Editor &beta: June_duahau
Lúc An Hòa nhìn đến chỗ góc rẽ bất ngờ nhìn thấy một chiếc xe ba bánh, thì triệt để ôm bụng cười một tràng.
Nhưng cô vẫn cố nín nhịn giữ cho anh chút mặt mũi, sau khi ho nhẹ một tiếng mới liếc mắt nhìn Hứa Úy một cái.
"Đó là----?" Âm thanh kéo dài, rõ ràng có ý chờ Hứa Úy 'tự mình giới thiệu."
"Đương nhiên.....Đó là một loại phương tiện giao thông." Hứa Úy như có như không cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng sáng khiến người ta chói mắt.
"Đúng vậy......" An Hòa rất hợp tình hợp lý mà gật đầu một cái, thậm chí còn chống cằm ra vẻ suy tư: "Em còn biết, nó không phải là loại động cơ gắn máy......Cho nên, 'cái đó' trong lời Cuồng Phong nói chính là 'dắt' chiếc xe này đến?"
Hứa Úy nghe vậy thì trịnh trọng gật đầu một cái: "Đúng là như thế."
"Ách........Em ngược lại nhìn không ra........Anh rất có năng khiếu trở thành 'Anh chàng đạp xích lô' đấy!" An Hòa ra vẻ ngạc nhiên nói: "Được lắm đồng chí nhỏ, tài năng không ít nha!"
"Cảm ơn đã khen ngợi." Bộ dạng Hứa Úy vẫn không một chút khiêm tốn: "Anh vẫn luôn........đa tài đa nghệ như vậy."
Này, da mặt anh có thể dày hơn được không --- --- có thể đem làm đế giày rồi đấy!
"Vì thế anh định 'dắt' chiếc xe này mang em đi........ách, hóng gió?!" An Hòa hơi hơi nhíu mày, nói. Die nd da nl e q uu ydo n
"Binggo." Nói xong Hứa Úy hơi nheo mắt lại hỏi, "Sao vậy, em ngại mất mặt sao?"
"Chỗ nào có chứ.... ....Còn không phải em sợ xe này quá nhỏ không chịu nổi thể trọng của em sao?!" An Hòa cười haha nói: "Nói, làm sao em lại thấy cái xe này quen mắt như vậy.... ....Giống như đã nhìn thấy ở đâu rồi...."
"Đương nhiên đã từng gặp qua." Hứa Úy ra vẻ đương nhiên nói: "Đó chẳng phải xe kéo ba bánh hay sao, ở chỗ ban cấp dưỡng có mấy cái đấy...."
Lúc này An Hòa mới bừng tỉnh ngộ ra.
"Cái này cũng có thể sao?" Cảm thấy có chỗ không hợp lý, An Hòa lấy ánh mắt không có ý tốt nhìn về phía Hứa Úy: "Em nói này đồng chí......Chiếc xe này không phải nhà anh 'mượn gió bẻ măng' dắt tới đây đấy chứ? Em nghe nói, ở nhà bếp của ban cấp dưỡng chiếc xe ba bánh này chẳng khác gì bảo bối của họ đâu......."
"Đương nhiên không phải!" Hứa Úy lập tức nghiêm mặt nói: "Thân là lính đặc chủng sao anh có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ?!"
"A...Phẩm hạnh còn rất cao nhỉ." An Hòa có chút ngoài ý muốn nói.
"Cái này là đương nhiên!" Hứa Úy mặt dày đáp lại.
Thân là lính đặc chủng, cho dù là muốn 'dắt' Tam Luân*, cũng phải 'dắt' có kỹ xảo một chút.... ....
(* tên gọi khác của xe ba bánh trong quân đội: Tiểu Tam Luân, bộ đội gọi thế nên ta cũng theo cho có khí thế nhé!)
