Nam Quân Nữ Gả

Chương 54: Chương 54: Chương 35. (Tiếp)




"Đi thôi." Ngay ở thời khắc nhìn thấy An Hòa, Hứa Úy vô cùng tự nhiên mà nắm lấy tay cô.

"Này, này...." Mặt An Hòa đỏ lên, theo bản năng bắt đầu né tránh: "Đại đội bao nhiêu binh lính như vậy.......Anh chú ý ảnh hưởng một chút đi...... Đừng có lôi lôi kéo kéo tay nữ sinh, kẻo người ta lại mắng anh lưu manh đấy!"

"A, giờ mới biết xấu hổ hả?" Hứa Úy nhướng lông mày trêu chọc nói: "Hôn cũng đã hôn rồi, chỉ cầm tay thôi chẳng lẽ còn có thể mất mất miếng thịt?! Còn nữa..... Đầu cũng mang một bó tuổi rồi còn không biết xấu hổ gọi mình là nữ sinh.......Anh đây còn thấy xấu hổ thay em đấy!"

"Không ngờ hôm nay anh xin nghỉ phép một buổi là để theo em đấu võ mồm hả?" An Hòa trừng mắt liếc Hứa Úy một cái: "Mà lúc anh xin phép...... Không bị Đại đội trưởng chửi cho chứ?!"

"Ông ấy chưa có lúc nào mà không chửi anh cả." Hứa Úy làm bộ không sao cả, nhún nhún vai: "Miệng cả ngày bắn ra toàn những từ ngữ thô tục, lúc ông ấy mắng chửi thực sự còn không ra cái gì nữa kia."

"Trở về nếu để cho Đại đội trưởng biết anh nói ông ấy như vậy, xem có đánh chết anh không!" An Hòa bĩu môi nói.

"Nếu em không mất báo, còn ai có thể biết anh nói lão như vậy!" Hứa Úy cọ nhẹ lên chóp mũi An Hòa, nói: "Nếu muốn anh bị bắt, khả năng duy nhất chính là quân ta làm phản."

"Đi!" An Hòa phát cáu, lườm Hứa Úy một cái rồi nói: "Anh to đầu từng này rồi mà suốt ngày không ra cái hình dạng gì. Y như trẻ con......"

"Thế sao em còn thích!" Hứa Úy làm bộ nhướng nhướng mày: "Hóa ra Lão Nhân Gia ngài đây có sở thích yêu trẻ con?!"

"Càng nói càng không biết điều! Anh là đồ không đáng tin!" An Hòa khẽ nhíu mày.

"Em khoan hãy nói, anh ấy mà........Âm nhạc tiểu học còn không có giỏi! Sống nửa đời người, trừ bỏ không đáng tin chính là không biết điều! Em nói nên làm thế nào đi?!" Hứa Úy giương môi nói.

"Lúc nào cũng không đứng đắn! Ngày nào cũng...." An Hòa nhịn không được bị lời của Hứa Úy chọc cho vui vẻ.

"Đứng đắn thì có tác dụng gì, dù sao cũng không thể đem lĩnh vợ về nhà......." Nói xong, người nào đó làm một bộ ủy khuất có thể vặn ra nước: "Hazz.....Pháp luật đã quy định, nam giới đủ 20 tuổi mới có thể kết hôn, nhưng 18 tuổi phải tham gia quân ngũ. Em nói xem điều này chứng tỏ cái gì?"

"Cái gì?" An Hòa lẳng lặng chờ nghe câu tiếp theo của Hứa Úy.

"Thứ nhất, vác súng đánh giặc so với làm chồng tương đối dễ dàng hơn." Hứa Úy lắc đầu nói tiếp: "Thứ hai, sống qua ngày so với đánh giặc khó khăn hơn."

Nói xong, bỗng nhiên dừng lại, Hứa Úy một lần nữa giương mắt nhìn An Hòa.

"Nói đi...." Khẩu vị bị treo lên cao, tầm mắt An Hòa nhất thời khóa chặt chẽ bóng dáng của người đối diện.

"Thứ ba, phụ nữ ấy à - - - so với đàn ông khó đối phó hơn!" Hứa Úy gằn từng tiếng nói ra câu cuối cùng.

An Hòa nhất thời cười đến thật sung sướng.

"Đúng a......Nếu đã nói em khó đối phó...... Vậy thì hai chúng ta tìm điểm dễ đối phó chơi chút đi." Song mắt An Hòa hơi chuyển, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa.

Vì thế, mười phút sau, hai người đã đứng trên vùng địa giới quen thuộc không lâu trước đây.

"Ôi ôi - - - - " Nhìn thấy Lão Triệu dắt theo Lâm Tử ra đây, An Hòa nhất thời mừng đến mặt mày hớn hở: "Lâm Tử a ! ! ! !"

