Nam Quốc Nguyên Phi Sử Ký

Chương 38: Chương 38




Đôi mắt Thiệu Anh rực lửa, trái tim hắn như nghẹn lại khi chứng kiến cảnh tượng vị nữ nhân hắn yêu thích nhất nằm cùng giường với gã đàn ông khác.

Hắn siết bàn tay mình cố bóp nát cổ của Thiên Tuệ.

Cô vẫn mặc cho hắn bóp cổ mình, không một phản ứng.

Nhìn cơ thể yếu ớt không mảnh vải che thân của Thiên Tuệ, cảm nhận làn da cô lạnh và nhạt màu dần. Những tiếng thở nhẹ dần tắt lịm, chỉ muốn giết chết nàng nhưng lại không đành, cổ tay Thiệu Anh như muốn nới lỏng.

Bản năng đã che lấp toàn bộ lý trí của hắn, không hề mảy may suy xét sự tình là thật hay giả, chỉ biết tin vào những gì mình thấy. Hắn liền bóp chặt tay, thà để nàng chết mà mãi mãi thuộc về mình, còn hơn để nàng sống mà ngày ngày tơ tưởng đến kẻ khác...

Nhưng không, hắn không thể, khi nghĩ đến việc sẽ mãi mãi mất đi nàng, khi nhìn thấy nàng chỉ còn lại một thân xác lạnh lẽo không hồn nằm bất động thì Thiệu Anh liền buông tay khỏi cổ Thiên Tuệ, sự hối hận len lõi đâu đó trong tâm trí hắn.

Thiệu Anh bất chợt thả cô xuống, thân thể Thiên Tuệ ngã xuống đất như mít rụng, không mảy may phản ứng.

Thiên Tuệ đã nhắm mắt bất động ở đó, bờ môi nàng nhợt nhạt thiếu sức sống, hễ như đang trách Thiệu Anh “Sao chàng tàn nhẫn với thiếp như vậy?“.

Bên ngoài, lũ nô tài đã chứng kiến toàn bộ nhưng chỉ biết im lặng nhìn chủ tử mình xử sự.

Tưởng rằng hắn sẽ mặc cho “thân xác” của cô nằm dưới đất lạnh, Thiệu Anh khụy gối xuống nâng cổ cô lên, một phần đau xót, một phần căm tức cô nhưng lại hận chính mình không thể ra tay được với cô.

Chợt một hơi thở yếu ớt nhói lên phả vào mặt hắn rồi tắt lịm, đôi mắt Thiệu Anh mừng rỡ nhìn sắc mặt của Thiên Tuệ, làn da bớt nhợt nhạt hơn, liền ra lệnh gọi Ngự Y đến.

Vừa ra lệnh cho nô tài gọi Ngự y, lập tức tiếng của bọn nô tài vang lên:

“Chúng Nô tài khấu kiến Hoàng Thái Hậu...”

Thiệu Anh vội bế Thiên Tuệ lên giường và đắp chăn lại cho cô

Hoàng Thái Hậu nhìn thấy cảnh tượng trên không khỏi tròn kinh ngạc lẫn bàng hoàng:

“Hoàng Thượng, chuyện là thế nào?” Bà dạo mắt nhìn Tuấn Kiệt và Ngữ Ngữ quỳ dưới đất, đôi mắt sưng đỏ của Ngữ Ngữ.

“Thiên Tuệ làm sao vậy? Sao lại... “

“Con sẽ nói chuyện này cho mẫu hậu nghe sau...” Thiệu Anh mặt vẫn lạnh như băng.

“Người đâu, mau đưa hắn vào ngục cho Trẫm” Thiệu Anh ra lệnh cho người đưa Tuấn Kiệt vào ngục.

Đầu tiên phải để Ngự y khám cho Thiên Tuệ, sau đó sẽ đưa cô vào... lãnh cung để tránh dị nghị thiên hạ dù rằng với tội của Thiên Tuệ thì đáng phải xử vào tội chết nhưng do niệm tình nàng cũng là Thần Phi, vã lại nguyên do thật sự là bởi hắn vẫn còn vươn tình với cô.

Nhất định phải cho người điều tra làm sáng tỏ chuyện này, hắn không thể tin được ThiênTuệ lại phản bội hắn một cách ngang nhiên như vậy được, ít ra phải cho hắn một lý do.

Bất ngờ nghe động tĩnh từ Thiên Tuệ, Thiệu Anh liền chạy đến, trông hắn giờ đây như một kẻ khờ, chẳng còn dáng dấp oai hùng của một vị hoàng đế nữa, thật không khỏi làm Hoàng Thái Hậu đau lòng, đầu mày của bà chau lại thương cảm.

Quả thực Thiên Tuệ là một cô gái như thế nào mà khiến Thiệu Anh lo lắng, quan tâm như vậy? Có phải vì tiểu nha đầu này quá ương ngạnh chăng? Cho nên càng khiến Thiệu Anh càng lo lắng, lại đâm ra sinh tình?

Bà cảm nhận đâu đó trong con người kia là một tâm hồn mạnh mẽ nhưng có gì đó yếu đuối.

“Thiên Tuệ...” Thiệu Anh gọi..