Ban cấp dưỡng đại đội đặc chủng ư! Không phải là đám người cả ngày chỉ biết khuấy khuấy đảo đảo gì đó trong nồi thôi sao? Đây chính là 'máy bay chiến đấu' của nhân viên nhà bếp bọn họ! Nó đã gắn bó với mọi người từ ngày đầu tiên gia nhập cho tới hôm nay, nói tùy tiện một chút cũng có thể thấy được dao thái, chài cán bột trở thành 'hung khí' đấy, bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra một đám người đấu với một mình bạn! Mỗi ngày phải chuẩn bị thức ăn cho bao nhiêu cái miệng như vậy, tố chất của đám đàn ông kia, cũng không phải bình thường nha!
Đơn cử một ví dụ bưu hãn đi, ai có thể nghĩ đến, các đồng chí cấp dưỡng vì phòng ngừa 'kẻ địch bên ngoài xâm nhập', lại chỉ có thể ở ngay trên địa bàn của mình bày bố 'Thiên La Địa Võng', đồng chí Cuồng Phong trở về là vì thi hành 'mệnh lệnh đặc biệt' của Hứa Úy --- --- chạy đến ban cấp dưỡng đi trộm.... ....khụ, là 'dắt' Tam Luân, kết quả bị trưởng ban cấp dưỡng bắt được, quơ liền lấy dao thái gào khóc đuổi chạy ba vòng quanh sân huấn luyện.
Bởi vậy nên nói đại đội đặc chủng là một nơi 'Ngọa Hổ Tàng Long' cũng không quá chút nào. Không chừng đến một ngày nào đó bạn leo lên cây bắt con chim nhỏ, nó cũng có thể trở thành vũ khí gây nhiễu chiến tranh đấy. (...)
Khụ, vậy thì kéo đi.....
Vì thế An Hòa cũng không khách sáo với Hứa Úy nữa, đặt mông ngồi lên chiếc xe ba bánh này.
"Hắc, này anh chàng xích lô......" Khóe mặt đuôi mày của An Hòa đều mang theo ý cười: "Thất thần gì nữa? Đi thôi----"
"Ngồi cho vững!" Hứa Úy xoay người lên xe, vững vàng đạp một cước. "Ôi, em khoan hãy động đậy....." Hứa Úy làm như lơ đãng nhẹ quét mắt về phía An Hòa một cái nói: "Thật sự là có hơi.......nặng đấy."
Tiểu Ác ma trong đầu An Hòa nổi dậy, vì thế bà cô nhỏ làm bộ muốn lập tức nhảy xuống xe, lại bị Hứa Úy kịp thời ngăn lại.
"Có điều nếu so với Đại Hoa thì em vẫn nhẹ hơn một chút." Nói xong, Hứa Úy vô cùng chân thành nhìn An Hòa mỉm cười.
"Cho nên.......Đại Hoa là?"
"Tiểu Lưu ở vườn sau có nuôi một con heo mẹ sắp trưởng thành." Hứa Úy đạp xe, cười đến vô cùng 'ôn nhu'.
An Hòa: "...."
Đám binh lính ở đại đội đặc chủng không giống như những người đàn ông khác, bình thường gặp được nữ binh đã khó, gặp được một nữ binh xinh đẹp càng khó hơn, mà gặp được một nữ binh xinh đẹp vui vẻ ngồi trên xe ba gác đã khó càng thêm khó.
Cho nên, ngày hôm nay, toàn bộ đông đảo các cán bộ và chiến sĩ ở đại đội đặc chủng quân khu X chân chính nhìn thấy một màn này, không khỏi hâm mộ mà ôm bụng cười.
Chiếc xe Tam Luân xanh mượt, quân trang xanh biếc, tóc đen mắt đen giày da đen, cô gái nhỏ xinh xắn động lòng người ngồi trên chiếc xe đó, chính là An Hòa - nữ quân y tiếng tăm lừng lẫy như hoa như ngọc trong truyền thuyết a!!!' Mặt mày rực rỡ sáng lạng như hoa mùa Xuân, vừa lắc lư cẳng chân vừa ngâm nga một làn điệu dân ca nào đó.
