Sau khoảng hai tháng ở hoàng cung Nam Quốc, tôi có thể nói tốt ngôn ngữ cha sinh mẹ đẻ của mình, rõ ràng quá rồi! Tôi thật sự là người Nam Quốc!
Hai cung nữ bên cạnh tôi chính là Vân Vân và Ngữ Ngữ, họ rất tốt với tôi, phải nói là họ cực kỳ yêu quý tôi.
Họ nói trước kia do Huệ Phi hãm hại tôi, khiến cho toàn triều đình nghĩ rằng tôi đã chết. Sau đó cô ta đã đưa tôi sang Bắc Quốc làm kỹ nữ.
Do đêm khởi hành chuyến thuyền sang Bắc Quốc, Tuyết Ngân, một cung nữ đã được tôi cứu sống phát hiện ra tôi ở trên thuyền đã lập tức chạy về báo, ai ngờ đã bị bọn chúng đuổi theo giết hại, nhưng may mắn cô ấy đã được cứu sống, nhưng mãi hôn mê đến tận hai năm trời, sau đó mới thông tin được cho Chính Quân để chàng tìm cách đưa tôi trở về.
Còn nghe họ nói, chàng yêu tôi vô cùng, những tháng ngày không có tôi, chàng giống như chỉ là một hình nhân có hơi thở chứ thật sự không hề có xúc cảm.
Mặc kệ khuyên ngăn của Thái Hậu, chàng vẫn nhất quyết phong tôi làm Nguyên Phi dù trước đó đã biết tôi “qua đời“.
Làm sao đây? Tấm chân tình này quá lớn, và cả những người đã giúp tôi, làm sao tôi có thể trả ân hết đây?
“Nguyên Phi nương nương...” Tôi đang đứng ở trước cửa Thừa Thiên cung của Chính Quân, đột nhiên một đứa bé khoảng hơn hai tuổi bấu lấy váy của tôi.
Tôi mỉm cười vừa cúi xuống định bế nó lên thì có hai cung nữ từ phía xa chạy đến bế nó:
“Thái Tử điện hạ, người đừng có chạy lung tung nữa, Hoàng Thượng sẽ mắn đấy...”
Thấy tôi đứng, hai người họ cúi người hành lễ:
“Nguyên Phi nương nương, hẳn là nương nương đang đợi Hoàng Thượng?”
Tôi gật gật, hồ như đã quên trả lời câu hỏi này, liền nhìn đứa bé cô ấy bồng trên tay, đôi mắt to tròn đáng yêu, gương mặt bầu bĩnh sáu bảy phần giống hệt Chính Quân.
Đột nhiên lại vô cùng có cảm tình với đứa bé:
“Tôi có thể bế Thái Tử không?” Tôi cười nhìn họ.
Hai người người nhìn nhau khó xử, lưỡng lự không lâu thì giao đứa bé cho tôi:
“Con tên gì?” Tôi dịu dàng nhìn đứa trẻ, hồ như nó không hề sợ... người lạ.
“Hiếu Nam” Đứa bé trả lời với chất giọng non non của đứa trẻ nói chưa rành
“Ngoan quá...” Tôi dụi trán mình vào cái trán bé bé xinh xinh của cậu bé, cảm giác đứa bé thật thân thiết với tôi.
“Mẫu thân của con đâu rồi?” Tôi hỏi
Đứa bé nhìn tôi ngơ ngác, hồ như không biết trả lời làm sao, tôi khó hiểu quay lại nhìn hai nha đầu nọ, bọn họ chỉ biết nhìn nhau thở dài, miệng định nói gì đó nhưng lại không dám mở miệng.
“Nàng đến đây khi nào?” Giọng nói quen thuộc ấy kéo tâm trí tôi ra khỏi cái ý nghĩ đang lỡn vỡn trong đầu tôi, trước mắt đã thấy Chính Quân tươi cười đi đến chổ tôi.
