Tôi chẳng hiểu tại sao mình lại sợ đến vậy, sợ hắn vô cùng, hắn là ai? Sao lại bên cạnh tôi trong hoàn cảnh vô cùng ám muội như thế này?
Thân hình ấy chợt cử động một lần nữa rồi ngồi dậy, nỗi sợ hãi của tôi như trào dâng đến đỉnh điểm, tôi không còn sức để quay sang đối phó với hắn.
Tôi nhớ mình đang ngủ ở trong căn phòng yêu dấu của mình, vậy tại sao lại ở đây chứ?
Thậm chí tôi còn nghe loáng thoáng tiếng mẹ gọi dậy ăn sáng mà?
Bỗng nhiên tôi cảm thấy tóc của mình... động đậy, chính xác là hắn đưa tay vuốt tóc tôi, sau đó hắn bắt đầu ghé mặt gần tôi hơn.
“Nàng dậy sớm vậy... mỹ nhân?”
Tôi lạnh toát người, cảm nhận hơi nóng từ hơi thở của hắn phả vào cổ.
Câu nói này kéo tôi trở về “nguyên hình” thực tại, giọng nói này không lạ xạ gì với tôi, thì ra, tôi chỉ mơ!
Mơ thôi sao? Tôi vẫn ở thế giới của gần 1000 năm về trước. Tại sao đó chỉ là giấc mơ?
Đã bao lần tôi ước đó là sự thật và những chuyện đang diễn ra trước mắt tôi chỉ là một giấc mơ dài, có đôi lần tôi muốn mình bước qua giấc mơ để trở về cuộc sống của mình lúc trước.
Tôi biết, khi vướn vào “lỗ hỏng thời gian” suốt đời chỉ biết chôn mình ở nơi quái quỷ này, mãi mãi không thể thoát được. Đó là sự thật.
Trên thế giới không hiếm những chuyện như vậy, chỉ là nó chưa được công bố rộng rãi bởi đó vẫn là những điều bí ẩn của con người.
“Nàng sao vậy?”
Đoạn hắn đưa tay vuốt ve tấm lưng mịn màn của tôi, sau đó trượt lên vai bên kia.
Tôi khe khẽ đáp lại bằng một hành động mà dường như có cũng như không, lắc lắc đầu.
Mắt tôi nhòe nước, rồi nước mắt lại rơi xuống lăng dài trên má tôi.
Chợt ngón tay cái nóng hổi của hắn quẹt ngang dòng nước mắt, lúc này tôi vẫn cụp mắt nhìn xuống một cách vô hồn.
Tôi vẫn không tin rằng mình mãi mãi không thể trở về? Ước chi chỉ là giấc mơ thì tốt thật.
Bất giác tôi cần sự an ủi, cần một bờ vai che chở, thậm chí đã có lúc tôi muốn chết nhưng nghĩ lại thì không đủ can đảm.
Tôi chợt ôm lấy cổ Thiệu Anh, có vẻ hành động của tôi hơi khác thường nên hắn hơi im lặng, nhưng sau đó hắn vội ôm lấy tấm lưng trần của tôi.
Nhưng tại sao hôm nay hắn im lặng như vậy? Theo thường ngày hắn sẽ chòng ghẹo tôi vài câu như kiểu “ sao nàng lại khóc vậy mỹ nhân?” “Ai đã chọc giận nàng vậy?“.
Tôi sực nhớ ra mình đang làm gì vậy chứ, thực sự mình không ưa hắn lắm, sao lại “thả lỏng” mình như vậy được? Vậy mà trong tư thế vô cùng ngặc nghèo này, cả một mảnh vải che thân cũng không có.
Tôi vội đẩy Thiệu Anh ra quay người nơi khác chụp lấy cái chăn che thân người lại.
“Thần thiếp xin lỗi... lại làm Hoàng Thượng lo lắng...”
Vừa dứt lời thì tôi lại quên rằng hắn nói bình thường có tôi và hắn thì chỉ cần xưng hô theo cách thông thường và gọi tên “Thiệu Anh”, nhưng rốt cuộc tôi đã lỡ lời nói ra mất rồi.
“Được rồi! Ta hiểu...”
Ý hắn “hiểu” là ý gì? Xem như tôi bị thần kinh rồi khóc lung tung sao? Tôi định mở miệng hỏi hắn những gì đang nghĩ trong đầu nhưng rồi lại thôi, thật vớ vẩn! Tôi cần chi quan tâm đến cảm xúc của hắn chứ.
Sau đó thì hắn mặc lại y phục rồi ra khỏi Nguyệt Tú, trước khi đi còn không quên nói vài câu khiến tôi nổi hết gai óc, vẫn như ngày nào!
Tức là... tối nay... hắn sẽ đến?
Sau đó tôi vội gọi cho Vân Vân và Ngữ Ngữ chuẩn bị nước tắm.
Đang ngâm mình trong bồn tắm, Ngữ Ngữ thì giúp tôi kỳ cọ lưng và vai.
