[Nam Quán Hệ Liệt] Bộ 3 Thanh Thanh Tử Câm

Chương 2: Chương 2




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 2

Sự nhàn rỗi hiếm hoi có được là vì đám đệ tử nho sĩ vốn mời Bạch Ninh du hồ gảy đàn lại đột nhiên đổi chủ ý đến ngoại ô săn bắn, Bạch Ninh theo được nửa đường thì ngựa chợt bị dọa, ném y ngã gãy tay, lần này đừng nói săn bắn, cả đàn cũng không gảy nổi.

Đây vốn là chuyện hỏng bét, không thể gảy đàn chính là mất đi vũ khí lớn nhất để tranh đấu cùng Thượng Kỳ, bất quá Bạch Ninh cũng không quá sốt ruột, hơn nữa còn an tâm hưởng thụ chút nhàn hạ hiếm có.

Tiến thoái được mất, ngẫm kỹ một phen, điều Bạch Ninh cần nhất không phải vinh quang chốc lát mà là quyền khống chế nam quán, không thể chỉ vì khí thế một lúc mà đánh mất thứ quan trọng nhất.

Ánh nắng ban mai rất ấm áp, sương sớm đọng trên lá non vẫn chưa khô hết, cánh tay bị gãy buốt nhức không thôi khiến Bạch Ninh chẳng thể ngủ yên. Y đành dậy sớm, men theo bờ hồ mà bất giác đến hậu viện, dừng bước trước cửa một căn phòng cũ kỹ.

Đã gần hai năm trôi qua song trong phòng vẫn thoang thoảng tỏa ra hương vị quen thuộc, tựa như người nọ vẫn còn trên đời, thế nhưng… Mạng nhện giăng khắp góc phòng đã nói lên căn phòng này thật sự rất lâu không có người ở.

Có những chuyện, dù là thời gian cũng không cách nào xóa nhòa tồn tại của chúng. Có những người, dù rằng khuất bóng cũng không thể làm kẻ khác quên được. Chủ nhân cũ của căn phòng này, chính là người mà Bạch Ninh y vĩnh viễn không thể nào quên.

Niềm đau chát chúa cứ âm ỉ, như kim đâm, tựa cối nghiền, đau đến tận tim.

“Bạch Ninh tướng công… Không xong rồi…”

Thanh âm hốt hoảng của Cảnh Nhi cắt ngang dòng suy nghĩ của Bạch Ninh, thuận tay gạt qua vài sợi tóc tán loạn, y từ tốn hỏi: “Đừng sợ, xảy ra chuyện gì?”

Cảnh Nhi hồng hộc hít thở, một tay chỉ về phương hướng nào đó.

“Phòng củi… Bên chỗ phòng củi đánh nhau rồi…”

“Ai đánh với ai?” Bạch Ninh thờ ơ, nơi giám phường đủ mọi hạng người, đánh nhau là chuyện thường ngày ở huyện, nhất là những nơi phường chèo đầy những ghen tuông tranh giành, ngày nào lại chẳng đánh vài trận, có điều… Bởi nhờ Lý Lộc trấn thủ, tất thảy đều không trở thành ẩu đả lớn, Cảnh Nhi hôm nay khẩn trương như vậy, chẳng lẽ là… Đôi mày liễu khẽ giật, phòng củi? Thương Liệt? Đừng nói Lý Lộc thật sự xem hắn như bao cát mà trút giận nha.

“Lý, Lý gia bị tên câm điếc mới đến phòng củi… Đánh… Đánh bẹp dí rồi…”

Tuy đoán trúng nhân vật nhưng kết quả hoàn toàn trái ngược hại Bạch Ninh cước bộ thoáng ngừng lại.

Thương Liệt đương nhiên không câm không điếc, có điều từ sau ngày đến nam quán, ngoài hôm báo tên thì không mở miệng nói thêm nửa lời, cho nên người trong nam quán đa phần đều vẫn đinh ninh hắn là tên câm điếc, thường ngày hễ mở miệng là cứ “tên câm điếc mới đến phòng củi”.

Đã mấy ngày không gặp Thương Liệt, thời gian này toàn lo tranh đấu với Thượng Kỳ khiến Bạch Ninh dường như quên hẳn chuyện trong nam quán còn có người như vậy, song lần này gặp mặt lại vẫn khiến y kinh hoảng một phen.

Bên ngoài phòng củi có không ít tiểu quan, tiểu đồng cùng tạp dịch vây quanh khiến Bạch Ninh lấy làm lạ, từ thuở nào đánh nhau đã trở thành trò tiêu khiển trong nam quán nhỉ, hay vẫn vì có người đánh gục Lý Lộc, mọi người bị chèn ép lâu ngày nên tụ họp lại cùng cười trên nỗi đau của kẻ khác.

