Thẩm Hàm còn tưởng rằng hắn tức giận, liền vội vàng nói, “Không phải.... Ý của tôi là...”
“Trở về nhà cũ.” Đường Tử Ngôn yên lặng nhặt y phục mặc lên, lại cùng lái xe nói một câu, “Gọi cho Phỉ Thất, bảo hắn không cần đi cùng xe này, tìm nơi nào đem người dàn xếp cho tốt.”
Lái xe lên tiếng, một bên quay đầu, một bên lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện thoại.
Thẩm Hàm một lần nữa mặc lại quần, mặt có chút đen.
Đường Tử Ngôn bên cạnh cười hắn, “Cậu còn có thể xuyên thẳng [mặc vào] quần đây này.”
Thẩm Hàm lườm hắn một cái, nghĩ thầm lấy còn không do cậu, bỏ dở giữa chừng thật sự là hại chết người.
Nhưng anh không nói gì, chỉ thản nhiên nói: “Trả áo khoác cho tôi.”
Đường Tử Ngôn quấn chặt chiếc mũ T của Thần Hàm, kéo khóa đàng hoàng rồi ném chiếc áo sơ mi đã cởi ra trước đó, “Cậu mặc cái này.”
Thẩm Hàm mặt cứng đờ, “Mặc cái này? Áo sơ mi khoác ngoài áo phông trông rất không có phẩm vị..”
Đường Tử Ngôn đội mũ trùm đầu lên, “Không sao, tôi đã thấy ít hơn cái này rồi.”
Cái mũ có chút to, che khuất đắt điệp của Đường Tử Ngôn, chỉ lộ ra thẳng tắp sống mũi.
Thẩm Hàm thấy thế cười cười, “Là Hứa Vãn Hà sao?”
Đường Tử Ngôn hơi mím môi, “Lời này cũng đừng nói trước mặt hắn, bất quá lần tới, sợ là ngay cả tôi cũng không thể nào cứu được cậu.”
Thẩm Hàm đáp ứng, sau lại một câu không một câu có cùng Đường Tử Ngôn nói chuyện.
Ước chừng nửa giờ, lái xe cuối cùng đã về đến dưới lầu, Thẩm Hàm cùng Đường Tử Ngôn nói một câu hẹn gặp lại, liền nhấc chân xuống xe.
Vừa đi vài bước đường, quay đầu lại lại thấy Đường Tử Ngôn cũng đi theo xuống.
Thẩm Hàm khoát khoát tay, “Không cần xuống tiễn đâu.. Khách khí như vậy...”
Cũng không biết có phải do bên trong không mặc quần áo. Áo khoác của Thẩm Hàm trên người Đường Tử Ngôn hơi to. Anh ấy quấn chặt quần áo và trông có vẻ thờ ơ, “Tôi cũng phải đi về.”
Thẩm Hàm có chút kinh ngạc, “Cậu không có việc gì sao?”
Đường Tử Ngôn tiến vào hành lang, “Có việc.”
Sau khẽ cười, “Vừa rồi không phải còn có chuyện gì sao?”
Khóe miệng Thẩm Hàn hơi nhếch lên, “... Đã lâu như vậy... thế này cũng được...”
Đường Tử Ngôn cũng không quay đầu lại, “Không phải cậu ngại trên xe sao.”
Thẩm Hàm lúng ta lúng túng đi theo phía sau vào phòng, “Tôi đó là thẹn thùng..”
Đường Tử Ngôn cười ra tiếng, “Cái này có cái gì mà ngại ngùng, dù sao cũng đều là đàn ông.”
Thẩm Hàm nói tiếp, “Vậy cũng không thể lộ, giữa ban ngày đấy..”
Đường Tử Ngôn cười khổ một tiếng, quen việc dễ lấy rương thuốc từ ngăn kéo ra, “Mặt cậu quan trọng, tới trước bôi thuốc, chuyện khác sau này hãy nói.”
Thẩm Hàm đi theo sau lưng Đường Tử Ngôn, nhận nước sát khuẩn từ tay hắn, “Ta tự mình tới a.”