Đối với cái vị trước mắt này đã cho bản thân từng bước làm quen với người đẹp họ An, mỗ Đức Mục nào đó cũng thật nể tình mà lắc lắc cái đuôi, chân trước chân sau quyết đoán mà lưu loát hướng An Hòa bổ nhào đến.

"Có phải nhớ tao muốn chết rồi không!!!" An Hòa gắt gao ôm người nọ.......à không, là con chó nọ, hận không thể đem mặt mình mà cọ đến toàn bộ da lông trên người nó. "Lâm Tử, có nhớ tao không hả?!"

"Nó dám!" Bên cạnh liền truyền đến âm thanh sát phong cảnh của người nào đó. "Lâm Tử, đây là chỗ ngươi có thể tùy tiện bổ nhào vào sao?! Muốn ăn đòn phải không! Còn dám vẫy đuôi.......Đừng có chọc giận tao, nếu không ta sẽ nhóm lửa thui cái đuôi của ngươi luôn đấy!"

Không biết có phải nghe hiểu lời Hứa Úy nói hay là bị anh uy hiếp khiến cho khiếp sợ, Lâm Tử cuối đầu rên lên vài tiếng, tinh thần phấn khích mới vừa rồi bỗng chốc tiêu tan đi không ít. Ngay cả cặp mắt to đen kia cũng rũ xuống vài phần.

"Ô hô, Lâm Tử, điểm này ngươi thật không có khí cốt nha?" An Hòa chu mỏ thuận tiện xốc từng đám lông ngắn của Lâm Tử lên vuốt ve: "Mới đe dọa có một chút như vậy đã khiến cho mày khuất phục rồi hả? Nhìn bộ dạng của mày xem tai to mắt lớn.......Như vậy thì làm sao đi tán gái được hả?!"

"Đúng vậy" Hứa Úy bất đắc dĩ lườm An Hòa một cái nói: "Lúc này còn suy nghĩ muốn tìm cho mày một mối đấy......."

Lão Triệu đứng bên cạnh nãy giờ không nói gì, lúc này chen lời vào: "Dạo này, đãi ngộ của chó có thể sánh ngang với người rồi....Lúc em dâu vừa mới đến, còn tưởng vì lâu ngày không gặp tôi nên mới kích động như vậy....... Uổng công làm tôi cũng kích động một hồi a!"

Hứa Úy cười vui vẻ, An Hòa lại không nhịn được ngượng ngùng cúi đầu.

"Có mà, có mà."

"'Thương tổn đã tạo nên, sai lầm đã đúc thành' em ấy à nên yên tĩnh một chút đi!" Hứa Úy vui sướng khi thấy người gặp họa đứng một bên châm ngòi nói.

"Đúng đúng a....." An Hòa ngoài cười nhưng trong không cười liếc mắt nhìn Hứa Úy một cái, quay đầu lại càng ôm chặt Lâm Tử vào lòng, nói: "Lâm Tử, tuy rằng tao bị điều đi rồi, nhưng có cơ hội tao nhất định sẽ thường xuyên trở về thăm mày.... Lần sau trở lại, chúng ta sẽ không nói cho 'hắn' biết, đến lúc đó tao sẽ lén dẫn mày trốn ra ngoài tản bộ! Xem đám người bọn họ gấp đến mức độ nào!"

Giống như phảng phất nghe hiểu được lời An Hòa, Lâm Tử ngoan ngoãn cọ xát lên người An Hòa.

Nhìn thấy cảnh này, người nào nó nhất thời không thể bình tĩnh nổi.

"Lâm Tử, mày đang cọ chỗ nào đấy hả!" Hứa Úy một bên vừa gào vừa kéo cả người An Hòa về phía mình.

Bởi vì bước chân quá vội, An Hòa xuýt chút nữa đã dẫm lên đuôi chó.

"Em cứ chờ bị xử lý đi!!!" Hứa Úy ngắt chóp mũi An Hòa.

"Thế thì đã sao, anh nếu không chịu nổi thì......"

Không cần nói nhảm không cần thừa lời, người nào đó đánh nhanh diệt gọn mà phủ xuống giam cầm đôi môi cô.

Lão Triệu và Lâm Tử đứng bên cạnh nhất thời mắt to trừng mắt to, bị cảnh tượng trước mắt khiến cho cả kinh nói không nên lời.

"Không được nhìn!" Hứa Úy quay đầu trừng mắt nhìn lão Triệu.

"Còn cả mày nữa, không được nhìn!" An Hòa đỏ mặt đối diện với cặp mắt hạnh lớn của Lâm Tử cũng rống lên một tiếng.

Quả nhiên là - - - phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn* ( bất lịch sự không được nhìn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.