Đáp án chẳng mấy chốc xuất hiện trước mặt Bạch Ninh.

Lý Lộc mặt mũi bầm dập, hừ hừ rên rỉ nằm trên mặt đất, hình như đã rơi vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê, người hơi co quắp, đứng bên cạnh chính là Thương Liệt. Tóc dùng một cọng rơm sơ sài buộc lên sau đầu, vài sợi rơi rớt tán loạn ngang vai không hề xứng với biểu tình lạnh như băng của hắn, nhất là một thân y phục đầy tớ thô sơ, nhìn sao cũng thấy như ngọc quý bị thô thiển mài giũa một cách lãng phí của trời.

Trên trên dưới dưới nhìn tới ngó lui vài bận, Bạch Ninh lộ vẻ ngơ ngẩn lại thêm vài phần thích thú.

“Thì ra ngươi rửa sạch mặt mũi lại khôi ngô đến thế, tiền chuộc đòi quá ít rồi…”

Khó trách Bạch Ninh thấy hối hận, Thương Liệt rửa sạch mặt mũi chỉ cần dùng hai chữ “tuấn tú” đơn giản để miêu tả, mãi mãi không thể hình dung được cảm giác rung động hắn gây ra cho kẻ khác, tuy mặt mày vẫn nhợt nhạt vì mới lành thương nhưng ngũ quan như tạc, khí chất ngời ngời, tại nơi nam quán âm nhu nhiều mà dương cương thì ít hệt như viên minh châu lạc giữa bãi cát. Song bắt mắt hơn cả chẳng phải gương mặt anh tuấn nọ, dù chỉ tùy ý đứng đó, trong tay thậm chí vẫn đang cầm chiếc rùi của phòng củi, nhưng loại khí thế cường đại tỏa ra từ xương tủy không phải chỉ một đầu tóc rối bời hay bộ y phục vải bố thô sơ có thể che đậy được.

Đứng tại nơi này đây là một tên tạp dịch phòng củi tầm thường, cũng là một người đàn ông quen đứng trên đỉnh cao chót vót, dùng ánh mắt của đế vương mà nhìn xuống thiên hạ chúng sinh.

“Được rồi, xem xong náo nhiệt rồi thì giải tán hết đi, phải làm gì thì làm nấy, xem phòng củi này như phòng ngủ của các người sao? Đứng chỗ này có kiếm ra cắc bạc nào đâu, rảnh rỗi đến thế chi bằng bỏ sức làm mấy tên đàn ông vui lòng…”

Bạch Ninh phất tay, mọi người hi hi ha ha lập tức giải tán, thi thoảng sót lại đôi câu thì thầm.

“Hí hí, Bạch Ninh tướng công của chúng ta sợ đã chấm trúng người ta mất rồi…”

“Chính thế đấy, ai mà ngờ trong nam quán còn loại đàn ông cực phẩm như vậy đâu chớ, ôi, nếu có thể cùng chung chăn gối với hắn một đêm đổi lại là ta ta cũng tình nguyện…”

“Chậc chậc, đàn ông Bạch Ninh tướng công vừa mắt ngươi cũng dám giành…”

Thương Liệt nghe không sót một chữ. Hắn vẫn một khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, khom người xách áo Lý Lộc đang sóng soài trên mặt đất ném đi, tên thủ lĩnh tay chân ai thấy cũng sợ trong nam quán cứ thế mà bị ném từ phòng củi ra vườn. Sau đó hắn cũng không đáp lời Bạch Ninh, thản nhiên đến bên đống củi và bắt đầu nhấc búa làm việc.

“Đúng là tên tạp dịch chịu khó, nghỉ ngơi tâm sự chút đỉnh nhé?” Bạch Ninh mỉm cười bước qua đè lại tay Thương Liệt.

Bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, không ai chịu ai.

Nơi ngụ của Bạch Ninh bày trí cực kỳ giản đơn, ngoài những dụng cụ cần thiết cũng chỉ còn một bệ đàn tương đối hoa lệ, bởi lẽ ánh mắt đầu tiên của Thương Liệt khi bước vào phòng đã dừng ngay trên bệ đàn.

Tiếng đàn… Hắn có chút phân tâm, tiếng đàn nghe mỗi ngày, chính là từ chiếc này gảy ra sao?

“Không có trà ngon chiêu đãi, đừng chê cười, mời ngồi.”

Trái hẳn với thái độ khách sáo lạ thường của Bạch Ninh, Thương Liệt vô cùng không khách sáo mà ngồi xuống, chuyển ánh nhìn từ bệ đàn lên người Bạch Ninh, song chỉ thoáng qua rồi không hề mở miệng.

