Không lâu sau Thiệu Anh tuyên chỉ toàn triều đình về việc tấn phong Thiên Tuệ làm Nguyên Phi dù biết cô đã qua đời.
Thông tin trên đã gây ra một cuộc tranh luận sôi nỗi trong hoàng cung, từ đại quan đến nô tì, thái giám, lính gác cổng thành...
Đa phần đều cảm thấy hành động của Thiệu Anh thật kỳ quái, rõ ràng Thiên Tuệ đã chết, sao lại tấn phong thành Nguyên Phi? Trong khi đó Huệ Phi, người sắp sinh con cho hắn, nếu là Thái Tử, thì người đáng ngồi lên ngôi vị Nguyên Phi phải là Huệ Phi.
Thái Hậu cũng đã phản đối hắn, bắt hắn phải rút lại thánh chỉ nhưng ý của một bậc Thiên Tử đã nói thì không thể nói rút là rút, như thế thì còn ra thể thống gì? Cứ thế hai mẫu tử đã trở mặt nhau không nói năng một lời.
Bởi xét về mặt thân thế, Thiên Tuệ chỉ được xem là cô nhi không cha không mẹ, lại xuất thân là một tiểu nha hoàn, theo nguyên tắc mà nói, người đủ điều kiện để trở thành Nguyên Phi phải môn đăng hộ đối, con nhà quan, nhưng phải là quan triều đình.
Về tài sắc phải hơn người, ở mặt này Thiên Tuệ không thiếu, nhưng suy cho cùng, chỉ là cô đã là một thân xác nằm dưới đất lạnh.
Tại Ngọc Cẩm cung, dĩ nhiên thông tin này đươc bọn nô tài truyền lại với Huệ Phi không sót một chi tiết nào.
Đáp lại, cô ta chỉ bật cười thay vì nổi trận lôi đình đòi đập phá đồ đạc, ắc là cảm thấy hành động trút giận đó không hiệu quả, lại gây thêm thiệt hại về của cải vật chất.
Huệ Phi đã lường trước chuyện này, chắc hẳn một ngày nào đó hắn sẽ tấn phong Thiên Tuệ thành Nguyên Phi, nhưng điều mà cô ta không tin được rằng kể cả khi Thiên Tuệ đã chết hắn vẫn kiên quyết tấn phong cho cô, thật là làm cô ta tức chết, đáp lại cô ta chỉ biết cười đau khổ.
“Nhưng không sao... Ta vẫn còn một lá bùa hộ mạng...” Cô ta vừa nói vừa xoa cái bụng bầu nay đã gần bốn tháng, miệng mỉm cười quỷ quyệt.
Đột nhiên cô ta đảo mắt sang tên nô tài đứng cạnh:
“Chuyện ta nhờ ngươi thế nào rồi?”
“Dạ, tiến triễn tốt đẹp ạ! Chỉ cần đợi Huệ Phi nương nương...”
Huệ Phi liền đưa ngón trỏ chặn miệng hắn lại, mắt dáo dác nhìn ngoài cửa trông xem có cái bóng nào lúp ló ngoài đấy hay không.
Để tránh tai vách mạch rừng, cô ta liền ra hiệu cho một nha hoàn đưa giấy bút lại.
Bởi rõ biết Thiệu Anh đang bí mật truy tìm kẻ đã giả truyền thánh chỉ, Huệ Phi.
Thiên Tuệ là người mà hắn yêu nhất, tất nhiên hắn sẽ tìm cho ra kẽ đó, một phần căm hận vì đã mượn tay hắn “ép chết” Thiên Tuệ.
Cho nên cẩn thận vẫn hơn, chỉ e hắn sẽ đưa kẻ gian đột nhập thám thín.
“Ả ta vẫn tốt chứ?” Cô ta ghi lên giấy
Tên nô tài gật gật rồi vội viết vào:
“Chỉ đợi Huệ Phi nương nương ra lệnh cho bọn thương buôn ấy”
Đặt tờ giấy xuống bàn, Huệ Phi liền cong miệng lên cười nham hiểm, ánh mắt lóe lên như phóng ra hàng trăm mũi tên tẩm độc.
Có lẽ cả triều đình lẫn Thiệu Anh sẽ không ngờ được rằng, Thiên Tuệ chưa hề chết.
Cô vẫn sống, nhưng tinh thần vẫn còn đang mê man và đang bị giấu ở một nơi bí mật mà chỉ có Huệ Phi mới biết.
Sự tình là hôm đó, khi hai tiểu nha đầu bị đám lính lôi ra khỏi Lãnh Cung để tránh vướn bận tay chân để bọn chúng hành gião. Đúng là hành sự vô cùng thấu đáo, hai tên gião đầu dùng lực vừa đủ để siết cổ Thiên Tuệ làm sao để cho cô bất tĩnh, sau đó cho cô uống một loại độc dược được bào chế từ Bắc Quốc.
