Nam Quốc Nguyên Phi Sử Ký

Chương 42: Chương 42




Kể từ khi bắt gặp Huệ Phi ở Lãnh Cung thì cũng chẳng còn thấy bóng dáng Thiệu Anh lui tới Ngọc Cẩm Cung dù chỉ một lần. Cả Huệ Phi cũng chẳng mảy may động tĩnh gì, vẫn “yên thân yên phận” ở Ngọc Cẩm dưỡng thai, hoặc dã cô ta đang mưu tính chuyện gì đó thì không ai có thể biết trước được.

“Con tiện nhân!”

Tiếng quát tháo của Huệ Phi, tiếp theo là tiếng đồ sứ bị vỡ loảng xoảng.

“Nương nương xin bớt giận...” Trong Ngọc Cẩm Cung, những thứ âm thanh từ tiếng nói đến đồ vật rơi hòa trộn vào nhau không theo một trật tự.

Huệ Phi đang cầm một ấm trà với tư thế chuẩn bị ném thẳng xuống đất, bên dưới là hai tì nữ cùng hai tên thái dám đang quỳ, có vẻ như họ đang sợ hãi tột độ trước cơn giận dữ này của Huệ Phi.

“Đã như thế, còn có thể quyến rũ Hoàng Thượng của ta được sao? Khốn kiếp!” Dứt lời, chiếc bình sứ trị giá hàng trăm thỏi vàng rơi xuống đất vỡ tan tành.

Nghe tin Thiệu Anh cho Ngự Y sang Lãnh Cung săn sóc, bắt mạch, bóc thuốc cho Thiên Tuệ đã làm cô ta giận tím tái cả mặt, trong khi đó cô ta đang mang thai con của hắn thì hắn không ngó ngàng đến.

Còn Thiên Tuệ bất hạnh đã làm sảy mất cái thai, vậy mà Thiệu Anh vẫn không dứt tình được, đúng là mê muội.

“Các ngươi nói xem, ta phải làm sao? Ta đã mang Long Thai, vậy mà Hoàng Thượng còn muốn gì nữa? Đã 7 ngày, 7 ngày rồi, Người không đến thăm ta! Đến khi ta nhớ Người, sang Thừa Thiên chỉ để gặp Người, vậy mà Người vô tình đuổi khéo ta về. Tại sao chứ?”

Vừa dứt lời, Huệ Phi chợt gào lên thật to để giải tỏa cơn tức trong lòng, bọn nô tài sợ hãi vội khuyên nhũ:

“Huệ Phi, xin người đừng quá kích động như vậy, sẽ ảnh hưởng đến bào thai...” Một tên thái giám cố dốc hết can đảm nói với cô ta.

Có vẻ thấy mình đã làm hơi quá, cô ta lập tức kìm lại cơn giận, nhưng có kìm mức nào đi chăng nữa cũng không thể tiêu được cơn giận này.

Cô ta hận thấu xương Thiên Tuệ, lại đau lòng vì Thiệu Anh lạnh lùng với cô ta, không một chút nghĩ về cô ta, thậm chí cả đứa con cũng không.

Chợt một tên thái giám khác đứng dậy, rón rén bước đến ghé vào tai cô ta nói to nói nhỏ.

Đột nhiên thần sắc Huệ Phi sáng lên như tinh tú trên trời, miệng cong lên cười bí hiểm:

“Ngươi chắc chứ?” Cô ta nhìn tên thái giám đầy nghi hoặc.

Đáp lại, hắn gật đầu khẳng định:

“Nô tài đảm bảo, vừa trừ khử được ả ta, mà nương nương lại không mang tiếng là sát nhân.”

Huệ Phi nhếch miệng cười lệch:

“Quả là diệu kế... Mau sắp xếp cho ta chuyện này, ta sẽ trọng thưởng hậu hĩnh...”

Tên thái dám gật đầu vui sướng liền cong đít chạy thẳng ra khỏi Ngọc Cẩm.

***

“Trăng máu” là hiện tượng mặt trăng có màu đỏ rực như máu hay dân gian lưu truyền chính là “Huyết Nguyệt“.

Lâu nay Nam Quốc luôn sống trong an lành hạnh phúc, mưa thuận gió hòa.

Đặc biệt là khi Thiệu Chính hoàng đế lên ngôi trị vì, đây được xem là thời kỳ cực thịnh của lịch sử hơn 4000 năm của Nam Quốc.

