Muốn tìm một việc gì đó làm cũng khó!
Muốn vào bếp phụ nấu ăn thì bị “lão bà bà” đầu bếp của gia đình đuối cổ ra:
“Tiểu thư, mau về phòng nghỉ đi, bà chủ mà thấy được thì tôi sẽ bị mắn”
Tôi lao ra khỏi bếp với sắc mặt buồn bã, tiếp theo là dùng chổi lông quét bụi thì bị những người làm ngăn lại, giật ngay cây chổi trên tay, vậy là bị tống cổ trở về phòng mà chẳng tốn chút sức lực của bọn họ, dùng ba mẹ ra dọa tôi.
Đáng ghét, đáng ghét! Hẳn là sợ tôi phá hỏng mọi thứ đây mà!
Tôi vô thức bấm điều khiển Ti vi lên, đến khi âm thanh của nó phát ra tôi mới nhận ra mình đã bật nó.
Chuyển liên tục kênh cũng chẳng có gì đáng để xem, đành xem bừa đại một kênh cũng xem như tạm ổn.
Sau kênh tin tức về thủ tướng, về chính phủ, về xã hội thì chuyển qua một tin rất hay ho, ở phần di tích cũ của Long Thành xưa kia phát hiện một quần thể lăng tẩm được cho là của người trong Hoàng Thất cách đây khoảng 1000 năm.
Trong đó có mộ của Thiệu Chính Tông Hoàng Đế lừng lẫy trong sử sách, ngoài thi hài của ông còn có của Hoàng Thái Hậu, mẫu thân của ông ta, sau đó là các phi tần, những người đã sinh Hoàng tử, công chúa.
Do là Hoàng Đế nên lăng mộ của ông cũng đặc riêng biệt hơn so với các vị phi tần và Hoàng Thái Hậu.
Nhưng điều đáng nói là bên trong căn phòng chứa thi hài của Thiệu Chính, còn có hai quan tài khác được cho là của một vị hoàng hậu, có thể đó là Nam Phong Cao Hoàng Hậu, cạnh bên là một vị Nguyên Phi.
Hẳn sẽ gây chấn động cả lịch sử, bởi các phi tần cũng như Hoàng hậu thì không được mai táng cùng với vua.
Tôi cảm thấy cái tên đó vô cùng quen thuộc, hình như đã nghe ở đâu đó, Nam Phong Cao Hoàng Hậu?
Hình như Nam Phong là hiệu do Hoàng đế đặt, còn Cao chắc là dựa vào họ của bà ta.
Ồ! Tôi cũng họ Cao, thật trùng hợp, có khi nào tôi là chuyển kiếp của bà ta không nhĩ?
Tôi bật cười, đột nhiên âm thanh của người đang thuyết minh nói tiếp “Được biết Nam Phong Cao Hoàng Hậu tên thật là Cao Thiên Tuệ, người làng Thái Bình, là con của một phú ông nhà nông, có anh trai là một vị tướng có uy quyền trong Triều Đình lúc bấy giờ.
Quan tài bên cạnh là của một vị Nguyên Phi, là một trong hai người vợ mà Thiệu Chính Tông Hoàng Đế sủng ái nhất, do thời gian đã bào mòn phần lớn những nét chữ trên bia, khiến cho công cuộc tìm hiểu thân thế và tên tuổi thật của bà trở nên khó khăn”
Toàn thân tôi như cứng đờ lại, sao lại trùng hợp đến như vậy? Tôi không thể hiểu được, nó làm tôi ngờ ngợ đến giấc mơ hôm đó.
Tôi lao ra khỏi phòng mà không nhớ mình đã tắt Ti vi hay chưa, mọi người đang ở phòng khách chăm chú xem ti vi nên đã không hay tôi đã chạy ra khỏi nhà.
Tôi đi liên tục trên các con phố, các dãy vĩa hè, dọc theo những bóng đèn đường mờ mờ màu cam.
Tôi cũng không biết bây giờ là mấy giờ, con đường to lớn trở nên thưa thớt xe và người qua lại.
Tôi đang nghĩ gì? Tôi thật sự không nhớ, vì thời gian đã lâu nên giấc mơ đó tôi cũng không nhớ rõ nữa, tôi cố gắng lục lọi lại mọi chuyện nhưng vô ích, tôi không thể nhớ ra.