Chuông điện thoại vang lên, Đường Tử Ngôn một tay nhận điện thoại, “Lại xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Hàm đang nghĩ muốn làm việc đó một cách tùy tiện, nhưng nhìn thấy Đường Tử Ngôn đang ngồi trên sô pha ra hiệu anh đi đến.”Động thủ? Nhanh như vậy?” Đường Tử Ngôn liếc nhìn người trước mặt, cầm bông vải ký ngón tay, chỉ chỉ trên đùi của mình.
Thẩm Hàm hiểu ý nằm ngửa trên trên đùi Đường Tử Ngôn, mặt hướng lên, thân mật cầm nước khử trùng..
Nghĩ thầm để thỏa mãn mãn tâm tình muốn chiếu cố người khác của lão đại thật đúng là có đủ vất vả.
“Hứa Vãn Hà hôm nay thật đúng là không thuận đây này..” Đường Tử Ngôn nhúng bông y tế vào vào nước nước sát khuẩn, mỉm cười, ánh mắt lại là chằm chằm vào Thẩm Hàm. “Lão Mạc động thủ ngược lại là nhanh.”
Thẩm Hàm nhìn người trên đầu, trên mặt có chút nóng lên.
Khuôn mặt Đường Tử Ngôn trắng nõn xinh đẹp, ấm áp mềm mại giống như mưa phùn tháng ba, trên trán mềm mại tóc, con ngươi màu nâu nhạt, thoạt nhìn rất có khí tức, nhìn như ảo giác.
Nhưng đó là một ảo ảnh rất rõ ràng, và khi bạn nhìn kỹ, tất cả đều không thể che giấu được.
“Lão Mạc có lẽ sớm có chuẩn bị..” Đường Tử Ngôn cẩn thận bôi lên vết vết thương, nét cười bên môi càng sâu, “Đã nhiều năm rồi, nơi này cuối cùng có chút động tĩnh rồi.”
Miệng vết thương có chút đau, khiến cho Thẩm Hàm bất giác nhíu mày.
Đường Tử Ngôn thấy thế vội vàng giơ lên tay, “Thứ Tư?”
Thẩm Hàm thay miếng bông đã cấm nước sát khuẩn của Đường Tử Ngôn, đặt vào tay anh một cái mới rồi bóp thuốc mỡ kháng viêm lên đó.
Đường Tử Ngôn bôi thuốc mỡ, che dấu nét cười nói: “Triệu Long là người dưới tay Lão Mạc? Có lẽ không phải..”
Sau lại giơ tay lên, nhìn vào một chỗ, thần sắc ngày càng ngưng trọng, “Cậu ngẫm lại, một người có tâm lý nghi ngờ nặng nề như vậy sao có thể thu phục người dưới tay chú Đường, cái này không hợp lý.”
Mặc dù đã bôi thuốc xong, Thẩm Hàm có chút nhập thần, nhất thời quên mất đang ở trên đùi Đường Tử Ngôn.
“Như vậy, một lát nữa tôi qua.” Đường Tử Ngôn cúp điện thoại, cúi đầu nhìn vào mắt Thẩm Hàm.
Thẩm Hàm chần chừ một lát, sau đó vội vàng đứng dậy, còn chưa kịp đứng dậy đã bị người trên người hôn một cái.
Thiển đồng tử nở nụ cười, vẻ mặt Đường Tử Ngôn ôn nhu trầm tĩnh.
“Tôi đi trước.”
“Lại đi nữa à...”
Đường Tử Ngôn đứng dậy thay y phục, “Bằng không cậu theo tôi đến một chỗ?”
Thẩm Hàm trong đầu thoáng trấn định chút ít, không chút do dự, “Được.”
_____Mọi người ghé qua Wattpad mình nha: @IrisElisen2010~
Lúc vào tháng Tư.
Hứa Vãn Hà cùng lão Mạc cãi nhau nhau nửa tháng.
Lần này phát sinh động tĩnh lớn như vậy, Đường Tử Ngôn cũng không có gì kinh ngạc, dù sao hai người cũng thù oán chồng chất, thời điểm vạch mặt cũng không quá khó coi.
Tuy nhiên, Đường Tử Ngôn ngạc nhiên là hai người bắt đầu động thủ không ngừng, càng ngày càng kịch liệt.
