Nam Quân Nữ Gả

Chương 69: Chương 69: Chương 49




Bị hai cánh tay gắt gao kìm chặt như vậy, An Hòa trốn không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn gương mặt tuấn tú của Giản Phong càng ngày càng lại gần mình.

Hương nước hoa sang trọng hòa lẫn với hơi thở đặc hữu của phái nam và nhiệt độ ấm áp trên cơ thể người nọ bỗng chốc bủa vây lấy An Hòa. Đối phương từng bước sáp lại gần, ngay lúc khoảng cách gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp của anh ta nhẹ nhàng phả lên da thịt An Hòa. Hàng lông mi dài của Giản Phong càng ngày càng hiện rõ trước mặt cô, khoảng khắc An Hòa nhìn thấy đôi mổi mỏng lạnh lẽo sắp dán lên môi mình, cô liền lập tức nắm chặt lòng bàn tay, hung hăng cắn môi dưới.

Ngoài dự đoán, Giản Phong không có tiếp tục động tác vừa rồi. Phiến môi mỏng sắp sửa in xuống môi An Hòa kia trong nháy mắt nhẹ nhàng phất qua gò má của cô. Xúc cảm không thể xem nhẹ này khiến cho cả người An Hòa không tự chủ mà run lên.

“Cô còn nhớ lời tôi đã từng nói không.....” Âm thanh trầm thấp truyền đến bên tai cô, rõ ràng, thông suốt nhưng lại mang theo một chút cảm giác áp bức.

Vẻ mặt An Hòa từ chối cho ý kiến, chỉ có hai bàn tay đang nắm chặt là tiết lộ tâm tư thật sự lúc này của cô, đó chính là lo lắng và bất an không yên.

“An Hòa...... Chớ có nợ tình không trả.” Giọng nói từ tính đến mức tận cùng của Giản Phong lần nữa lại bay vào tai cô.

(ed: Ai còn nhớ đoạn 2 ng này gặp nhau ở quán bar cùng Thẩm Du ko, một lần cứu 2 mạng người ấy. Ai không nhớ thì xem lại c28 nha)

“Tôi không có hứng thú dây dưa với anh trên vấn đề này.” Sau khi bình phục được cảm xúc khẩn trương trong lòng, rốt cuộc An Hòa cũng nhìn thẳng vào người trước mắt nói: “Giản Phong, nếu anh muốn tôi trả, cũng phải nói rõ điều kiện cụ thể chứ.”

Nhìn đôi mắt bình tĩnh mà sáng trong như nước của người đối diện, ánh mắt Giản Phong không mảy may di dời một chút nào.

“Lúc trước tôi đã nói rồi.”

“Nói rồi? Ý anh nói không phải là cái câu kia....” Đầu lông mày An Hòa hơi hơi chau lại.

“Không sai.” Hai chữ đơn giản mà rõ ràng.

“Này, anh đùa cũng phải có chừng mực thôi chứ?” Giọng nói của An Hòa đã mang theo vài phần không vui khó chịu.

“Làm sao cô biết là tôi đang đùa, hử?” Trên mặt Giản Phong mơ hồ cũng có thể nhận ra chút tức giận nhàn nhạt: “An Hòa, cô dựa vào cái gì cho rằng câu nói lúc trước của tôi là đùa giỡn mà không phải thật tình?”

An Hòa bị giọng điệu nghiêm túc của Giản Phong làm cho kinh hãi đến ngẩn người, một cỗ tức giận không tên nhen nhóm lên dưới đáy lòng.

“Có gì khác nhau sao? Lời anh nói có phải thật hay không thì có liên quan gì đến tôi?” An Hòa lạnh nhạt nói tiếp: “Hai người chúng ta vốn chẳng liên quan gì đến nhau, cho dù anh có thổ lộ lòng mình thì sao, tại sao tôi lại phải có nghĩa vụ đi đón nhận tâm tư của anh, thuận theo anh? Anh cho rằng anh là ai?!”