“Lạnh lùng quá đi mà…” Bạch Ninh tự giễu mà nâng chung trà lên khẽ nhấp một ngụm, “Lúc gặp ngươi ở ‘chợ người’ đã biết ngươi nào phải người thường, vốn tưởng là thiếu gia chán nản, giờ đây xem ra phải là phượng hoàng mắc nạn mới đúng, ta đoán đúng không nào?”

Chán nản cùng mắc nạn nghe thoáng qua chẳng mấy khác biệt song từ ngữ khí của Bạch Ninh không khó nghe ra y nhấn mạnh “mắc nạn” hơn.

Vẫn trầm lặng như cũ.

“Ôi chao, khinh thường ta sao? Nếu đã như vậy thì hà tất phải lưu lại, nam nhân như ngươi chẳng phải chỉ một tờ giấy bán thân là có thể trói buộc, không phải ư?”

Thương Liệt không nói lời nào, thậm chí cả biểu tình cũng không hề xảy ra biến hóa.

“Ây da da, đàn ông như ngươi thiệt quá không thú vị rồi… Thôi thì để ta đi thẳng vào vấn đề… Lấy điều kiện của ngươi, làm một tạp dịch phòng củi đúng là quá lãng phí của trời, hơn nữa gương mặt này của ngươi… Cũng là một nguồn gốc gây chuyện, chớ tưởng phòng củi chẳng là cái thá gì, thật ra cũng quan trọng lắm í, nếu vì ngươi mà ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của nam quán, thế không phải ta cứu người lại còn rước họa vào thân hay sao, cho nên… Từ hôm nay trở đi, ngươi cứ làm thiếp thân hộ vệ cho ta là được rồi, dọn qua ở cùng một phòng với Cảnh Nhi đi, này là giấy bán thân mới, điều khoản như cũ, tiền chuộc tăng gấp mười, nào nào, điểm chỉ đi.”

Tuy bị thương một tay, nhưng bị thương là tay trái, thế nên không ảnh hưởng chuyện Bạch Ninh vừa liến thoắng vừa mau mắn viết ra một bản khế bán thân mới.

Lúc đẩy tờ giấy bán thân còn thoảng mùi mực tới trước mặt Thương Liệt, nam nhân kia sắc mặt vẫn chẳng hề thay đổi, thế nhưng cảm giác lạnh lẽo tràn ngập gian phòng dường như đã tiết lộ tâm tình của hắn.

Tuy bảo Thương Liệt tuyệt không phải hạng vì lý do báo ân vớ vẩn mới chọn ở lại nơi nhơ nhớp này, song xuất phát từ nguyên nhân không tên nào đó, người đàn ông này cũng không hề làm ra hành vi cực đoan gì với tên bảo đầu nam quán thừa cơ lợi dụng trước mặt, dù rằng chỉ cần hắn nhích tay một tẹo cũng đủ bắn tên nam tử đang cười tươi một cách dịu dàng vô hại nọ ra ngoài.

Đứng dậy, cất bước.

Lúc Bạch Ninh lấy lại phản ứng, bóng lưng Thương Liệt đã biến mất trong tầm mắt.

“Ơ, cả câu ‘hẹn ngày gặp lại’ còn chưa nói đã đi mất rồi… Thật là tên đàn ông khiến người ta ghét mà…” Nhẹ giọng hờn mát một câu nhưng giữa đôi mày xinh đẹp của Bạch Ninh lại chẳng mang nét gì ngoài ý muốn, ở nam quán có thể ngồi lên vị trí hồng bài, những bản lĩnh quan sát sắc mặt đương nhiên thuộc hạng nhất nhì, y sao có thể không đoán được tính tình của Thương Liệt.

Tuy không rõ thân phận của Thương Liệt, thế nhưng… Loại khí chất cao quý mà tên mù cũng cảm nhận được từ trên mình Thương Liệt đã nói cho Bạch Ninh, loại đàn ông như vậy, nếu cần thì có thể gắng sức giữ thật chặt, nếu cần cũng có thể tận lực cắt đứt quan hệ, trong khi Thương Liệt rõ ràng gặp chuyện rủi ro, cộng thêm tính cách của hắn mà chịu ở lại nơi nhơ nhuốc như nam quán, đương nhiên đang cố né tránh gì đó.

Bạch Ninh cân nhắc đôi phen vẫn quyết định không dây vào phiền phức, mặc dù… Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết là chuyện hết sức hấp dẫn, có thể đổi về cho y một tòa núi lớn chống lưng, song lợi ích càng cao phong hiểm càng nhiều, với tình huống người kia thân mình cũng khó lo, nhỡ bị quấn vào phong ba gì nữa lại chẳng phải bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển hay sao, vị trí lão bản biết đâu cũng đi tong.