Tất nhiên muốn cướp đi mạng sống của Thiên Tuệ là chuyện đơn giản như trở bàn tay, chỉ cần ra lệnh bọn chúng mạnh tay một chút nữa thì đã tiễn được cô lên Thiên Giới, nhưng mưu đồ của Huệ Phi thậm chí thâm độc còn hơn rắn. Nhất quyết không để cô chết đơn giản như vậy.
Chất độc sẽ ngấm vào cơ thể cô ăn mòn từ từ tế bào não, khiến cho thần kinh tê dại không nhận thức được như người thường nữa, thần trí ngu ngu ngơ ngơ như trẻ lên ba, sau đó bán cô cho một kỹ viện nổi tiếng ở kinh thành Bắc Quốc. Đời đời bị thiên hạ phỉ nhổ chà đạp, làm “thê tử” cho tất cả bọn đàn ông Bắc Quốc.
Quá trình thực hiện mưu kế của cô ta hết sức tỉ mĩ và chu đáo, đầu tiên sẽ tạo hiện trường giả để toàn triều đình cho rằng Thiên Tuệ đã thực sự chết.
Đoán trước Thiệu Anh sẽ gấp rút cho người an táng Thiên Tuệ ở Hoàng Lăng, nơi dành cho người trong hoàng tộc an nghỉ, dù sao Thiên Tuệ cũng đã có con với hắn, chỉ tiếc rằng đứa trẻ đó yểu mệnh, cho nên Thiên Tuệ cũng được xem là một phần của Hoàng Tộc, bởi tội danh “tư tình” của cô vẫn chưa được công nhận và thành lập trước triều đình, suy đến phút cuối, Thiên Tuệ hoàn toàn trong sạch, đủ điều kiện để an táng ở đây.
Sau đó Huệ Phi sẽ mua chuộc một vài người trong bọn người mà Thiệu Anh giao phó chuyện an táng Thiên Tuệ, đợi lúc hắn lơ là, bọn chúng vội thay thế một thi hài của một cô gái khác, nhanh chóng giấu Thiên Tuệ ở một nơi bí mật trong Hoàng Lăng, sau đó đợi Thiệu Anh rời khỏi mới đưa Thiên Tuệ đến nơi của Huệ Phi.
Do hành tung của Huệ Phi vẫn như mọi ngày, cho nên Tiểu Nô không thể tìm thấy bất cứ manh mối gì, có lẽ nào cô ta đã biết sẽ có người theo dõi chăng?
Mọi hy vọng tắt lịm trong suy nghĩ của Tiểu Nô, chẳng lẽ để Thiên Tuệ chết oan uổng như vậy sao? Trời à! Còn thiên lý trên đời này hay không? Tiểu Nô ôm đầu ngồi một xó ở hậu Ngọc Cẩm cung.
“Tiểu Nô, cậu sao thế?”
Một tì nữ của Ngọc Cẩm thấy Tiểu Nô có vẻ không ổn nên đi đến hỏi.
Tiểu Nô chỉ lắc lắc đầu không nói gì, cô ấy vội ngồi xuống vỗ lưng cậu ta an ủi:
“Chắc là nhớ Thần Phi... à Nguyên Phi nương nương phải không? Dù sao hai người cũng đã từng làm cùng nhau, vui đùa cùng nhau, cũng không tránh khỏi những cảm xúc như thế này... Nhưng cậu cứ như vậy thì làm sao Nguyên Phi nương nương an lòng nhắm mắt được chứ?”
“Tôi không sao, Nguyệt Nguyệt” Nói rồi cậu ta ngẩn đầu dậy cười với Nguyệt Nguyệt để trấn an cô.
“Vậy thì tốt rồi! chúng ta đi thả diều đi...” Cô ấy vô cùng phấn khích khi có ý định rũ Tiểu Nô cùng đi.
“Cung tì như cô thì phải lo mà làm việc của mình, sao cứ mãi vui chơi vậy?” Tiểu Nô đứng dậy nheo mắt nhìn Nguyệt Nguyệt đùa, tay chỉ chỉ trán cô ấy: “Lo mà làm xong việc đi...”
“Tôi xong từ lâu rồi, nay mới có thời gian rũ cậu cùng đi đấy...”
Tiểu Nô sực sáng mắt nhớ tới hai từ “cung tì” phải rồi, chắc giờ này Hoàng Thượng cũng đã rãnh rõi, phải đưa Tuyết Ngân gặp Người để trình bày sự việc, hẳn sẽ là bàn đạp từ đó vạch được tội ác của Huệ Phi.
“Không nói với cô nữa, tôi sực nhớ có một việc phải làm rồi...” Nói rồi cậu ta đâm đầu chạy mà không thèm quay đầu lại nhìn Nguyệt Nguyệt lấy một lần.
“Đồ đáng ghét...” Nguyệt Nguyệt bĩu môi tức giận.