Không thể nghi ngờ, lời An Hòa vừa nói ra khiến cho cả người Giản Phong bao phủ một tầng sương lạnh dày đặc.

Giống như là trời đất cùng nhau nổi giận một dạng, hơn nữa trong bụng Giản Phong lúc này đột nhiên cuộn thắt lên dường như rất đau đớn.

Đôi mày sắc bén nhíu chặt lại, Giản Phong hung hăng đè xuống mùi vị ngai ngái đang dâng lên trong cổ họng, chỉ dùng cặp mắt sâu không thấy đáy kia mà khóa chặt gương mặt An Hòa.

“An Hòa.” Ngay cả Giản Phong cũng phải kinh ngạc tại sao giờ phút này mình có thể thản nhiên và bình tĩnh đến vậy được: “Nếu cô không chịu 'trả', thì chúng ta thật sự đúng là hai người hoàn toàn xa lạ, nhưng lúc này, không thể không nói, chúng ta vẫn còn có cơ hội hợp tác hai bên cùng có lợi.”

“Anh lừa tôi.” An Hòa nhàn nhạt nâng khóe miệng.

Vậy mà sau khi nghe xong, bên miệng Giản Phong cũng giương lên một nụ cười đẹp mắt.

Anh ta trời sinh đã là một tuấn mỹ, nụ cười lúc này đáng lẽ ra phải chói mắt vô cùng.

Nhưng An Hòa xác thực để ý thấy, trong nụ cười của Giản Phong cô nhìn ra anh ta tràn đầy tự tin.

“Tôi còn chưa nói qua hạng mục hợp tác của chúng ta, cô dám nói tôi lừa cô?” Giản Phong cúi đầu cười yếu ớt, đuôi mắt xinh đẹp lóe lên tia bỡn cợt: ”Nói không chừng cô vẫn còn nhớ sự việc đã trôi qua lâu này đấy?!”

Trong lòng An Hòa bắt đầu sinh ra cảm giác lo lắng vô cớ.

“Có muốn gặp hung thủ thực sự đã giết chết em trai cô không?”

Một câu này nói ra, nụ cười bên môi An Hòa lập tức cứng đờ.

“Đáp ứng điều kiện của tôi, tôi liền dẫn cô đi gặp người đó.” Giản Phong chậm rãi phác họa khóe môi, gằn từng chữ nói: “Trở thành Thiếu phu nhân của Giản gia, lấy thân báo đáp.”

Hai bàn tay nắm chặt đã lâu không buông giờ đây sớm đã ướt mồ hôi lạnh, ngón tay thon dài chậm rãi nới lỏng ra sau đó lại buộc chặt một lần lại một lần, một lát sau, lòng bàn tay An Hòa đã sớm bị chính móng tay của cô đâm sâu vào.

Môi dưới bị răng nanh gắt gao cắn chặt vào chợt truyền đến đau đớn.

Tưởng như mới chỉ qua một giây, lại tựa hồ như đã thật lâu, rốt cuộc giọng nói của An Hòa cũng nhàn nhạt vang lên: “Đồng ý.”

--- -------Đường phân cách lấy thân báo đáp---- --------

Quanh quẩn bên tai vang lên từng trận gầm rú cất cánh của máy bay.

“Có thể quyết định của anh sẽ khiến cho anh phải hối hận cả đời đấy.” Trên chuyến bay đang đáp tới Newyork - Mỹ, An Hòa nhìn người bên cạnh hồi lâu không nói gì, không thể bắt bẻ đành quay mặt lại lẳng lặng mở miệng: ”Hay là nói, anh rất có lòng tin với tự chủ của tôi?”

Giản Phong yên tĩnh dựa lưng trên ghế ngồi, một lúc lâu sau mới giương mắt lên nhìn về phía An Hòa.

“Tôi thực sự rất tin tưởng.” Âm thanh thuần hậu không cảm thấy đặc tiếng chút nào dần dần cao lên: “Chẳng qua là, tin tưởng này không phải là dành cho cô, mà ở nguyên nhân cô muốn gặp người kia, chính là muốn biết 'mạnh lưới bảo hệ' bên cạnh người đó”.