Quan trọng nhất chính là, mặc cho y nhìn thế nào, Thương Liệt cũng không giống dạng người có thể kết giao với một bảo đầu nam quán như y, mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt nam nhân nọ chắc chắn không dính vào, dù xem như y từng cho hắn than lửa ấm tận trời trong ngày bão tuyết dữ dội cũng chẳng khác nào mang than ném vô nước, “xèo xèo” vài tiếng, bốc lên đôi làn khói trắng rồi thôi.

Loại chuyện nhìn sao cũng không thấy chiếm được lợi nhuận mà còn dễ chịu thiệt thòi, Bạch Ninh y dù nhàn chết cũng chả thèm làm, bởi lẽ đành bày ra vài phần xảo trá, lợi dụng tôn nghiêm của để ép hắn rời khỏi nam quán, này cũng xem như một cách uyển chuyển.

Nói chung chọn cát tránh hung, làm sao có thể gây ra chuyện ngốc đắc tội người khác, tuy như vậy sẽ khiến Thương Liệt hoàn toàn không có hảo cảm với y, nhưng hắn cũng nào phải loại khách mang tiền tới ủng hộ, trước mắt không cần lấy lòng hắn làm gì, hơn nữa tốt xấu y vẫn có ân cứu mạng Thương Liệt, đương nhiên sau này giả sử Thương Liệt thật sự gửi lại tiền chuộc thân thì mọi người đều vui mừng.

Bạch Ninh trong lòng tính toán như thế, tay vỗ bôm bốp ra chiều đắc ý, mặt đượm nét cười càng dịu dàng ấm áp.

Song… Đời người chung quy vẫn gặp phải vài chuyện ngoài ý muốn, dù Gia Cát Lượng tính toán như thần còn có lúc sai, huống hồ Bạch Ninh cùng lắm chỉ là bảo đầu của một nam quán, phỏng đoán lòng người là sở trường của y, còn dự tính chuyện người khác y chẳng bằng nửa sợi lông của Gia Cát Lượng.

“Két!”

Theo tiếng mở cửa, tên Thương Liệt kiệm lời đã trở về, trong tay ôm theo tấm chăn rách nát của phòng củi, theo hướng chỉ của tay Bạch Ninh mà đi tới căn phòng nhỏ, sau đó đứng gần bên cửa, dáng điệu như tòa băng toát ra khí lạnh buốt xương, hù đến Cảnh Nhi không dám về phòng.

Nụ cười của Bạch Ninh cứng đờ trên mặt, trừng mắt dòm bản mặt đơ đơ của Thương Liệt cả nửa buổi chưa thốt nổi lời nào, sửng sốt thêm chốc lát rồi xoay người bỏ đi, bởi vậy không nhìn thấy ánh mắt Thương Liệt dõi theo bóng lưng của mình mơ hồ đệm chút ý cười như có như không.

Sự tình không phát triển theo dự liệu của bản thân với Bạch Ninh mà nói, ngoài chút khó lường cũng chẳng nghĩ ngợi gì thêm. Thân thủ của Thương Liệt rõ ràng cao hơn tên Lý Lộc ngoan độc kia rất nhiều, có người như vậy bảo vệ cũng không phải chuyện xấu, giả sử bảo có việc y vẫn để trong lòng, thì chính là Thương Liệt bề ngoài không dễ nắm bắt như Lý Lộc. Mặc dù từ đầu đến đuôi Thương Liệt chẳng hề thốt ra nửa chữ, làm chuyện gì cũng theo ý Bạch Ninh mà làm, thế nhưng Bạch Ninh vẫn có cảm giác như bản thân chịu thiệt, song nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu mình thiệt thòi chỗ nào.

Mỗi ngày vẫn cứ như cũ mà trôi qua.

Lý Lộc bị đả thương không nhẹ, nằm trong phòng rên hừ hừ, sau ba ngày mới xuống giường nổi ra giếng soi mặt, khuôn mặt bầm dập khiến gã giận điên. Vị Lý gia này từ khi sinh ra luôn là tay đánh đấm hạng nhất, làm gì có chuyện chịu thiệt như vậy, bởi lẽ gã vác côn xoay vài vòng quanh giếng rồi gọi thêm đám hồ bằng cẩu hữu du côn ác bá, hùng hùng hổ hổ mà xông thẳng qua phòng củi.

