Nam Quốc Nguyên Phi Sử Ký

Chương 57: Chương 57




“Nàng không nhớ y sao?” Chính Quân hất cằm hướng ngoài, ý chỉ người ngồi phía sau tấm màn, đang điều khiển ngựa.

Tôi lắc lắc đầu, rõ ràng tôi không biết, tại sao lại hỏi làm gì chứ?

“Là Tuấn Kiệt, là nghĩa huynh của nàng...”

Tôi tròn mắt:

“Nghĩa huynh?” Đưa mắt ra hướng tấm màn che, Tuấn Kiệt vẫn thúc cho ngựa chạy thật nhanh.

Bỗng dưng cảm thấy mình đã vô tình đến mức độ này rồi sao? Nhưng thực sự là tôi không thể nhớ ra, kể cả Chính Quân của khi trước, ký ức đều không có.

Có vẻ như nói với tôi những câu nói không đi đến đâu, Chính Quân đưa mắt nhìn tôi:

“Tên thật của ta là Thiệu Anh, hẳn nàng không nhớ, nàng cứ gọi ta là Chính Quân”

Anh ta làm tôi rối thật rồi, tên thật là Thiệu Anh ư? Khoang đã, tôi có cảm giác rất quen với cái tên này, nhưng tại sao lòng của tôi lại khó chịu đến vậy? Một thứ phức cảm len lõi vào tâm trí tôi, từ hạnh phúc cho đến đau khổ.

Không hiểu sao mắt tôi lại ướt đẫm lệ, tôi như có cảm xúc với cái tên này...

“Nàng không nhớ ngôn ngữ Nam Quốc sao?” Chính Quân nhìn tôi với ánh mắt đượm buồn.

Tôi chỉ biết lắc lắc đầu, nước mắt tràn đầy hai bên má.

Chàng vội đưa tay gạt nước mắt trên má tôi, ôm tôi vào lòng.

Tôi thật vô dụng, tôi không thể nhớ ra chàng, nhưng tôi lại có cảm xúc với chàng, tại sao lại kỳ lạ như vậy?

“Thiếp xin lỗi” Tôi dụi dụi vào ngực Chính Quân khóc thật to.

Tôi biết, hẳn là chàng đau khổ lắm khi tôi không thể nhớ ra chàng, bởi chàng chỉ biết im lặng ôm lấy tôi vào lòng.

Tiếng vó ngựa bao trùm khắp không gian, hòa tiếng khóc của tôi vào gió, cũng không rõ mình đã cách Lạc Xuân bao xa, chỉ biết xe vẫn chạy mãi như thế.

Tôi đã ngủ quên trong lòng của chàng từ lúc nào cũng không biết, bên tai vẫn vang tiếng đá lạch cạch bên dưới cổ xe...

Trên cổ xe ngựa thô sơ...

Ba con người mỗi người một tâm trạng, cổ xe vẫn đang thẳng tiến đến Nam Quốc xa xôi...

Đi được một đoạn xa, chúng tôi lại dừng chân ở một quán nước ven đường, rồi lại đi tiếp và mọi thứ cứ lặp lại cho đến khi...

Cổ xe đột nhiên thắn gắp do mã phu - Tuấn Kiệt điều khiển, xém chút nữa làm tôi bật ra khỏi xe, may là Chính Quân đã giữ tôi lại...

“Chuyện gì vậy?” Chính Quân nói với ra với Tuấn Kiệt

“Đã đến biên giới, chúng ta không thể đi được nữa, có quân lính...”

Chính Quân chau mày vội buông tôi ra rồi phóng xuống xe, tôi cũng vội vén màn ngóng ra.

Một khung cảnh rừng cây bảo phủ, giáp gần đó là đồi núi cao nối với nhau thành từng dẫy trùng trùng điệp điệp.

Trước mắt là một khu vực kiểm soát với vài tên lính đang đi hướng về nơi chúng tôi.

“Các người là ai?” Bọn lính hỏi.

Quả thực bọn tôi không có giấy phép của triều đình Bắc Quốc, chẳng lẽ phải làm liều sao? Không ổn chút nào.

Đột nhiên tôi chợt thấy Tuấn Kiệt với tư thế sắp rút kiếm ra:

“Đừng...” Tôi đặt tay lên tay anh ta ngăn lại.