Bất chợt như phản xạ, mặc cho tiếng gọi của Thiệu Anh đã chạm vào màn nhĩ của mình, Thiên Tuệ sực ôm bụng oằn oại trong đau đớn khẽ mím môi nén đau:

“Đau... bụng của ta...”

Thái Hậu hoảng sợ chạy lại xem tình hình

“Ngự Y đâu, tại sao vẫn chưa đến?” Thái Hậu tức giận, nhưng rất may Ngự Y vừa kịp đến bắt mạch ngay cho cô.

Cả Thiệu Anh và Thái Hậu có chung một sắc thái biểu cảm, liền hỏi ngay:

“Sao rồi?”

Gã Ngự y vẫn quỳ dưới đất, hơi thở ông ta nặng nhọc vô cùng, đột ngột thở dài, thần sắc tối lại lắc lắc đầu:

“Sao rồi? Thần Phi nương nương thế nào?” Thiệu Anh

“Bẩm Hoàng Thượng, Thần Phi nương nương sức khỏe suy nhược, thêm kích động tâm lý cho nên...” Đoạn đó, ông ta lắc đầu ngao ngán “... đã không giữ được thai...”

Hoàng Thái Hậu như gục xuống đất, may thay tên thái giám thân cận vội chạy đến đỡ lấy bà.

“Trời ơi, cháu của ta...”

Thiệu Anh vội chạy lai ôm đỡ lấy mẫu hậu của mình, tay chân hắn bũn rũn, không nói được gì.

Một lúc sau hắn mới định thần lại, vội cho mình dìu Thái Hậu về Phụng Thánh cung.

Thiệu Anh liền đưa mắt nhìn Thần Phi đang chìm trong cơn đau:

“Còn... còn Thần Phi thế nào?”

“Bẩm! Tạm thời không nguy đến tính mạng của Thần Phi nương nương...”

Lòng Thiệu Anh chợt nhẹ bẫn đi, không nặng trịch như nước, hơi thở hắn đều đều trở lại, liền đi đến nắm lấy bàn tay lạnh của Thiên Tuệ:

“Nàng không sao là tốt rồi...”

Vị ngự y kinh ngạc với câu nói của Thiệu Anh, không những không buồn bực vì vừa mất đi Hoàng nhi, mà lại lo lắng an nguy của Thần Phi, đúng là khâm phục tình yêu của Thiệu Anh dành cho Thần Phi.

Mắt Thiên Tuệ vẫn nhắm chặt, mặc cho dòng máu đỏ đang tuông ra từ phía thân dưới thấm ướt tấm chăn...

Không ai hay biết rằng, từ phía bên ngoài Nguyệt Tú cung cách đó không xa, một nụ cười man rợ đang vang lên làm khoáy động không gian yên tĩnh xung quanh.

Không phải Huệ Phi mà không ai khác chính là Thục Phi:

“Hay lắm! Kế hoạch của ta đã thành công một nửa rồi! Thiên Tuệ, mi đừng tưởng ta không dám làm gì mi! Sớm muộn Hoàng Thượng cũng sẽ ban cái chết cho mi thôi...”

Chợt từ bên ngoài bước vào là Lục Phi, cô ta không hề tỏ ra hoan hỷ như Thục Phi, ngược lại sắc mặt trở nên rất khó coi:

“Thục Phi, muội đã gây ra thật sao?”

“Thì sao?” Thục Phi quay sang vẻ mặt điềm tỉnh xem như không có chuyện gì.

“Sao muội lại... Đây là chuyện liên quan đến mạng người...”

“Dù sao đứa bé đó cũng đã chết, tỷ nói thế nào thì việc cũng đã rồi...” Thục Phi vẫn nhàn nhã rót trà vào cốc, rồi từ từ nâng cốc lên hớp từng ngụm nhỏ.

Dù rằng Lục Phi có ghen tức với Thiên Tuệ nhưng không bao giờ dám nghĩ đến việc sẽ hại cô, nhưng Thục Phi thì không thể nào bỏ qua, từ lâu, trong thâm tâm Thục Phi đã chất chứa nỗi thù ghét với Thiên Tuệ.

Vã lại, nên tạo chút gì đó kích thích cho chốn hậu cung buồn chán này, đã lâu không có “Đại sự” rồi.

Nghĩ đến đó, Thục Phi phá lên cười mặc cho nét mặt của Lục Thi đanh lại khó chịu.

“Muội... ta chưa bao giờ nghĩ muội lại là con người như vậy”

Thục Phi thôi cười, quay sang trừng mắt:

“Muội như thế đấy, nay tỷ mới biết sao? Nếu không vì con tiện nhân đó, không chừng muội đã mang Long duệ và đã được sắc phong Nguyên Phi từ lâu rồi, ai ngờ nó dám xuất hiện phá đám mọi chuyện...”

Lục Phi cứng họng không nói được gì, nếu như đổi ngược lại cô, nếu Hoàng Thượng sủng ái cô, chắc hẳn người đang chịu đau khổ kia chính là cô. Trước kia cô cũng đã cố gắng làm tất cả để Hoàng Thượng sủng ái nhưng bất thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.