May là ban ngày nam quán không có bao khách, chỉ có mấy tiểu quan dậy sớm bị trận thế như vậy dọa sợ đến né ra thật xa, một, hai người hảo tâm lén bảo tiểu đồng đi báo với Bạch Ninh, Bạch Ninh lúc này mới “ôi” một tiếng, vỗ mạnh vào đầu thầm trách bản thân quên béng tên Lý Lộc nọ, y giữ Thương Liệt bên người chẳng phải đắc tội rành rành với Lý Lộc hay sao.

Lý Lộc nhào về phía phòng củi, lửa giận không chỗ nào phát tiết đành tiện tay tóm một tên tiểu đồng chậm chân mà giáng cho hai bạt tai, tiểu đồng liền đem chuyện Thương Liệt ở chỗ Bạch Ninh kể tất đầu đuôi ngọn ngành, Lý Lộc nghe xong càng thêm tức giận. Hay cho tên Bạch Ninh nhà ngươi, thường ngày mở miệng Lý gia ngậm miệng Lý gia, hầu hạ cho gia sung sướng như tiên, giờ đây gặp kẻ biết đánh nhau hơn gia đã lao vào nịnh bợ, đúng là đào kép vô nghĩa đĩ *** vô tình. Ngươi bất nhân, đừng trách gia bất nghĩa.

Oán hận đá vào đống gỗ, Lý Lộc dẫn theo đám huynh đệ của mình lên tửu lâu ăn uống hùng hồn một phen, sau đó phất tay trở về phòng mình, cửa vừa khép lại thì ai gọi cũng không trả lời.

Gã cứ như vậy, cục diện của nam quán không ai trông nom, đêm vừa về, lúc đông khách thì lưu manh cả thành cứ như đều đổ về nam quán, gây rối có, khiêu khích có, dọa dẫm có, chơi kỹ có, đập bát đập rượu có, vô cùng ảnh hưởng tới chuyện làm ăn thường ngày của nam quán, chọc Bạch Ninh giận đến mắt đầy tơ máu mà vẫn phải tươi cười mang một vò rượu ngon đến nói chuyện với Lý Lộc.

Thế nhưng Lý Lộc lần này thật lòng muốn làm bẽ mặt Bạch Ninh, cửa không chịu mở, mặc cho Bạch Ninh đứng ngoài nói một tràng lại một tràng, đưa ra bao nhiêu ưu đãi, song gã chẳng thèm để ý chút gì đến y.

Bạch Ninh bất đắc dĩ trở về nam quán lại thấy cả đám tiểu đồng đang bận bịu dọn dẹp, lũ lưu manh gây rối lúc trước cả bóng cũng chẳng còn.

“Xảy ra chuyện gì?” Bạch Ninh gọi Cảnh Nhi lại hỏi chuyện.

Cảnh Nhi mặt mày mơ màng, đôi mắt nhìn về phía lầu các lóe sáng như sao nhỏ trong đêm.

“Tên câm điếc thiệt lợi hại quá chừng, mỗi tay một tên, lũ người đến phá đều bị ném tất ra ngoài, tè ra quần mà tháo chạy.”

Nó dường như đã quên mới mấy ngày trước còn bị sự lạnh lùng của Thương Liệt hù đến không dám về phòng, trong lòng chỉ còn hình ảnh nam nhân oai phong lừng lẫy, tại nơi nam quán này đây đàn ông gặp nhiều rồi, thế nhưng không ra vẻ đạo mạo thì là dung tục bỉ ổi, phong hoa tuyết nguyệt, hoặc thô bạo ngang ngược hay ham muốn nhục dục cũng có, song chưa từng gặp qua loại tràn ngập khí thế nam nhi, lạnh lùng như băng thế kia.

Thương Liệt? Hắn ra tay rồi?

Bạch Ninh nhìn theo hướng chỉ của Cảnh Nhi, trên lan can của lầu các, hình ảnh người đàn ông nọ dưới ánh đèn khôi vĩ như núi, tuy cự ly rất xa nhưng Bạch Ninh ngờ ngợ cảm giác được ánh sáng rực rỡ của đôi mắt ai kia, vẫn sắc sảo như ngày đầu gặp mặt, vẫn dán chặt trên mình y, vẫn khiến người ta lạnh gáy một cách khó hiểu.

“Chung quy cũng không phải ăn không ngồi rồi, chẳng đến nỗi thiệt thòi…”

Bạch Ninh lẩm bẩm, xoay lưng đi mới khe khẽ thở dài, bỗng mày chợt cau lại, chuyện đêm nay quậy đến y sứt đầu mẻ trán, vết thương nơi cánh tay trái lại bắt đầu âm ỉ nhức nhối.

