rõ ràng người chỉ có chút hơi hướm sắc mà lại muốn cái danh phong lưu, chẳng lẽ vậy dễ nghe sao hả?”
“Tuy nói không có dễ nghe mấy nhưng cũng còn hơn cái danh ‘hạ lưu’ của huynh nhiều.” Tống Lăng vừa cười vừa bảo người sau màn sa: “Hát đi, hát lên đi nào. Một ngày không nghe được giọng hát của ngươi thì hôm đó ta ăn cơm cũng không ngon lành gì. Sợ là trên đời này không có món gì sánh được với tư vị ca khúc của ngươi đâu.”
Bóng người sau màn sa khẽ cười: “Tống gia thật thích nói đùa, nào có ai lại so sánh nhạc khúc với gia vị bao giờ. Ngài nói vậy thì ta sẽ không hát không biết chừng đó.” Thanh âm trầm thấp, tuy rằng không trong trẻo nhưng lại toát ra nét từ tính hết sức mị hoặc, không phải Thượng Hương thì còn ai vào đây.
Nếu Lý Mộ Tinh không say thì chỉ sợ mới nghe giọng nói của Thượng Hương y đã nhảy thót lên rồi. Nhưng mà y đã say, say tới nỗi chỉ biết ôm bầu rượu trước mặt nốc ừng ực. Rượu còn chưa đưa tới miệng thì đã đổ xuống hết mặt mà y còn ráng hớp lấy hớp để, lè nhè bấu lấy Giả Bỉnh Trân mà réo: “Rượu đâu… sao hết vầy nè… Tiểu nhị… mang… mang rượu lên…”
Nhất thời Giả Bỉnh Trân dở khóc dở cười, vừa rút tay áo khỏi tay Lý Mộ Tinh vừa nói: “Hiếm khi thấy Lý huynh say tới vậy, e là lời khẳm nên cao hứng quá độ đây.”
Tống Lăng và Chu Hạo Cẩm thấy bộ dáng Lý Mộ Tinh thế này lại cười khoái trá. Chu Hạo Cẩm đảo mắt, ý xấu nảy ra bèn cầm bình rượu lên, để cho Tống Lăng đỡ Lý Mộ Tinh dậy thì banh miệng y rồi rót rượu vào.
“Người ta ai cũng phải say, các vị đại gia hà tất phải hành hạ y như vậy.” Phía sau màn sa, tiếng nói của Thượng Hương lại truyền tới.
“Ngươi cứ lo hát đi, ở đây không có chuyện của ngươi.” Chu Hạo Cẩm đang cao hứng đùa giỡn liền gạt ngang lời Thượng Hương.
Tống Lăng nhìn sang Thượng Hương một cái: “Có phải tiểu Hương nhi đau lòng không đó? Không muốn y uống cũng được, vậy ngươi ra uống thế đi.”
Thượng Hương thoáng cười, đưa tay vén màn sa lên, vừa bước ra vừa nói: “Cũng là Tống gia hiểu ta. Cả đời này của Thượng Hương không có gì tốt, chỉ có mỗi cái mê rượu. Đừng nói là uống thay cho một người, có uống cho phần của ba vị đại gia Thượng Hương cũng uống. Thượng Hương thật cầu còn không được nữa là.”
“Thì ra biết uống sao? Vậy ngươi phải uống hết mớ rượu trên bàn này mới được đó.” Lúc này cả Giả Bỉnh Trân cũng nổi máu đùa giỡn, dĩ nhiên hắn không cho có ai có thể uống sạch số rượu trên bàn. Mấy bầu rượu này đều là loại trân quý trong Hàn Thủy lâu của hắn, rượu hảo hạng thì tạm thời không nói đi, cái chính là nồng độ rượu mạnh đến gấp mấy lần loại thông thường kìa.
“Chỉ cần Giả gia không xót rượu thì Thượng Hương xin uống hết.” Thượng Hương nhoẻn ra sắc mặt tươi cười, ánh mắt lướt qua thân người Lý Mộ Tinh nhưng nhìn không ra hắn có xúc cảm gì. Hắn chỉ cầm bầu rượu lên ngẩng đầu một hơi uống cạn, sau đó lại cầm bình khác uống sạch tiếp.
Cứ vậy hắn sảng khoái mà uống. Ba người Tống, Giả, Chu đều trợn mắt há hốc mồm, tận mắt thấy cả bàn rượu đều chui vào bụng của Thượng Hương mà sắc mặt hắn không chút ửng đỏ.