Chàng cũng vội phất tay cho hai cung nữ kia lui xuống, tôi cũng bế đứa trẻ vào Thừa Thiên cùng với chàng, vào bên trong Thừa Thiên tôi bế nhẹ nó xuống giường rồi ngồi bên cạnh, còn Chính Quân ngồi đối diện, Thái giám thân cận vội rót trà giúp.
“Đứa trẻ này là do Huệ Phi sinh ra”
Tôi sững người, đột nhiên không biết phải nói gì. Đứa bé đáng yêu dễ thương như thế này lại là con của Huệ Phi? Người mà tôi nghe được nhiều lời “tương truyền” đã giết rất nhiều người đó sao?
Chàng nói tiếp:
“Nàng ấy đã qua đời khi Hiếu Nam chỉ vừa một tuổi, âu cũng do tâm bệnh, một phần nữa do thân thể suy nhược. Ta cũng rất tiếc về điều này, nhưng nghĩ đến những gì nàng ấy làm với nàng thì...” Tôi vội ngăn chàng lại.
“Chính Quân”
Có lẽ cái tên này chỉ có mình tôi gọi chàng như thế, tên thái giám đứng cận liền trố mắt nhìn tôi với một ánh mắt cực kỳ quái đản.
Chỉ do tôi sợ đứa trẻ bên cạnh tôi nghe thấy thì không hay, dù nó còn nhỏ, chưa nhận thức nhiều như người trưởng thành, nhưng hẳn là hiểu những gì chúng tôi nói, nhưng cho dù đầu óc vẫn còn non nớt nên suy nghĩ sẽ lệch đi rất nhiều so với người trưởng thành.
Nhưng sau này khi Hiếu Nam trưởng thành, chỉ cần nhớ lại thì sẽ hoàn toàn hiểu những gì chúng tôi nói hiện giờ, vậy thì tuyệt đối không nên nhắc đến chuyện cũ.
“Chuyện đã qua rồi, dù sao Huệ Phi đã không còn, chúng ta nên tập trung chăm sóc cho đứa bé này”
“Chúng ta?” Chàng lặp lại, nhìn tôi khó tin
Tôi gật gật mỉm cười, tay xoa đầu đứa bé bên cạnh, Hiếu Nam đang nghịch một cái bình bằng sứ.
“Nhưng mà...” Chàng lưỡng lự, hẳn là không tin ở tôi
“Thiếp thấy mình có duyên với Hiếu Nam lắm, lại thấy đứa trẻ này thật đáng yêu, như con của thiếp vậy...”
Nói đến đó, ánh mắt chàng buồn bã, tôi vô cùng khó hiểu. Tại sao chàng lại tỏ ra buồn phiền như vậy?
Tôi cũng không thể hỏi mãi chàng những gì tôi hiếu kỳ, bởi những thứ tôi hiếu kỳ ở trong hoàng cung này thì vô số kể, đếm mãi cũng không hết, tốt nhất không cần thiết thì không nên hỏi.
Có lẽ tôi khi trước rất tốt với mọi người kể cả cung nữ cho nên lần lượt từng người đến “trình diện” tôi.
Đầu tiên là một tiểu thái giám tự xưng Tiểu Nô đến, nhưng thái độ xem như không phải những nô tài tôi thường biết, gặp tôi là vội cúi người hành lễ, còn cậu ta - Tiểu Nô thì hết sức tinh nghịch, hệt như tôi là “tỷ muội” ruột của cậu ta vậy.
Cậu ấy cũng hành lễ với tôi, sau đó đã vội ôm chầm lấy tôi và nói rằng rất nhớ tôi, cứ nghĩ rằng tôi đã chết, cậu ta đã khóc rất rất nhiều đến sưng húp cả hai mắt.
À phải rồi, bên cạnh Tiểu Nô còn có một cung nữ, cô ấy là Tuyết Ngân, người mà nghe nói khi trước tôi đã cứu mạng và cũng nhờ cô ấy thông tin cho Chính Quân biết tôi bị bắt sang Bắc Quốc, nhờ đó mà chàng mới có thể tìm ra tôi.