Dù sao quan khách cũng bị dọa chạy chẳng còn lại bao người, Bạch Ninh dứt khoát đóng luôn cửa chính để nam quán ngừng kinh doanh sớm. Một mình quay về phòng, Bạch Ninh ngồi bên giường cúi đầu trầm tư.

Thương Liệt đương nhiên thân thủ giỏi, song loại nam nhân như hắn không thể ở lại nam quán lâu dài, tương lai của nam quán vẫn cần dựa vào Lý Lộc chống đỡ, điểm này Bạch Ninh quá rõ trong lòng, đang định tìm cách vỗ về Lý Lộc thì vết thương nơi tay trái lại truyền tới cơn đau dai dẳng hại y không cách nào tập trung tinh thần, uống xong thuốc Cảnh Nhi mang tới càng khiến y mệt mỏi buồn ngủ, tư thế từ ngồi thành dựa, từ dựa thành nằm, đầu óc mơ mơ màng màng, chẳng biết bản thân đang nghĩ ngợi gì, càng chẳng biết thiếp đi tự lúc nào.

Miễn cưỡng ngủ hai canh giờ, công dụng của thuốc dần dần giảm bớt, cơn đau nơi tay lôi Bạch Ninh tỉnh dậy từ cơn mộng mị, ngồi dậy lại không ngủ vào nữa, khoác thêm áo, mở cửa sổ, gió lạnh phả vào mặt, màn đêm trầm lắng, trăng sáng khuất dần, tựa hồ chẳng mấy chốc trời sẽ sáng rồi.

Mình còn có thể kiên trì bao lâu đây? Nắm trong tay nam quán mới một năm, mà như đã cảm giác được sự mỏi mệt cả một đời.

Chậm rãi rời phòng, theo thói quen cất bước về khu vườn phía sau, song khi bước qua cửa hình bán nguyệt lại phát hiện ánh đèn lập lòe trong đình. Ấy không phải chiếc đèn chong thắp sáng mỗi đêm, mà là ánh đèn phản xạ một ánh mắt sắc bén.

“Ai bên đó?”

Tiếng còn chưa dứt, ánh sáng thoắt cái biến mất, đèn ***g đong đưa theo gió tỏa ra ánh sáng lay lắt liêu xiêu, bóng Thương Liệt bị chiếu đến mông lung, thế nhưng trong cái mông lung ấy, khuôn mặt đường nét nổi bật lại hiện rõ rành rành.

“Sớm thế này ngươi ở đây làm chi?” Bạch Ninh câu hỏi vừa ra khỏi miệng lại thở dài, tự biết Thương Liệt sẽ không trả lời, chợt nhận ra trong tay Thương Liệt cư nhiên đang cầm một thanh kiếm sáng choang, “Ra là đang luyện kiếm, quả nhiên là cao thủ à nha… Nhưng mà ta thấy thứ giết người này là sẽ sợ, thôi cất vào đi.”

Thương Liệt không nói lời nào thu kiếm, tuy trước giờ không hề chủ động mở miệng trò chuyện cùng Bạch Ninh nhưng với yêu cầu của y, hắn dường như chưa từng từ chối.

Ngồi bệt xuống thềm đá lạnh lẽo, Bạch Ninh mỉm cười với Thương Liệt rồi nói: “Không ghét bỏ thì ngồi xuống chốc lát đi.”

Thương Liệt cũng không khách sáo ngồi xuống cạnh Bạch Ninh, chiếc bóng dài rộng như hữu ý lại như không mà ôm ấp cả con người Bạch Ninh, che khuất ánh trăng yếu ớt cuối cùng, chắn cả làn gió đêm từ tây thổi về.

Cơn gió đêm thu tuy không thấu xương như gió ngày đông song vẫn lạnh giá tận tim.

“Việc hôm nay quậy tới ta chóng mặt nhức đầu, quên béng phải nói lời cảm tạ với ngươi, hôm khác mời ngươi uống rượu vậy.”

Bạch Ninh se sẽ nhích khỏi cái bóng của Thương Liệt, ánh mắt dõi theo ánh trăng tàn lụi phía tây, có lẽ vì chẳng bao lâu nữa trời sẽ sáng, ánh trăng vô cùng nhạt nhòa, phảng phất như có thể biến mất trước mắt bất kỳ lúc nào.

“Thế nhưng… Nói thật nhé, ta thiệt tình không ngờ ngươi sẽ ra tay… Tuy ta sửa khế ước, nhưng mà… Ngươi không hề điểm chỉ ký tên vào khế ước…”

Nói đến đây Bạch Ninh đột nhiên mỉm cười, cười thật quyến rũ xinh tươi.