Ngơ ngác hồi lâu đột nhiên Tống Lăng phá lên cười: “Tiểu Hương nhi, đã bảo ngươi lau lớp phấn dày đó đi mà, giờ cả chút ửng đỏ cũng không lộ ra nổi kìa.”
Ngày ấy ở nam quán, trong ánh nến mập mờ Giả Bỉnh Trân và Chu Hạo Cẩm đều không nhìn được dung mạo của Thượng Hương, hiện tại mới xem là thấy rõ. Bọn họ mới phát hiện ngũ quan tên kỹ nam này cũng không tồi nhưng vì nếp nhăn ở khóe mắt quá nhiều nên không thể bảo là đẹp mắt được, càng không hiểu vì sao Tống Lăng không chịu buông hắn ra. Giờ thấy Thượng Hương mặt không đổi sắc mà uống từng ấy rượu, tuy nói có thoa phấn dày chút nhưng nhìn ánh mắt hắn vẫn tỏ tường, bọn họ đã biết tửu lượng tên kỹ nam này không phải tầm thường thì lại càng hứng thú.
Cần phải hiểu trong chuyện tửu sắc của nam nhân, chỉ có cái khác biệt là tuyệt đối không chịu thua kém. Một là sắc, không ai lại thừa nhận mình không giỏi chuyện trên giường, hai là rượu, không ai lại thừa nhận mình uống rượu không bằng người khác.
Vì thế Giả Bỉnh Trân liền gọi tiểu nhị mang thêm rượu lên. Quăng Lý Mộ Tinh lên nhuyễn tháp xong, bốn người bọn họ ngồi vào bàn cùng so tửu lượng.
Uống một trận này đến nửa đêm, cuối cùng ba người có sức uống như Tống, Giả, Chu mà vẫn đấu không lại Thượng Hương vốn đi ra từ chốn phong nguyệt. Cả đám say bí tỉ lần lượt gục xuống đất, ngáy pho pho mà ngủ.
Khi này Thượng Hương mới loạng choạng đứng dậy gắng gượng mở cửa sổ ra. Tiết trời bây giờ đã bước vào đông, gió đêm lạnh buốt quất vào mặt khiến hắn tỉnh táo chút đỉnh, khẽ lắc đầu thì lại nghe tiếng nói mớ phát ra sau tấm lụa mỏng, hắn đóng cửa sổ lại.
Ngắm nhìn con người đang mê man sau màn sa, đôi mắt hắn cũng dần mơ màng. Cái tên chất phác này, đúng là nói thì giữ lời, kể từ lần đó quả nhiên không đặt chân vào Giám phường nửa bước. Hai tháng, hai tháng trời đằng đẳng hắn không thấy mặt y, hôm nay tái kiến lại trong tình trạng y say vật vờ thế này, hắn có thể thấy y nhưng y lại không nhìn thấy hắn. Âu thế này… cũng tốt rồi…
Suốt sáu mươi ngày đêm, lắm lúc trong cơn mộng chập chờn đêm khuya, hắn nhớ đến việc cự tuyệt Lý Mộ Tinh chuộc thân cho mình, không phải là không có hối hận. Chỉ cần hắn gật đầu một cái, chỉ cần hắn gật đầu thôi… thế nhưng hắn vẫn cự tuyệt, còn trả hết mấy quyển sổ về rồi nói một câu thanh toán xong. Mà thật xong được hay sao? Hắn tự cười bản thân. Nếu thật sự có thể xong xuôi mọi chuyện thì cớ gì hắn vẫn giữ chiếc noãn thủ lô và tấm thiếp chuộc thân kia? Bất quá… là lừa mình dối người mà thôi.
Vén tấm màn sa lên, hắn ngồi bên nhuyễn tháp, đưa tay từ tốn vuốt ve khuôn mặt đã hao gầy rất nhiều kia. Thật không thể tin, mới chỉ hai tháng mà hắn đã nhung nhớ con người này đến vậy. Ngón tay khẽ lướt qua nét lông mày của y, lướt qua đôi mắt, sóng mũi rồi đến miệng, sau đó nhẹ nhàng ấn vào bờ môi, hồi tưởng lại bộ dạng đỏ mặt tía tai của y lúc đó.
