Nam Quốc Nguyên Phi Sử Ký

Chương 1: Chương 1




Tôi đang phải giặt vội rất nhiều quần áo, những thau đồ được làm bằng những thanh gỗ nhỏ ghép lại với nhau đang nối tiếp thành một hàng dài tăm tắp trước mắt tôi, nếu như còn chậm trễ nữa thì hỏng bét.

Vừa nghĩ đến, một con ả trong bộ y phục cung tì với nét mặt chẳng mấy vui vẻ đi sấn đến nhéo mạnh vào tai tôi thật đau, tôi thốt lên vì đau:

“Con nha đầu lười biếng này, mau mau giặt nhanh lên...”

Cô ta nhìn tôi với ánh mắt vô cùng giận dữ, dù là cung nữ với nhau nhưng những cung nữ trong cung chẳng mấy ai thân thiện với tôi, hệt như họ đang cùng nhau ghét tôi, cùng nhau tìm cách hành hạ tôi.

Tôi nhiều lúc tự hỏi tại sao và cũng tự trả lời cho mình.

Phải! Tôi xinh đẹp hơn họ, da tôi trắng hơn họ, nhưng tôi đau biết được rằng thứ nhan sắc này có thể hại chết mình ở thời đại này cơ chứ.

Tôi đã cố che giấu những ưu điểm trên người để tránh những ánh mắt soi mói ghen tị từ những người phụ nữ trong cung bằng cách để tóc mái xỏa xuống che nửa gương mặt của mình, trang phục thì cố gắng càng kín càng tốt, rốt cuộc trông tôi thật giống một kẻ có vấn đề về não bộ.

Tay áo xỏa dài che mất bàn tay, làm tôi mỗi lần giặt đồ đều nhúng cả vào thế là ướt sạch. Tôi chỉ muốn che đi làn da trắng của mình, nhưng thật không dễ gì.

Với mái tóc này, tôi không nên ra ngoài vào ban đêm, kẻo có người nhầm tưởng tôi là oan hồn không siêu thoát đang lỡn vỡn đòi nợ ai đó.

Với màu tóc nhuộm nâu bóng màu hạt dẻ thì đối với những con người nơi đây, tôi giống hệt như quái vật trong truyện cổ tích vậy. Nhưng cũng có người thầm ghen tị và muốn có được.

Tôi không nói gì với ả ta, quyết ngậm miệng lại làm tiếp việc của mình, tôi biết nếu mở miệng ra đoi co với ả thì chỉ tổ ăn bạt tay từ ả.

Đành ráng mà nhịn nhục, quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Đợi đấy, con ả Liên Liên!

Tôi là cung nữ phụ trách việc giặt quần áo và sai vặt trong cung, nên chỉ cần giặt quần áo cho các bà mụ phi tần thôi cũng đủ làm tôi mệt, thậm chí đồ chưa giặt mà hệt như giặt rồi, chẳng lấy một mùi hôi hay dơ bẩn gì.

Họ thật phung phí quần áo. Tôi thường vừa giặt vừa nhẫm linh tinh như thế.

Tôi hoàn toàn cô lập với những con người này! Làm sao để thoát khỏi nó...

Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?

Họ đều đi chơi hết rồi, bắt tôi phải giặt hết đống quần áo này, tôi chẳng có quyền lợi đứng lên giành lại công bằng.

Nhìn xung quanh, có vẻ ả ta đã đi mất.

“Không giặt nữa!”

Bực dọc, tôi đứng lên bỏ đi một mạch thì chợt tôi thấy đầu tôi đau như búa bổ, tóc bị giật phắt ra phía sau, tôi không kịp phản ứng quay ra sau để xem là đứa nào đã...

“Ngươi muốn chết à? Dám trốn hử? “

Tiếng của Liên Liên, ả nắm tóc tôi thật mạnh rồi giật tôi ngã ra đất, với cái sức của ả thì tôi chịu thua, một người đã quen làm việc nặng từ nhỏ như ả ta thì có trâu mới đấu lại, huống hồ tôi chỉ là cô tiểu thư chân yếu tay mềm chẳng biết động chạm đến việc nặng nhẹ gì, tất cả đều được lo từ A đến Z nhờ những người làm trong nhà.

Liên Liên trân mắt nhìn tôi, còn tôi đang cố nhích mông lùi ra phía sau càng nhanh càng tốt, vô ích! Ả ta lao đến cho tôi một tát tay, hệt như trả thù kẻ đã giết hết dòng họ nhà ả vậy.

Nhất thời một bên má của tôi đau điếng đến mất cảm giác, răng tôi buông buốt, một thứ chất lỏng nhơn nhớt đang trào từ khóe răng của tôi...

Đưa tay quẹt miệng...

“Máu....”

“Ngươi không mau trở lại làm đi?” Ả ta ra lệnh cho tôi, tay chỉ về hướng những thau đồ đang nằm la liệt.

Chừng đó thì nước mắt tôi đã trào ra, tôi ức vô cùng, ước mình có đủ sức cho ả vài chục cái bạt tay, tốt nhất là biến cái mặt của ả thành đầu heo thì tôi với hả được giận.

Tôi từng được biết những chuyện hãm hại lẫn nhau của những con người trong cung bất kể nô tì hay bậc vương tôn quyền quý.

Họ sẵn sàng giết đối phương nếu thích hay mang lại lợi ích cho họ, rồi sau đó đổ họa do nạn nhân bất cẩn hay bệnh tật. Đặc biệt, chẳng mấy ai rảnh rỗi mà đi điều tra cái chết của một cung nữ như tôi.

Tôi cố nén cơn đau, cố bật ngồi dậy đi đến và tiếp tục công việc giặt giũ, còn ả ta lại bỏ đi, xong một lúc lại đi đến giám sát tình hình của tôi.

Tôi ước chi có một bà tiên xinh đẹp hiện lên trước mặt và cho tôi điều ước, tôi muốn thoát khỏi khung cảnh này.

Không biết trong cung cấm này có ai là biết đối xử tốt không? Tôi chưa một lần gặp người đứng đầu triều đình, Hoàng Đế, không biết ông ta là người như thế nào.

Nhưng hiển nhiên là háo sắc là tính cách đặc trưng của những ông vua thời này, nhìn đám phi tần của ông ta cũng hiểu, dù tôi chưa một lần tiếp cận họ ở khoảng cách gần. Thú thật so với thời đại của tôi thì nhan sắc của họ còn thua chán những cô gái bình thường gặp ở trên đường đi, nhưng tôi công nhận họ có nhan sắc thật. Đó là thứ nằm ngoài trí tưởng tượng của tôi.

Tôi làm mà không biết giờ giấc, trời đã xế và bắt đầu chuyển tối, tôi vẫn ngồi đó chỉ biết giặt và giặt, chà và chà, không những thế đồ còn tiếp tục tăng. Rõ quá rồi, họ muốn giết tôi mà!

Bụng tôi không lấy một hạt cơm từ sáng đến giờ. Tôi thường xuyên bị bỏ đói, cơ thể tôi tiều tụy trông thấy.

Không biết vì trời tối quá hay đầu óc tôi đã bắt đầu mụ mẫm, trước mắt tôi tối sầm lại, những ánh nến từ những chiếc lồng đèn lập lòe rồi nhòe dần.

Cảm giác mặt sân lành lạnh ẩm ướt ôm lấy lưng và vai tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.