Bỗng dưng vào đêm ấy, mặt trăng với ánh sáng hiền hòa êm đềm bỗng chốc trở nên đỏ như máu.

Cả Hoàng cung và Long Thành rơi vào tình trạng hỗn loạn, dân tình nơm nớp lo sợ chuyện chẳng lành sẽ xảy ra. Dị tượng báo hiệu rằng có một điều gì đó không tốt đang xảy ra? Hoặc dã một âm mưu xấu xa đang sắp được tiến hành.

Trong suốt những ngày qua, Thiệu Anh luôn mệt mỏi khi bá quan liên tục trình lên hắn về dị tượng Huyết Nguyệt, dù hắn đã cố trấn an bọn bá quan, trấn an bá tánh, nhưng trong niềm tin của dân chúng Nam Quốc và cả các nước khác đều tin rằng đây là điềm báo xấu.

Tại Lãnh Cung, Thiên Tuệ đang cùng dùng bữa với Ngữ Ngữ và Vân Vân.

“Nghe nói dạo này Hoàng Thượng rất mệt mỏi, hồ như người sắp đỗ bệnh mất rồi...”

Vân Vân lo lắng, chỉ là một câu nói vô tình, không ác ý, cũng không phải cố ý, chỉ là buộc miệng.

Lập tức Vân Vân nhận lấy cái liếc mắt đáng sợ từ Ngữ Ngữ, e rằng Thiên Tuệ nghe thấy sẽ không vui.

Chuyện Huyết Nguyệt thì cô cũng đã có nghe thao thao từ hai nha đầu này truyền tin về, thực chất thì “Huyết nguyệt” chỉ là Nguyệt thực toàn phần. Lúc đó, Mặt Trời, Trái Đất và Mặt Trăng cùng nằm trên một đường thẳng. Mặt Trăng sẽ bị bóng của trái đất che phủ hoàn toàn khiến cho Mặt Trời không thể chiếu trực tiếp vào nó.

Ở thế kỷ 21, phần lớn người ta không còn mê tín như thế nữa, vì là một hiện tượng kỳ thú của thiên nhiên nên thậm chí người ta còn thích thú muốn ngắm chúng.

Dù vậy, dân gian tương truyền cũng không thể không tin, nghe nói theo sau những hiện tượng này là sẽ có nhiều biến cố xảy ra, thiên tai, chiến tranh,...

Dù sao cũng không phải chuyện của cô, dù có giỏi lịch sự Nam Quốc, cô cũng không có gan thay đổi lịch sự, cái gì cũng có nhân quả, tốt nhất không nên nhúng tay vào.

Không lầm thì cô nhớ man mán, ở thời Thiệu Chính hoàng đế sẽ xảy ra một cuộc chiến tranh, cũng không rõ là năm Thiệu Chính bao nhiêu và không biết kéo dài bao lâu.

Xem như đây là lời cảnh báo trước, nguyên do của cuộc chiến tranh này chính là Bắc Quốc nổi máu xâm chiếm muốn đưa quân thảo phạt Nam Quốc, chiếm một phần của Nam Quốc, dần dà nuốc chửng Nam Quốc, biến Nam Quốc thành thuộc địa của chúng, làm nô lệ cho chúng.

Quay lại vấn đề hiện tại, Thiên Tuệ đã sắp xếp đâu vào đó chuyện của Tuyết Ngân, nghe tiểu Nô nói thì Tuyết Ngân đang trên đường đến Long Thành, chừng 2 ngày nữa sẽ có mặt tại Long Thành.

Rốt cuộc sự kiên trì của cô sẽ không bị uổng phí một chút nào.

Nổi đau mất con, nỗi đau hàm oan đã biến cô trở thành một con người hoàn toàn khác, tất cả xúc cảm chỉ dồn nén lại thành một thứ cảm xúc lạnh nhạt, tâm trí chỉ còn nghĩ đến việc báo thù.

Bản thân luôn nhận định chính Huệ Phi đã gây ra, không bao giờ lườn được chủ mưu thật sự là Thục Phi. người mà cô luôn nghĩ chỉ là một con “hổ giấy“.

Cuộc tấn công đã bắt đầu đến hồi cao trào, cũng không rõ ai sẽ là người chiếm ưu thế, tiến thẳng lên ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, chính bản thân cô cũng không đoái hoài đến tước vị cao sang đó, chỉ cần trả thù và thoát thân khỏi chốn này, đó là nguyện vọng cuối cùng của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.