Sự tình náo đến kinh động đến cảnh sát, nhều lần can ngăn nhưng cuối cùng cũng chẳng được gì.
Gần đây mưa rất nhiều, mà tháng này phần xuân hàn cũng chưa tan hết, âm lãnh ẩm ướt làm người ta thấy khó chịu.
Đường Tử Ngôn cúi đầu loay hoay lấy trà tử sa chung, bên trong vừa mới đựng một chén trà quen thuộc, ẩn ẩn hương trà.
Một bên Phỉ Thất nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ, “ Đường ca, còn Điền Bảo?””
“Lưu lại cũng vô dụng, đẩy đi ra cũng lại là cái tai họa, “ Đường Tử Ngôn rót nước trà lên chung trà, “Dù người thân cũng không có... làm sao còn phải phiền phức?”
Điều này thật nhẹ nhàng, nhưng Phỉ Thất hiểu được ý tứ bên trong.
“Đã biết, Đường ca.”
Đường Tử Ngôn đặt tay trong chung trà, “Cậu tìm được Triệu Long chưa?”
“Chưa có, “ Phỉ Thất thoáng cúi đầu, “Em phái hai huynh đệ sang bên lão Mạc nghe ngóng, cơ hồ không có người nghe nói qua có người như vậy.”
Trà nóng tỏa hơi mờ mịt, Đường Tử Ngôn khẽ nhíu mày, “Chẳng lẽ là Thứ Tư lừa lừa cậu?”
Phỉ Thất lắc đầu, “Đánh mấy lần liền bị gãy chân, hắn còn nói không biết.”
Sau vừa trầm tư một lát, “Hơn nữa em không nghĩ rằng hắn giống một bộ xương cứng, mỗi lần hắn khóc và hú, điều đó là sự thật.”
“Vậy cũng kỳ quặc rồi.” Đường Tử Ngôn cười cười, “Chuyện này khó khăn mới có chuyển biến, lại mắc ở chỗ này.”
Phỉ Thất khẽ thở dài, “Nếu có thể hỏi lão Mạc một chút thì tốt rồi.”
Đường Tử Ngôn không nói gì, cười liếc hắn một cái.
Phỉ Thất sờ lên đầu, có chút xấu hổ, “Em chính là quá muốn biết rốt cuộc là ai làm, không muốn mất công để cho Đường ca bị người ta thóa mạ.”
Lời này kỳ thật nói có chút giả, nửa phần trước là thật, nửa câu sau quá giả.
Đường Bội chết không rõ ràng như vậy, ai cũng sẽ tò mò, nhưng Phỉ Thất cảm thấy người tò mò nhất phải là Đường Tử Ngôn, dù sao hắn bởi vậy cho không người chọc lấy cột sống đã nhiều năm.
Nhưng có vẻ như anh ấy luôn trầm ngâm, và dường như anh ấy không để tâm đến vấn đề này.
Con người thực sự phức tạp, rõ ràng là quan tâm đến điều đó, nhưng trước mặt lại phải thờ ơ.
_____Mọi người ghé qua Wattpad mình nha: @IrisElisen2010~
Du Hậu đã say như vậy trong nhiều ngày liên tiếp.
Thẩm Hàm bởi vì muốn chiếu cố hắn, bị ép ở 'chuồng heo' vài hôm muộn, không có về nhà.
Cũng không phải về nhà, chỉ là về chỗ ở của hắn và Đường Tử Ngôn.
Đường Tử Ngôn cũng không có gọi điện thoại, điều này làm cho người ta có chút tức giận.
Đêm nay, Du Hậu uống liền hơn mười chai bia, say đến mức không đi được.
Thẩm Hàm cố gắng đem người kéo về nhà trọ, lại bắt đầu một vòng mới tỉnh rượu và lau dọn.
Du hậu ghé vào bồn cầu bên cạnh nôn, “Đệ đệ, ta thất tình rồi.”
Thẩm Hàm che mũi lại, “Anh mỗi ngày nói tám trăm lần, nói liền một tuần rồi.”