An Hòa lẳng lặng nhìn chăm chú vào cặp mắt khiến vô số người phải động tâm phía đối diện, một lúc sau mới nhẹ nhàng thu hồi tầm mắt của mình.

Cô có thể lý giải câu nói kia của Giản Phong là đang trá hình nhắc nhở cô sao.....

Là lo lắng cô lúc nhìn thấy kẻ thù mình hận thấu xương sẽ không khống chế được, cho nên mới dùng loại phương thức 'đường cong cứu quốc' này sao?

Vốn sinh ra trong một gia đình cán bộ cấp cao, An Hòa luôn tự nhận mình đã gặp qua vô số người. Nhưng cái kẻ trước mắt này thật sự khiến cô không thể nào nhìn thấu cũng không thể hiểu được.

Cái gì mà theo như yêu cầu, cái gì mà lấy thân báo đáp, nói đến cùng, 'Giao dịch' giữa bọn họ này vốn được thành lập trên cơ sở không công bằng với đối phương.

Chính xác mà nói, là không công bằng với Giản Phong.

Bởi vì trước đây không lâu, Giản Phong đã nói rõ với An Hòa, anh ta muốn, không phải ép buộc, làm khó người khác trở thành bạn gái của mình, mà thời điểm trước mắt cần có một người đảm nhiệm vị trí 'Thiếu phu nhân Giản gia' này.

Nguyên nhân rất đơn giản ---Đời trước Giản gia có một yêu cầu duy nhất đối với tân Thiếu gia đương nhiệm, đó là phải có một gia đình ổn định.

Tuy là muốn lưu lại người thừa kế cho Giản gia, nhưng sự thật rõ ràng, dưới tình huống trước mắt, An Hòa cũng không cần vì 'đoạn giao dịch' này mà phải hi sinh đến tận đây.

Không phải vì tình yêu cũng chẳng phải thật lòng muốn giúp, nói cho cùng, chuyện này đối với An Hòa mà nói, là một cuộc mua bán không lỗ.

An Hòa trầm tư giương mắt nhướng mày, rất nhanh liền hiểu rõ Giản Phong làm như vậy thực chất là một nước cờ thông minh.

Không từ mà biệt, nếu đổi lại là bình thường, dựa theo tính tình của An Hòa, chỉ cần trong người tỉnh táo lại, bước tiếp theo chính là lên kế hoạch 'tẩu thoát'.

Dù sao, cô cũng không phải bị Giản Phong lừa tới, nhưng nhìn thấy tình hình như vậy, Giản gia ắt hẳn cũng nằm trong danh sách trọng điểm tấn công cúa đại đội đặc chủng quân khu X, với An Hòa mà nói, Giản Phong hoàn toàn đứng trên lập trường đối nghịch với bọn họ.

Nhưng mà lời đề nghị của anh ta, không thể nghi ngờ khiến cho cục diện trước mắt trở nên hỗn loạn không thôi.

Thân là Thiếu gia đương nhiệm của Giản gia, chuyện xảy ra với An Vũ, Giản Phong sớm đã nắm rõ trong lòng bàn tay, nắm lấy nhược điểm trí mạng này của An Hòa không buông, vì thế vốn là muốn nghĩ cách đề phòng đám người trông coi, bây giờ ngược lại phải gánh vác bản thân 'một phần trách nhiệm' trong gia tộc rồi.

Nghĩ đến đây, cảm xúc buồn bực không rõ lúc trước chợt tiêu tan đi vài phần.

Xoa xoa cái đầu vẫn còn mê man, sau cùng An Hòa tựa đầu vào lưng ghế ngồi, sau đó nhẹ nhàng khép hai mắt lại.

Cơn buồn ngủ và mệt mỏi đánh tới, mấy ngày hôm nay đêm nào cũng không thể say giấc, rốt cuộc An Hòa cũng có thể an ổn ngủ một giấc.