Tuấn Kiệt nhìn tôi khó xử:

“Không nên gây mất lòng giao hảo hai nước, sẽ khó gánh nỗi hậu quả...”

Anh ta cúi gật đầu: “ Vâng! Thưa Nguyên Phi nương nương”

Tôi tròn mắt khi nghe câu nói đó, tước vị của tôi là Nguyên Phi?

Sau đó tôi cũng vội phóng xuống xe theo sau Chính Quân, chàng vẫn đang cố gắng thuyết phục để bọn chúng cho chúng tôi qua khỏi biên giới.

Đang trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, có khi chúng tôi sẽ bị bắt giam thì một vị quan trên đầu vẫn đang đội quan mão đi đến chúng tôi.

Tôi thất kinh:

“Lưu Tuấn” Tôi thốt lên, lập tức Chính Quân nhìn theo ánh mắt của tôi hướng về vị quan đang đi đến.

“Có chuyện gì?” Lưu Tuấn nói với bọn lính, sau đó đảo mắt sang chúng tôi.

Tôi nhận ra ánh mắt của Lưu Tuấn có vẻ mở to hơn một chút, hẳn là nhận ra tôi?

Tôi hoàn toàn có thể nhờ anh ta cho qua khỏi khu vực này, nhưng làm sao có thể mở lời cơ chứ? Anh ta yêu tôi, nhưng tôi đã thẳng thắn từ chối, thật xấu hổ khi cứ nhắc đến chuyện cũ...

Nhưng Lưu Tuấn đã nói gì đó với bọn lính, đột nhiên bọn họ đã tản ra nhanh chóng.

Lưu Tuấn đi đến chổ chúng tôi, nét mặt khá là nghiêm túc:

“Các người có thể qua...”

“Tại sao?” Chính Quân hỏi lại, hẳn là nghi ngờ điều gì đó mờ ám

“ Bởi trông các người không giống kẻ xấu, vã lại cuộc chiến tranh giữa hai nước đã kết thúc, hẳn sẽ không muốn gây bất hảo chứ?”

Tôi vội thúc Chính Quân trở lại xe, để tôi nói vài câu với Lưu Tuấn rồi cùng vào với chàng sau. Nhưng chàng lại nhìn tôi bằng một ánh mắt đáng sợ, phải cố nài nĩ chàng mới chịu vào xe.

“Cảm ơn anh đã giúp chúng tôi, không ngờ anh đã làm quan” Tôi khẽ cúi người tạ lễ với Lưu tuấn rồi mỉm cười.

Anh ta cũng chỉ cười chào tôi lại một cái rồi thu lại nét mặt:

“Chỉ tiếc là tôi đến trễ một bước rồi...” Anh ta nói với vẻ trách móc

“Đến trễ?” Tôi lặp lại

“Phải, tôi có lệnh từ Hoàng Thượng đến giám sát nơi đây, sau khi xong việc sẽ tức tốc đến kinh thành ghé Lạc Xuân để chuộc thân cho cô...” Giọng nói ngày một tắt ngấm của anh ta khiến tôi vô cùng chua xót, thì ra bấy lâu nay, Lưu Tuấn vẫn còn nhớ đến tôi, vẫn không quên lời nói năm xưa.

“Nhưng tôi...” Chưa kịp nói, Lưu Tuấn chen vào nói tiếp

“Dù người cô cần là ai đi nữa tôi cũng quyết tâm chuộc cô ra khỏi Lạc Xuân, để cô không phải sống trong tháng ngày bị bọn đàn ông phong lưu ấy chà đạp, nhưng nào ngờ... Bỏ đi, dù sao cũng đã có một người nam nhân tốt để cô nương tựa rồi, tôi cũng phần nào yên tâm...” Anh ta mỉm cười với tôi, một nụ cười gượng để che đi nỗi buồn trong lòng của Lưu Tuấn, sau đó vội gật đầu chào tôi rồi bỏ đi.

Tôi đứng đó thẫn giờ giây lát, cảm thấy hụt hẫng, lại thương cho anh ta, tôi đã vô tình làm cho một người đau khổ vì tôi. Tôi cứ mãi tự rủa mình như vậy cho đến khi bước lên xe, bắt gặp ánh mắt không mấy vui vẻ của Chính Quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.