Sau đó mặt hướng về cái kẻ đang đạp xe .....khụ, là chàng trai trẻ tuổi 'kéo' xe....Bộ dáng thảnh thơi dương sương tự đắc, khiến cho người ta hận không thể lôi hắn ta xuống khỏi xe, hung hăng nện cho một trận!
Không khí này, quang cảnh này, biểu cảm này, sức mạnh này, có chỗ nào giống như đạp Tam Luân chứ?! Ngay cả chạy Mercedes - Benz cũng không thấy vui vẻ như vậy!
Một đám binh lính trẻ tuổi đang phải sống cuộc sống độc thân nhất thời bị kích thích không chịu nổi.
Kẻ cầm đầu nào đó vẫn một bộ dáng lưu manh như cũ, nhướng cao hai đạo lông mày tuấn mỹ cũng thật không thể chịu nổi.
"Xin hỏi anh chàng xích lô, chúng ta đang đi chỗ nào vậy?" An Hòa hơi nghiêng người, nhướng mày liếc Hứa Úy một cái.
"Chậc, mở miệng một cái là kêu 'anh chàng xích lô'....gọi đến nghiện rồi hả?" Một bàn tay của Hứa Úy chợt vươn ra, trong nháy mắt 'xoạt' một tiếng lên cái ót của An Hòa.
"Đánh thật đấy à...." An Hòa bĩu môi bất mãn gào lên một tiếng.
"Ở trong quân doanh, đối với một phần tử bất tuân như em, tuyệt đối không thể nuông chiều." Hứa Úy nghiêm mặt nói.
"Thật...."Người nào đó xấu xa nhướng đuôi mày.
"Đương nhiên....." Hứa Úy vẫn duy trì vẻ mặt liếc cô một cái nói: "Đương nhiên........trường hợp ngoại lệ thì vẫn phải có."
"Khi nào?"
"Thời điểm báo cáo kết hôn được phê chuẩn xuống."
Vì thế, An Hòa xem như triệt để sáng tỏ rồi, đây là Hứa Úy thay đổi biện pháp 'Bức hôn' sao!
Hóa ra sở trường lớn nhất của đồng chí thiếu tá này không phải là dẫn binh tác chiến, mà là dù trong sáng hay ngoài tối đều tìm cách 'đào hầm chôn cô''!
--- ------ --------Đường phân cách bức hôn---- ---
"Lão Triệu, mau ra đón anh em của ngài a!" Chìa tay săn sóc đỡ An Hòa xuống xe, vừa mới dừng lại, Hứa Úy liền hướng vào nhà gào lên.
"Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ! Từ xa lão đã nghe thấy giọng của tên tiểu tử.... ...." Giọng nói của một người đàn ông trung niên truyền từ xa lại gần: "Thằng khỉ con tám trăm năm không đến một lần, mỗi lần đều không phải anh em mấy người đào tẩu......" Giọng nói của người đàn ông ngay một khắc nhìn thấy An Hòa liền im bặt, nhưng cũng chỉ trong giây lát, người đàn ông này liền ý thức được thân phận 'không tầm thường' của An Hòa.
"Úy Tử....Vị này là......" Lão Triệu kéo dài âm cuối, mang theo vài phần ý tứ sâu xa.
"Là đối tượng của em." Người nào đó vô cùng tự nhiên cao giọng đáp.
Thân mình An Hòa run lên, trái tim không nhịn được có chút run rẩy.
Tuy nói ý tứ không sai......Nhưng từ này.....cũng quá....không tầm thường rồi?!
"Không ngờ đây lại là em dâu trong truyền thuyết nha?" Lão Triệu cẩn thận mà không thất lễ âm thầm đánh giá An Hòa một chút, ý cười trên mặt tức khắc đậm thêm mấy phần: "Em dâu, xin chào, xin chào, tôi đây là trưởng ban Quân Khuyển, cứ gọi tôi là Triệu Tựu Thành!"
Đối với vị đại ca vừa chân thành lại thân thiết này An Hòa rất có cảm tình, vì thế liền đáp lại một câu giòn tan: "Chào Triệu đại ca!"