“Cô em đi đâu đó?” Giọng nói của một gã con trai vang lên.
Tôi đưa mắt lên, thất thần lùi lại, bọn chúng trông chẳng phải là dân lương thiện gì, trên cánh tay gã dẫn đầu còn xăm một cái hình xăm to lớn chiếm hết diện tích của cánh tay, đôi mắt hắn nhìn tôi vô cùng đáng sợ.
“Các người muốn gì?” Tôi sợ sệt lùi lại, nhất thời toàn thân vã mồ hôi, tôi có nên cong chân chạy hay không đây, nhưng không chạy chẳng nhẽ ở lại để bọn chúng bắt nạt.
“Muốn đi chơi với cô em” Gã tiến tới dồn tôi vào tường, ba tên đó vay quanh tôi, giờ có chạy cũng chẳng chạy được, trừ phi là mọc cánh.
Hắn nhìn tôi như sắp nhỏ dãi, đưa tay sờ lên má tôi, tôi gạt tay ra thì hắn càng làm tới.
“Tránh ra” Tôi hét lên, giờ có khóc cũng không ra được nước mắt được nữa.
“Vui vẻ với tụi anh nhé” Gã bật cười bỉ ổi
Dứt lời, đột nhiên gã ấy gã bật ngã sang một bên, như có một lực cực mạnh đã hạ gục gã, tôi liền nhìn sang, một thằng con trai dáng người cao hơn tôi, áo vést vắt một bên vai.
Bọn đàn em gã liền lao đến định đấm cho anh ta một trận, nào ngờ vừa lao đến đã bị anh ta cho mấy cú đá thần sầu khiến từng tên một bị ngã gục mà chẳng cần mất nhiều sức lực.
Tôi chưa kịp định thần xem là ai thì anh ta đã kéo tay tôi chạy, tôi vì quá sợ nên không còn ý thức sẽ hỏi anh ta những gì, chỉ biết thoát khỏi bọn kia là đủ lắm rồi.
Chúng tôi bo cua sang một ngã rẽ, trước mắt là chiếc xe ô tô quen quen, anh ta mở cửa nhòi tôi vào trong dù rằng tôi đang bắt đầu thấy hành động này vô cùng kỳ quặc.
“Anh..” Tôi cố gắng đẩy cửa xe ra, vì có quen biết anh ta đâu mà lại.. “Quốc Anh?” Tôi sững người.
Anh ta nhìn tôi không nói gì, hồ như rất mệt nên chưa nói được, chỉ thấy trong ánh mắt anh ta như nói rằng “không sao rồi, chúng ta thoát rồi”
“Đồ ngốc, sao em lại ra đường vào giờ này, em phải biết ở khu này hay có những tên du đãng lỡn vỡn để tìm gái nhà lành ức hiếp”
Tôi không còn ý thức để vặn lại mấy câu mắn của anh ta nữa, nghĩ đến cảnh ban nãy, tôi lại biết ơn anh ta vô cùng.
“Cảm ơn anh!” Đây là câu cảm ơn đầu tiên tôi nói với anh ta, tôi có thể nhận ra ánh mắt anh ta tròn xoe đến mức nào, chỉ sợ nhãn cầu sẽ bật ra khỏi hóc mắt mất.
Rồi anh ta lại cười vô cùng khoái chí:
“Không có gì”
“Nhưng sao anh lại xuất hiện... đúng lúc vậy?” Tôi nghi ngờ
“Ờ, nói cho cùng thì không thể thoát được “thiên lý nhãn” của em, thực ra đã thấy em đi ra khỏi nhà từ lâu rồi, nhưng không dám chạy xe đến, sợ em lại thấy anh chướng mắt nên anh lái xe theo”
“Anh vừa đi đâu về” Tôi nhìn anh chết khiếp đi được, mặc dù không khiếp như cái nghĩa của nó. Với chiếc áo sơ mi màu xanh rêu, caravat đã nới lỏng, bên cạnh là chiếc áo vest vứt bừa.
“Đi làm về, là công ty của ba anh, bây giờ anh là tổng giám đốc rồi, còn hàng mớ công việc phải làm, vậy mà còn phải đi theo trông chừng một cô gái như em, không khéo lại tưởng anh là vú em của em “