Đại ngu ngốc, vừa khờ khạo mà lại không hiểu phong tình là gì. Loại tình huống như thế lẽ ra y phải tinh tế ngậm lấy ngón tay của hắn, phải tỉ mẩn nhấm nháp từng chút mới đúng. Thân thể bọn họ phải áp sát vào nhau, cảm nhận lấy thân nhiệt của đôi bên, cùng lắng nghe nhịp tim của nhau. Chỉ thế thôi, gần như đã cảm thấy được thiên trường địa cửu rồi. Đáng lẽ bọn họ có thể gần nhau hơn, ngón tay sẽ không còn đủ thỏa mãn sự khao khát của thân thể. Họ sẽ ôm sát nhau như môi kề với răng, trao cho nhau bờ môi ướt đẫm, cùng hòa nhịp hai hơi thở, y bên trong hắn, hắn bên trong y, tựa như tất cả thế gian đều tan biến, chỉ còn lại bọn họ tự tại phóng túng, bất chấp tất cả mà ân ái.
Một màu ửng đỏ rốt cuộc cũng thấm qua lớp phấn dày, Thượng Hương rũ mi mắt xuống. Hắn nghĩ ngợi gì thế này? Nếu tên đại ngu ngốc Lý Mộ Tinh này mà hiểu chuyện vậy thì liệu hắn còn thích y hay không? Hắn thích Lý Mộ Tinh chính là thích phần khờ khạo này của y… Trong chốn trăng hoa, tìm được một người không sành sỏi còn khó hơn chuyện mò kim đáy biển, hắn có thể gặp được chính là ơn điển lớn nhất trong đời trời cao ban cho hắn, chính là vận may của hắn.
“Đi… đi…”
Đột ngột Lý Mộ Tinh mở miệng mê sảng mấy tiếng. Thượng Hương còn lơ đãng nên ngón tay đặt trên môi lỡ trượt vào miệng y, lập tức đã bị Lý Mộ Tinh ngậm lấy rồi mút mấy cái, hắn liền rút ngón tay ra, toàn thân đều tỏa nhiệt sôi sục. Hắn làm sao vậy chứ? Chỉ là ngón tay bị mút chút xíu thì có gì mà phát nóng, thấm gì với biết bao chuyện hắn đã làm qua… Là uống nhiều rượu quá thôi, nhất định là thế rồi. Đã nhiều năm không cùng uống rượu với người khác nên tửu lượng cũng giảm hẳn.
Có lẽ Thượng Hương rút tay mạnh quá nên đã kinh động đến Lý Mộ Tinh, thình lình y quờ quạng tứ tung, nắm được Thượng Hương gần đó mà mê sảng: “Đỡ… đỡ… đi…”
Thượng Hương vội vàng ấn y xuống, vậy mà Lý Mộ Tinh càng không biết an phận cứ vùng vẫy muốn đứng dậy, mắt mở không lên mà vẫn ú ớ lẩm nhẩm “Đi… đi…”
“Ngươi muốn đi đâu? Ta giúp ngươi…”
Thượng Hương không giữ y nằm yên được đành phải dìu y dậy mà chìu theo. Hắn cũng không trông mong Lý Mộ Tinh sẽ trả lời mình nhưng không ngờ y lại lên tiếng.
“Nam… nam… quán… tìm Thượng… Thượng Hương…”
Giọng say khướt của Lý Mộ Tinh cứ lè nhè đứt quãng, Thượng Hương phải kê sát tai đến ba lần mới nghe ra. Tay hắn buông thỏng, lập tức Lý Mộ Tinh đổ ập xuống nhuyễn tháp, đầu đụng một cái rõ đau làm y phải mở mắt ra nhưng Thượng Hương lại không trông thấy. Ngay lúc buông tay hắn nghiêng đầu sang bên, niềm vui sướng trỗi lên từ đáy lòng không cách nào đè nén, khuôn mặt cởi mở thấm chút chua cay. Quả nhiên Lý Mộ Tinh còn nhớ đến hắn, quả nhiên… Trước khi hoa tàn, lấy tâm trao tâm, bất quá điều hắn cầu mong chỉ là có một người khắc ghi hình bóng hắn trong lòng. Trước mắt dần dần hoen mờ nhưng lạ thay, một sự ấm áp lạ kỳ dâng lên trong lòng.