Tiếp theo là Lục Phi tỷ tỷ, một trong những vị phi tần của Chính Quân, cô ấy là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, tính cách lại ôn nhã, nói năng hết sức duyên dáng, vậy thì so ra tôi còn thua xa cô ấy, nhưng tại sao Chính Quân lại không sủng hạnh được cô ấy?
Vậy rốt cuộc chàng có bao nhiêu phi tần? Tôi lại sợ mình cứ mãi hiếu kỳ rồi lại hỏi, Chính Quân sẽ tức giận cho xem. Thôi chàng có bao nhiêu phi tần thì có sao chứ? Hoàng đế có nhiều phi tần là chuyện dĩ nhiên mà.
Phải rồi, tôi đã đi đến ngự hoa viên, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của một nữ nhân khác, liền vội đi đến, nhưng khi đó đã nghe tiếng gọi lại của Vân Vân:
“Nương nương” Cô ấy như có vẻ không đồng tình tôi đi đến
“Sao vậy?” Tôi hỏi mà trên môi vẫn nở một nụ cười
“Bởi vì vì....” Cô ấy chưa kịp nói, tôi đã đi đến nơi nữ nhân đó.
Cô ấy quay mặt lại, tôi có thể thấy cô ấy cũng là một mỹ nhân kha khá xinh đẹp, hẳn là một phi tần của Chính Quân, cơ mà khi nhìn thấy tôi đang đi đến, cô ấy có vẻ hoảng loạn:
“Cô... cô...” Cô ấy lùi lại phía tay, tay run run chỉ vào tôi
“Cô là ai?” Tôi hỏi
“Ta là Thục Phi, tại sao ngươi lại hỏi...” Đột nhiên ánh mắt cô ta đảo một vòng rồi trở lại nhìn tôi, đầu mày chau lại “Là Nguyên Phi nương nương?”
Thục Phi như cố lấy lại bình tĩnh, vội bước đến hành lễ với tôi:
“Không sao đâu, đừng hành lễ như vậy... Dầu sao cũng cùng là phi tần của Chính Quân mà...” Tôi đỡ vai Thục Phi lên, hồ như cô ấy là một người nhút nhát thì phải?
“Chính Quân?” Cô ấy lập lại lời của tôi với ý nghi vấn.
“À, tôi quên mất! Đó là tên tôi thường gọi Hoàng Thượng!” Tôi chỉ biết cười trừ với Thục Phi, nhưng trong bộ dạng của cô ấy thật khó hiểu, không biết mối quan hệ khi trước của tôi với cô ấy có tốt đẹp hay không nhĩ?
“Cô không nhớ tôi sao?” Thục Phi hỏi tôi
Khó lòng mà giải thích hết những chuyện này, tôi cũng không biết phải nói gì trước, nói rằng tôi bị mất hết ký ức và hy vọng cô ấy sẽ kể cho tôi nghe lại những chuyện trước kia từng xảy ra với tôi và cả tôi với cô ấy?
Nếu giữa Lục Phi có mối quan hệ tốt đẹp thì tôi không dám khẳng định Thục Phi sẽ giống vậy, vì bằng chứng là khi nhìn thấy tôi, cô ấy không hề tỏ ra vui mừng như Lục Phi.
“Không sao đâu, nếu Nguyên Phi nương nương đã không nhớ thì tôi cũng không muốn nhắc, chỉ là quá khứ cả rồi...” Cô ấy mỉm cười ôm lấy tôi, vỗ nhẹ vào lưng tôi.
Đương nhiên được hưởng một cái ôm ấm áp như vậy, tôi liền đáp lại, ôm lấy cô ấy.
“Cho dù trước kia chúng ta có mối thâm thù thế nào, thì bây giờ muội chỉ có thể nhìn thấy hiện tại và hướng về tương lai, chỉ thấy Thục Phi tỷ là một người dịu dàng...”
Đột nhiên vai tôi ươn ướt, tôi định đẩy Thục Phi ra, nhưng cô ấy cứ ôm lấy tôi, cô ấy khóc ư?