Hai gò má trắng nõn như ngọc vẫn còn vương vài nét u sầu nhàn nhạt.

Nhìn dáng vẻ khi ngủ của An Hòa vẫn còn hơi chau mày, trong lòng Giản Phong không tiếng động mà thở dài.

Cảnh tượng bình yên này, hình ảnh này, chỉ lặng yên ngắm nhìn thôi, trái tim không nhịn được mà sinh ramột cỗ cảm xúc không thể dập tắt.

Đối với Giản Phong mà nói, yêu người con gái trước mắt này, dường như chỉ cần trong nháy mắt.

Trí nhớ của anh, vĩnh viễn dừng lại ở hình ảnh gương mặt nghiêng nghiêng của An Hòa ngày đó.

Hàng mi thanh tú, đôi mắt sáng linh động, mặc dù luôn mạnh miệng nhưng thần thái trên trán lúc nào cũng tỏa sáng khôn cùng.

Anh là Nhị thiếu gia của Giản gia - Giản Phong, 'hành tẩu' trong đêm tối là thói quen của anh.

Giản Phong vẫn cho rằng, số phận của mỗi người không nằm trong tay họ.

Không thể lựa chọn cũng không thể thay đổi. Vừa sinh ra số mệnh đã định sẵn.

Anh tiếp nhận vận mệnh của bản thân. Từ đó kết giao trà trộn với đủ loại người.

Lừa gạt nhau, gió tanh mưa máu, mỗi ngày đều trôi qua như vậy không có hồi kết.

Nhưng anh không có lựa chọn nào khác.

Vì thế, mỗi một hành động của mình đều có thể sẽ liên lụy đến tính mạng của người thân cũng như các loại giao dịch trong làm ăn.

Đã không thể nói rõ, là thói quen hay là số mệnh.

Cho đến ngày hôm đó, anh ta gặp được An Hòa.

Khoảnh khắc anh ta nhìn thấy An Hòa, dường như anh ta đã có thể đoán trước được tương lai của bọn họ.

Trên người cô tràn ngập ánh mặt trời ấm áp, mà cả thân xác lẫn linh hồn anh đều bao phủ bởi hàn băng.

Hai người bọn họ, một người giống như ban ngày, mà người kia chẳng khác gì đêm tối lạnh lẽo.

Nhưng giống như hai cực của thanh nam châm, rõ ràng tồn tại một khoảng cách xa xôi, anh lại cố tình chống đỡ không nổi sự rung động của trái tim bị bóng dáng xinh đẹp kia hấp dẫn.

Anh buộc bản thân phải cách xa người con gái vốn sẽ không thuộc về mình đó ra, cũng cưỡng bách bản thân không được để cô dính dáng đến người như anh, bởi vì nó chẳng khác gì dẫm phải bom mìn cả.

Có lúc bị nỗi nhớ nhung dày vò đến không chịu nổi, Giản Phong từng mạo hiểm tính mạng có thể bị các thế lực hắc ám khắp tơi để mắt đến, liều mạng bỏ lại đám tùy tùng đi theo phía sau mà chạy đến tổng y viện quân khu nơi An Hòa công tác.

Cô đôi khi là buổi sáng, lúc thì hoàng hôn buổi tối.

Anh ta ngồi trong xe, từ phía xa, đốt hết điếu thuốc này đến điều thuốc kia, chỉ hi vọng lúc An Hòa tan ca rời khỏi bệnh viện có thể liếc nhìn cô một cái.

Cho đến một ngày kia, Giản Phong nhìn thấy bên cạnh cô xuất hiện thêm một bóng hình cao ngất.

Đó là đồng loại của cô --- một người đàn ông mà trên người cũng rải đầy ánh sáng mặt trời.

Ngay lúc thân phận của người nọ được xác thực, Giản Phong cũng đã vô cùng rõ ràng.

Còn chưa lên sân khấu đã bị người đi trước dành mất, một khắc này, Giản Phong mới biết được, hóa ra trên thế giới này người thích người không phải chỉ có một.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.