“Qua chỗ ta ký vào khế ước mới đi, như vậy lần sau ngươi ra tay cũng danh chính ngôn thuận, bằng không lũ người trong nam quán lại tưởng ngươi là tiểu bạch kiểm ta nuôi, đương nhiên ta không bao giờ để bụng bọn họ nói gì, nếu tin đồn có thể biến thành sự thật, ta càng tình nguyện để tin đồn truyền xa, nhưng mà… Chắc ngươi sẽ để bụng…”

Trong bóng đêm lặng lẽ, Bạch Ninh nghe rõ tiếng hít thở thoáng rối loại của nam nhân bên cạnh, trên mặt khó tránh lộ ra vào phần xảo quyệt tinh nghịch. Băng sơn lạnh lẽo ngàn dặm tựa hồ không thể che đậy nổi sự đơn thuần trong xương tủy của hắn, mặc cho thân thủ hắn có cao đến đâu cũng vẫn dễ dàng bị mấy lời trêu ghẹo đơn giản của mình làm rối loạn hô hấp, khiến y không thể không cảm giác như thế.

Thương Liệt, có lẽ, thật ra là một người rất đáng yêu à nha!

Song… Đây càng xác định một điều, bọn họ thủy chung là người thuộc hai thế giới khác nhau, tâm tư của Bạch Ninh lại quay về với tờ khế ước, chỉ cần Thương Liệt nhẹ nhàng ấn một ngón tay thì khế ước này chính là tấm bình phong ngăn cách bọn họ, không có ân tình, cũng không có cảm tình, quan hệ của y và Thương Liệt chỉ nên kết thúc bằng năm trăm lượng bạc. Xây dựng mối quan hệ thế này bất quá cũng chỉ tránh cho bản thân lúng vào quá sâu, và khi kết thúc cũng có thể thu đủ lợi về.

Như vậy… Cũng không đến nỗi… Mỗi con người đều có con đường mình phải đi, thi thoảng giao thoa lại mang đến cảm thụ lạ lẫm, có đôi chút khiến người ta không thoải mái, lại có đôi chút khiến người ta quyến luyến cực độ, thêm vào vài phần lợi dụng lẫn nhau, còn lại không mấy quan trọng, mang giao thoa biến thành phân ly, để rồi trở thành người qua đường trong cuộc sống của nhau.

Thế thôi.

Phương đông rốt cuộc xuất hiện sắc trắng bạc như tấm mạn che mặt mỏng manh, tô thêm vẻ ngượng ngùng e ấp cho thái dương buổi ban mai. Không biết từ lúc nào, đầu Bạch Ninh đã ngả lên vai Thương Liệt, ngủ thật sâu, thu lại gương mặt quen thói tươi cười, hệt như đứa trẻ đơn thuần ngây thơ.

Thương Liệt không hề cử động, dán chặt trên mặt Bạch Ninh là ánh mắt xưa nay lạnh nhạt chợt lóe sáng, có nghi hoặc, có suy ngẫm, càng nhiều thêm vài phần tâm tình dợn sóng. Tim đập càng gắng sức hơn thường ngày, kêu gào như muốn túm lấy thứ gì đó.

Bất luận nói thế nào chăng nữa, tên Lý Lộc đầu lĩnh đám tay chân Bạch Ninh vẫn phải tìm biện pháp vỗ về. Tuy đã bảo Thương Liệt ký tên vào khế ước mới nhưng dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết, người như Thương Liệt quyết không phải loại có thể sinh sống cả đời ở nam quán, tên Lý Lộc nọ tuy vừa tham lam vừa vô sỉ nhưng Bạch Ninh vẫn muốn giữ gã lại, thủy chung cũng cần đến gã.

Nào ngờ Bạch Ninh chưa kịp đi tìm Lý Lộc thì Lý Lộc đã dẫn theo mấy tên thủ hạ rảo khắp nam quán như thường ngày, bộ dạng đây là địa bàn của lão tử, đánh đuổi tất thảy những tên tiểu lưu manh mang lòng quấy phá.

“Lý gia à, sớm thế này ngài sao lại đến đây?” Bạch Ninh đầy bụng nghi hoặc chạy ra đón, vừa bày ra bộ dạng ân cần vừa hỏi chuyện.

“Bạch Ninh tướng công, sắc mặt hôm nay không tệ à nha, vừa trắng vừa non, để gia véo phát nào…” Lý Lộc giọng nói sang sảng, mười phần trung khí, song nhác thấy bóng dáng Thương Liệt đứng sau Bạch Ninh không xa thì nụ cười thoắt sượng trân, hung hăng trợn mắt, bàn tay vốn định vươn tới nhéo mặt Bạch Ninh lại chuyển hướng, biến thành một thế khiêu khích.