Một tiếng đại ca này khiến cho Lão Triệu nào đó 'nở gan nở ruột', ngại ngùng gãi gãi ót một cái, cuối cùng liền chạy như điên rời đi, vẫn không quên liên miệng dặn dò Hứa Úy và An Hòa chờ ở đây.
"Anh ấy đi đâu vậy?" An Hòa không hiểu.
"Em đợi sẽ biết." Khóe miệng Hứa Úy câu lên một đường cong, thậm chí có cảm giác hồn bay phách lạc.
Không lâu sau, Lão Triệu lại xuất hiện trước mặt Hứa Úy và An Hòa.
Nhưng bên cạnh lão đại ca này lại có nhiều thêm một.....Ặc, là một con Quân Khuyển*.
Nháy mắt nhìn thấy nó, hai mắt An Hòa liền sáng lên.
Cũng không quản nhà người ta có cho phép hay không, An Hòa liền bước một bước dài lại gần bên cạnh con chó lớn kia, bắt đầu cùng 'người ta' lôi kéo làm quen.
Từ nhỏ An Hòa đã thích chó, bây giờ lại được thấy loại quân khuyển khó gặp này nhất thời không kiềm được kích động, chỉ vì trong nhà phản đối cho nên ý muốn nuôi chó của bản thân không thể không từ bỏ.
Lúc này để cho cô gặp quân khuyển như vậy, cô có thể không 'yêu thích không buông' được sao?!
"Này, này!!" Hứa úy đứng một bên bắt đầu không vừa ý rồi: "Người vẫn đang còn sống sờ sờ ở đây này! Hai người dù có muốn yêu đương vụng trộm cũng phải nể mặt anh một chút chứ!"
"Anh đi mà yêu đương vụng trộm! Bọn em đây là tình bạn thuần khiết nha!" An Hòa bất mãn nhìn Hứa Úy cãi lại.
Có lẽ là vì Lão Triệu đã ra hiệu với chú chó từ trước, cho nên Đại Gia Hỏa này bị An Hòa ôm lấy gắt gao cũng không giãy dụa gì, ngược lại rất có vẻ hưởng thụ nữa.
Hứa Úy vừa nhìn thấy cảnh này, nháy mắt liền không bình tĩnh nổi nữa.
"Lâm Tử, anh bình thường huấn luyện chú mày như thế nào hả?!" Hứa Úy chỉ chỉ cái trán con chó, nói: "Vợ của bạn không thể bắt nạt, chút chuyện nhỏ này còn cần anh phải dạy lại sao?!"
"Phốc----" An Hòa bỗng nhiên không nhịn được cười: "Hứa Úy, anh vừa mới gọi nó là gì?"
"Lâm Tử."
"Phốc----hahahah..." An Hòa bỗng cười nghiêng cười ngả: "Lần sau gặp anh họ, em nhất định sẽ nói cho anh ấy biết chuyện này, Lâm Tử, Lâm Tử ... .... ha ha ha ... ....."
Hiểu chưa? Lâm Tử này trừ bỏ là tên của chó, nó còn là nhũ danh của Lâm Tu - anh họ An Hòa nữa đó.
"Em nói.... ..." Thật vất vả mới ngừng được cười, An Hòa ngẩng đầu hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Hứa Úy nói: "Gia Hỏa này là Đức Mục sao?"
Lỗ tai dựng thẳng, lông ngắn, lưng đen, mắt hạnh......Chậc chậc, nhìn cái tư thái này của nó đi, đường cong nét vẽ này.... ......thật đẹp a, sướng chết người mà!
"Đúng vậy. Là Đức Mục." Hứa Úy cười khẽ mở miệng: "Thế nào, giống anh, hình tượng khí chất đều rất tốt đi?! Đây chính là người anh em của anh."
"Ồ.....ồ......Thì ra anh với nó cùng một dạng........Lại còn là anh em?" An Hòa chu mỏ: "Anh cũng không hỏi xem người ta có vui không, có muốn làm anh em với anh không, nếu là em.......nhất định là không đồng ý!"