Bỗng nhiên bờ vai bị Lý Mộ Tinh chộp lấy rồi kéo xuống, Thượng Hương ngã vào lòng y. Mở to đôi mắt lờ đờ say, Lý Mộ Tinh ướm hỏi, khẽ gọi một tiếng: “Thượng Hương, là… là ngươi sao?”
Không đợi Thượng Hương trả lời y đã xoay người ấn Thượng Hương dưới thân mình, đoạn áp mặt vào ***g ngực Thượng Hương ngửi lấy ngửi để như con cún con, sau đó lại tiu nghỉu ngẩng mặt lên.
Thượng Hương ngơ ngẩn một hồi lại phì cười, cười đến run bắn cả người. Bất chợt vươn tay ôm lấy Lý Mộ Tinh, hắn thì thầm: “Đần độn, hôm nay ta không có dùng hương phấn.”
Làm sao Lý Mộ Tinh nghe Thượng Hương nói gì được, y ráng nhướn mắt muốn trông rõ khuôn mặt người nằm dưới thân mình, nhưng càng muốn nhìn thì trước mắt lại càng mờ nhạt. Tại sao không thấy được vậy chứ? Đầu còn choáng váng… thì cảm nhận chính mình được ôm lấy nên y cũng vươn tay ôm người kia lại. Thân mình mềm mại mang theo thân nhiệt nóng hỉnh, chính là cảm giác này, đúng rồi, chính là Thượng Hương. Người mà y ôm trong tay tuy không có mùi hương nhưng thật là Thượng Hương rồi.
Y cứ thì thào gọi, mải miết lập đi lập lại như muốn tỏ hết nỗi niềm nhung nhớ mấy ngày qua nhưng vẫn không thấy đủ. Cảm nhận hơi thở của Thượng Hương phả vào mặt, thân người y đột nhiên nóng bức, không kềm được lòng mà cúi xuống mân mê hôn lên nơi phả hơi rực nóng ấy. Nụ hôn này đặt lên bờ môi của Thượng Hương, trong mùi rượu nồng nặc lại dậy lên một mùi vị ngọt lịm. Thượng Hương vốn quá quen với những chuyện mây mưa, cũng không để ý Lý Mộ Tinh có chút rụt rè, hắn buông thỏng tất cả. Huống chi hắn đã sớm động tình từ lâu nên lập tức khẽ nhô đầu lưỡi, từng chút từng chút một dẫn dụ Lý Mộ Tinh. Nỗi ham muốn chôn sâu tận đáy lòng Lý Mộ Tinh bị câu dẫn ra, y cũng đưa lưỡi ra theo bản năng. Cũng không biết là ai quấn quyện ai trước, hai người vừa chạm vào đã dây dưa triền miên không cách nào phân biệt, dần dần hòa hợp làm một.
Bên ngoài màn sa ngổn ngang một đống, phía trong màn sa cảnh xuân diễm kiều.
“Ta… thích… ngươi…” Theo sau câu nói là những tiếng thở dốc mỗi lúc mỗi dồn dập.
Hơi thở gấp gáp và tiếng rên rỉ nỉ non đứt quãng đan xen lẫn nhau trong khoảng không gian nhỏ bé, trở thành một góc trời của riêng họ, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Nơi đây là chốn họ có thể tự do phóng khoáng tìm lấy thân thể của nhau. Dần dà tiếng hơi đứt quãng cũng phai dần, thanh âm rên rỉ chìm hẳn.
Hồi rất lâu, rất lâu sau đó, Thượng Hương mới ngồi dậy kéo vạt áo lại, đoạn chỉnh trang y phục giúp Lý Mộ Tinh. Ngắm nhìn gương mặt kia, hắn lại khẽ khàng cười.
“Thật là đần độn, ngay lúc này… mà ngủ cho được… Đồ đại ngốc chẳng hiểu phong tình là gì… Hai tháng qua ngươi đã mệt nhọc lắm rồi, ngủ một giấc cho ngon đi… Ngày mai…”
Ngày mai, bọn họ còn có ngày mai sao?
Phương danh
Giả Bỉnh Trân 贾秉珍: ‘Bỉnh’ là nắm giữ, ‘Trân’ trong kỳ trân dị bảo.
Chu Hạo Cẩm 周浩錦: ‘Hạo’ là mênh mông, bao la, ‘Cẩm’ là lộng lẫy tươi đẹp.
Thiên Tú lâu 天绣楼: ‘Tú’ là thêu.