Thương Liệt nhìn như không thấy, đến liếc cũng chẳng buồn liếc một cái mà chỉ lạnh lùng đứng đó, ngay cả cỏ cây bên cạnh còn có sức sống hơn hắn.

Bạch Ninh gạt đi bàn tay không an phận của Lý Lộc, nhếch môi cười bảo: “Ta đã dặn người làm một bàn tiệc ngon, chuẩn bị tự mình đến mời Lý gia, ai dè Lý gia rộng lượng như vậy, ta chưa mời ngài cũng tới rồi, phải dạy dỗ đám nhóc con lắm mồm không cho chúng nói xấu Lý gia mới được.”

Lý Lộc được y tâng bốc như thế vui đến miệng cười toe toét, đoạn nói: “Lý gia ta há lại là người không phóng khoáng đến vậy, nam quán là của Bạch Ninh tướng công ngươi, cũng là của Lý Lộc ta, ta không giúp chẳng lẽ lại để một tên không rõ lai lịch nhúng tay vào, truyền ra ngoài lại bảo ta sợ hắn.”

Nói đến cùng thì ra vẫn là muốn phân cao thấp cùng Thương Liệt, bất quá ngoài mặt đánh không lại nên Lý Lộc chỉ đành dựa vào việc kinh doanh của nam quán mà tranh hơn thua. Tuy biết Thương Liệt cơ bản sẽ không cùng Lý Lộc tranh giành nam quán, nhưng với tình tình có thù tất báo kia làm sao lại nghĩ thông cho được, Bạch Ninh lấy làm khó hiểu. Lý Lộc từ lúc nào trở nên thông minh vậy? Trong một năm chưởng quản nam quán, y có thể nắm bắt Lý Lộc trong tay cũng bởi gã đầu óc đơn giản, dễ dàng khống chế, loại hung hăng dữ tợn kia một khi thông minh, với Bạch Ninh mà nói, quả thật trăm hại không lợi.

Nghĩ tới đây, nụ cười của Bạch Ninh càng thêm dịu dàng quyến rũ, y nói: “Đi nào, hôm nay đừng nhắc việc khác, chỉ nói chuyện uống rượu tìm vui…”

Lý Lộc cảm thấy bản thân toàn thắng bèn đắc ý cười dài bỏ đi, nhưng mới đi được vài bước lại đột nhiên nói: “Ôi chà, xem trí nhớ của ta kìa, Bạch Ninh tướng công, tiệc rượu hôm nay thôi thì để dành lại lần sau, Lý gia ta lỡ đồng ý lời mời của Thượng Kỳ tướng công, cũng sắp tới giờ rồi, ta phải đi cho kịp, bằng không… Ha ha ha, Thượng Kỳ tướng công lại trở tính, người bình thường chịu không nổi đâu, ha ha ha…”

Bạch Ninh ngẩn ra, sắc mặt thoáng cái tái mét. Nhìn bóng lưng dương dương tự đắc bỏ đi của Lý Lộc, răng y nghiến ken két vào nhau. Thì ra là Thượng Kỳ… Đã bảo Lý Lộc ngu ngốc làm sao tự dưng thông minh, thì ra là Thượng Kỳ thừa cơ nhảy vào, xủi bẩy Lý Lộc trở về nam quán, không chỉ trên mình một kèo mà còn nhân cơ hội kéo Lý Lộc về phe gã.

“Muốn đoạt nam quán trong tay của ta, không dễ vậy đâu…”

Nghiến răng nghiến lợi, Bạch Ninh xoay đầu liếc Thương Liệt đứng cách mình không xa, thân hình khôi vĩ lạ thường ấy khiến tâm Bạch Ninh dần bình tĩnh lại, màu xanh tái trên mặt cũng giảm bớt, khôi phục bình thường.

“Ta mời ngươi uống rượu, cứ xem như cảm ơn ngươi hôm nọ ra tay giúp đỡ.” Bạch Ninh bắt đầu mỉm cười.

Thương Liệt biểu tình lạnh lùng, nhìn y một hồi rồi xoay lưng bỏ đi.

Bạch Ninh ngạc nhiên, hôm nay là ngày gì thế này? Sao quả tạ rơi trúng đầu? Mời người ta uống rượu lại chẳng ai thèm đáp lời. Lẽ nào vì mấy hôm nay không đến chùa Thiên Ninh bái phật?

Đã có suy nghĩ như vậy thì phải sắp xếp lịch trình đến chùa Thiên Ninh thắp hương, chọn một ngày tốt, mang theo vài đồng tiền nhang đèn, Bạch Ninh liền đến khởi hành đến chùa Thiên Ninh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.