"Chậc chậc.......Một ngày không tranh cãi với anh liền thấy khó chịu phải không?" Nói xong, Hứa Úy lại quét mắt nhìn về phía An Hòa nghiêm túc nói: "Nói cho em biết, nhất định phải giữ khoảng cách với nó có biết không?! Nó là chó đực đấy!"
An Hòa nghe vậy trợn trừng mắt nói: "Nhìn nhìn cái đức hạnh này của anh đi.... ....giấm của cẩu cũng ăn được...."
"Cẩu cái gì! Nó là chó, là Quân Khuyển!" Hứa Úy nghiêm túc sửa chữa lời cô.
"Chậc, chó với cẩu không phải cùng một giống hay sao?! Chị đây không giỏi văn tiểu học nên trong mắt hai từ đó cũng chỉ là một mà thôi!"
"Đây chính là vấn đề nguyên tắc!" Hứa Úy động một tý liền thăng cấp vấn đề lên nói: "Em đừng xem Lâm Tử hiện tại không nghe không nói được, nói cho em biết nó hiểu được em nói gì đấy, nó đồng cấp với em!"
"A....vậy thì thật xin lỗi rồi....." An Hòa nhìn cũng không thèm nhìn Hứa Úy một cái, trực tiếp lướt qua anh cùng 'người anh em' của anh thủ thỉ: "Lâm Tử, mày đừng có học theo đại ca của mày, tao không có lòng dạ hẹp hòi như anh ấy! Mày hãy biểu hiện cho thật tốt, đợi trở về nếu gặp được Kim Mao nhà Phó Tư Lệnh Lục tao sẽ kiếm cho mày một mối, nhìn xem có được việc không!"
Hứa Úy yên lặng không nói gì, lờ mờ nhớ tới lời An Vũ từng nói, một ngày-tháng-năm nào đó nhìn thấy một cô nhóc chạy khắp đường phố đuổi theo Đại Kim Mao nhà hàng xóm để 'cấu véo'.
Nhưng mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ, nếu anh nhớ không lầm, con cẩu kia là đực.(...)
"Em dâu, theo một mức độ nào đó, lời Úy Tử nói không sai......" Lão Triệu đứng một bên nhìn hai người đùa giỡn nửa ngày, nín cười đến đỏ bừng mặt, rất đúng lúc mà chen vào: "Những con chó này trong ban Quân khuyển cũng đều có quân tịch*"
(*Danh sách tên trong quân đội)
"Chúng nó hiện tại chính là lính đang đi nghĩa vụ đấy." Hứa Úy bồi thêm một câu.
"Ồ, xuất sắc như vậy....." An Hòa lúc này mới ý thức được lời mình nói.
"Công năng hoạt động thần kinh của quân khuyển lớn hơn rất nhiều so với các loài động vật khác." Hứa Úy kiên nhẫn giảng giải cho An Hòa: "Thính lực của nó gấp 16 lần so với người, khả năng phân biệt mùi còn cao hơn mấy vạn lần."
An Hòa không lên tiếng, tiếp tục nghe Hứa Úy tọa đàm tri thức.
"Tầm nhìn của quân khuyển rất rộng, trong môi trường ánh sáng yếu, rất giỏi quan sát sự vật về đêm." Hứa Úy mỉm cười nói: "Rừng chính là địa phương sở trường của nó. Rất nhiều lần thực hiện nhiệm vụ ban đêm đều là bọn nó đi đầu cùng chúng ta chiến đầu anh dũng đấy."
"A....mày thật là khốc ...." Nói xong An Hòa liền ôm chặt lấy mặt Lâm Tử: "Nó còn có thể làm gì nữa?"
"Truy lùng, giám định, canh gác, trông coi, tuần tra, lùng bắt, truyền tin, mang đạn, phá án, kiểm tra thuốc phiện, chất nổ...Còn nhiều lắm." Hứa Úy có chút kiêu ngạo, ca ngợi nói.
"Ồ, vậy nó cũng thật sự mạnh hơn anh." An Hòa vô cùng chân thành gật gật đầu.