Du Hậu rớt nước mắt, “Lúc trước hắn nói đi là đi, nhìn cũng không nhìn ta một cái, ta bị người khác đánh thành như vậy, hắn lại không có một chút đau lòng!”
Thẩm Hàm thuận tay xé một cuốn giấy vệ sinh lau trên mặt Du Hậu, “Được rồi, xong rồi, đàn ông không dễ rơi nước mắt.”
Du Hậu oa một tiếng khạc nhổ vào trong bồn cầu, sau lại đỏ mặt ngẩng đầu, “Phỉ Thất là tên đàn ông phụ lòng!”
Thẩm Hàm sợ hãi vỗ vào sau lưng Du Hậu, “Đừng quá tức giận, được rồi, hai người còn chưa có bắt đầu.”
“Không!” Du Hậu tru lên như heo bị chọc tiết, sau lại cúi đầu nôn ọe.
Thẩm Hàm nghe, cổ họng một hồi không thoải mái, “Sau này đừng như người thần kinh, có lẽ anh ta có thể đối xử tốt với anh hơn.......”
Du Hậu lại nôn ọe vài cái, cảm thấy không thích hợp, trầm tư một lát sau, Du Hậu đứng thẳng người lên, mặt đối diện Thẩm Hàm,
“Đệ đệ! Ta mang thai! Là của Phỉ Thất đấy!”
Sau lại kích động quát: “Tôi định dọa anh ta không được chia tay với tôi!!”
Da đầu Thẩm Hàm run lên, “Nếu nói cho hắn như vậy, hắn đánh ngươi thật sự không có khả năng sinh dục đấy...”
Sau lại cầm giấy vệ sinh cho Du Hậu lau miệng, “... Nói sau hai ngươi cái gì cũng không có phát sinh, anh đi đâu mà mang thai..”
“Tôi vừa mới nôn ra...” Du Hậu lẩm bẩm: “Tôi quan tâm đến anh ấy mỗi ngày, trong mơ, tôi sẽ cùng anh ấy hết lần này đến lần khác, sinh con, cuối cùng, chúng ta đã cùng nhau sinh ra một quốc gia.. “
“Buồn nôn như vậy anh cũng mơ được, coi chừng bị Phỉ Thất sau khi nghe được trực tiếp triệt sản cho anh, “ Thẩm Hàm đem Du Hậu đặt lên trên giường, “Hôm nay anh có thể ngủ a, tôi phải đi.”
Du Hậu nằm ở trên giường, nghẹn ngào khóc rống, “Đệ đệ, ngươi trở về đi, ta nếu tại giữ ngươi, đoán chừng ngươi cũng muốn thất tình rồi.”
Thẩm Hàm liếc mắt nhìn anh, “Anh khóc thế này, muốn tôi rời đi sao?”
“Cậu đi đi, tôi hôm nay muốn ở một mình trong đêm yên tĩnh lặng lẽ nghĩ đến hắn.”
Thẩm Hàm nổi hết da gà, từ trong đống lộn xộn lấy ra chìa khóa xe, “Tôi lái xe đi, ngày mai đến đón anh.”
Đêm mưa đặc biệt lạnh, đêm vô tận, ướt át, giống như một vùng biển im lặng và tăm tối.
Thẩm Hàm lái rất nhanh, giống như rất sốt ruột, có thể cũng nghĩ không ra tại sao mình gấp gáp như vậy, chẳng phải trở về nhà sao, nói sau, cái nhà kia ở bên trong có người hay không còn không nhất định đây này.
Sau khi đậu xe bên đường, Thẩm Hàm gần như là chạy một mạch lên lầu.
Một bên mở cửa một bên ảo não vừa rồi quên ở dưới lầu xem cửa sổ có hay không ánh sáng.
May mắn thay, tất cả những điều này sẽ sớm có câu trả lời.
Ánh sáng trong phòng ngủ thật quyến rũ và quyến rũ, thật sự không thể giải thích được.
Thẩm Hàn bắt đầu ngẩn ra, nhẹ nhàng lẻn vào.
Người trên giường cuộn một tấm chăn dày trên người, cả người như bị đông cứng, nửa mặt dưới vùi vào trong chăn bông.