“Nương nương, da của người đẹp thật...”
“Cảm ơn ngươi nhé! Do khi ở nhà, ta thường sử dụng các tinh chất dưỡng da từ thiên nhiên... À! Thông thường, thời gian sủng ái của Hoàng Thượng với một vị phi tần là khoảng bao lâu?”
Có vẻ câu hỏi của tôi có tính chất hơi... bất thường cho nên tay Ngữ Ngữ khựng lại.
“Nương nương, sao người lại hỏi như vậy?”
“À! Ta chỉ tò mò thôi...”
Chợt cô ta cười khúc khích khiến tôi khó hiểu, lại nghĩ bậy sao?
“Ngươi cười gì?”
“Người sợ mất Hoàng Thượng sao? Nhìn tình hình hiện nay, dù cho Thục Phi có chức vị lớn đến đâu thì cũng không phải là... đối thủ của Người, rõ ràng là Hoàng Thượng rất rất yêu Người”
Tôi không hiểu “yêu” của cô ta nghĩa gì, đơn thuần theo phán đoán thì chỉ là nhất thời mê muội thôi.
“Nhưng không lẽ, ngày nào ta cũng phải...gặp Hoàng Thượng ư?”
“Vậy không tốt sao thưa nương nương, cả Thục Phi còn chưa có diễm phúc như vậy”
“Tức là sao?” Tôi không nghe lầm chứ? Không phải Thiệu Anh hết mực sủng ái ả ta đó sao? Chuyện này thật kỳ lạ. Có khi nào... sức hấp dẫn của cô ta kém vậy không?
Hay là về... chuyện đó của cô ta có vấn đề nhĩ?
Nghe nói chuyện chăn gối cũng góp phần không nhỏ đến hạnh phúc của vợ chồng, riêng tôi thì cảm thấy thật ngớ ngẫn, vậy ra yêu nhau bằng cảm giác chứ có phải bằng trái tim đâu.
Tôi thật không hiểu tại sao có nhiều người ly dị nhau vì những chuyện tế nhị như vậy.
Chợt Ngữ Ngữ ghé vào tai tôi nói nhỏ với ý đầy trêu ghẹo:
“Có vẻ như hôm qua... nương nương làm rất tốt” Đến đoạn này, mọi cử động trên người tôi khững lại.
Thấy tôi có vẻ thiếu tự nhiên, Ngữ Ngữ định nói gì đó nhưng thôi không nói nữa, cứ nghĩ những chuyện này ở thời cổ đại ngại nhắc đến thì hoàn toàn ngược lại, họ thậm chí còn phóng khoáng hơn là ở thời của tôi, đặc biệt khi tôi đã là phi tần.
Ôi khiếp sợ, tôi thật sự bắt đầu kinh hãi rồi! Hy vọng có thể làm chủ được tình hình của mình.
Ngữ Ngữ vừa nói vài chuyện linh tinh của hậu cung vừa giúp tôi tắm rửa, cũng chỉ lẩn quẩn những câu chuyện tranh sủng của phi tần, cũng chẳng có gì khiến tôi ngạc nhiên, ngay ở thời của tôi thì hàng tá phim truyền hình đều nói về vấn đề này.
Chợt Ngữ Ngữ kể về một cung nữ của Ngọc Cẩm cung đột nhiên mất tích không hiểu nguyên do, đó là một câu chuyện xảy ra cách đây vài hôm, đúng vào ngày tôi bị bắt giam vào ngục.
“Cô ấy tên gì?” Đột nhiên tôi có cảm giác không tốt
“Nghe đâu tên là... Tuyết Ngân ha gì đó?”
“Sao?” Đột nhiên tôi liền định đứng dậy nhưng nhận ra trên người mình không mảnh vải che thân, đứng dậy chắc “cháy nhà” mất, tôi vội trở lại tư thế ban đầu.
“Có người nói cô ấy vì nguyên do gì đó nên đã xin về quê ở ẩn, nhưng Người nghĩ xem, trừ phi gia đình có chuyện gì đó, hoặc cô ấy mắc phải bệnh không thể cứu chữa mới được cho xuất cung trở về... Hoặc có sự cho phép của chủ tử”
“Sao lại trùng vào ngày ta bị Thái Hậu bắt giam chứ? Có lẽ nào...”
Tôi đinh ninh chuyện này liên quan đến mình, nhưng không thể giải thích là tại sao?
Tôi cũng đang thắc mắc vị cung nữ nào đã vu oan cho tôi giết người, nghe nói Thái Hậu đã ém nhẹ chuyện này đi và không muốn nhắc đến nữa.
“À nương nương, hôm đó không nhờ Tiểu Nô ra làm chứng, e rằng Thái Hậu vẫn còn hồ nghi lời nói của Hoàng Thượng”
“Tiểu Nô? Là cậu ấy sao?”
Có lẽ tôi nên ghé thăm Tiểu Nô một chuyến vào một ngày nào đó để cảm ơn cậu ta thôi.