Trước khi Thẩm Hàm đi ra, Đường Tử Ngôn đã ngã xuống giường ngủ rồi.
Ánh nắng xuyên qua rèm cửa màu trắng, chiếu vào giường lớn trước cửa sổ, từng vệt sáng hắt xuống, khiến người càng thêm lấp lánh.
Tay nắm cửa phòng tắm xoay người, Thẩm Hàm cầm khăn tắm đi ra, vừa lau đầu vài cái liền ngẩng đầu nhìn người nằm trên giường.
Đẹp như ngọc.
Thẩm Hàm quay mặt đi xoa đầu hắn vài cái, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất vi diệu, tựa như lông vũ.
Nhưng Thẩm Hàm đến cùng cũng không làm gì, chỉ lau khô tóc, đi ra cửa tìm Du Hậu.
Vừa đi xuống lầu còn chưa đi ra hành lang, bên ngoài đã có một chiếc xe tới, tiếng oanh oanh cực lớn của động cơ mới sớm đặc biệt chói tai.
Thẩm Hàm nhìn thoáng qua.
Là một chiếc Raptor.
Loại này xe tại bình thường cũng ít khi thấy, Thẩm Hàm như trước nghiêng đầu, nhịn không được đánh giá một hồi.
Hứa Vãn Hà đột nhiên quát lên, “Dừng xe.”
Người lái xe phía trước phanh gấp, lốp xe kêu cót két, hằn một vệt đen trên mặt đất.
Hứa Vãn Hà nhìn ra ngoài.
Ở khu phố cổ này, Hứa Vãn Hà đã lâu không đến đây, đây không phải là vì sáng sớm đi ra ngoài một vòng, lúc bình minh chuẩn bị đi trở về, lại tình cờ đi ngang qua đây.
Tòa nhà cũ có vẻ còn cũ hơn nữa. Trước kia Hứa Vãn Hà thường xuyên đến đây,cửa an ninh ở lối vào của tòa nhà đã được thay mới, màu xanh lá cây tươi sáng,vẫn như cũ vào giữa mùa hè, nhưng bây giờ đã bị phơi nắng có chút tróc vàng, chẳng ra cái gì cả bộ dạng, trông không được tự nhiên.
Hứa Vãn Hà nhìn chằm chằm vào người từ trong hành lang đi ra, nội tâm cũng có chút khó chịu.
Thẩm Hàm thấy ngồi người sau xe, trong lòng xiết chặt, vội vươn tay ngăn lại một chiếc xe taxi.
Hứa Vãn Hà quay người do dự một chút.
Người trong xe rốt cục nhịn không được mở miệng, “Lão đại, làm sao vậy.”
Hứa Vãn Hà thấy thẩm hàm lên xe,khóe môi hơi cong lên,
“Trông thấy tiểu tử kia chưa?”
“Làm sao vậy?”
“Tao nhìn nó không thuận mắt..”
Người bên trên người bên trên vị trí lái cười cười, “Đã biết, lão đại.”
Sau đó đạp chân ga một cái, một cỗ quất hắc ác điểu lao lên
Tài xế xe taxi liếc nhìn kính chiếu hậu, “Cái này cái gì xe, thực bá khí.”
Thẩm Hàm cau chặt lông mày, xoay mặt xem nhìn phía sau, “Đạp chân ga!”
Tài xế khẽ giật mình, “Làm gì vậy?”
Thẩm Hàm thúc giục lái xe, “Kẻ thù tôi, nếu đuổi kịp tôi nhất định sẽ đập xe.“.”
Tài xế rụt mặt, “Anh xuống xe, tôi không lái nữa.”
Thẩm Hàm lặng lẽ nhìn chằm chằm người lái xe, “Nếu anh không lái xe, tôi sẽ đập xe của anh trước khi họ đập vỡ nó.”
Lái xe có chút nghi hoặc, “Chỉ bằng cậu?”
“Tôi thì sao, xã hội đen đấy, lão đại họ Đường, nghe nói qua chưa, tôi cùng hắn quan hệ rất tốt.”
Lái xe hơi giật mình “.... Đường Vãn Hà?.”
Thẩm Hàm chần chừ một lát, nhưng cũng lười giải thích với hắn, “Biết là được rồi, đi mau!”
Lái xe run rẩy đạp hết chân ga, “Xe này chưa đổ xăng... không đi xa được đâu... Đang tính đến cây xăng đổ xăng thì cậu kéo tôi...””
Thẩm Hàm hai mắt đen lại, thầm nghĩ lúc ra ngoài thật sự quên không xem lịch hoàng đạo, xui xẻo gặp Hứa Vãn Hà không nói vậy mà lại đi taxi không đáng tin cậy như vậy.
Sớm biết như vậy nên quay người chạy về phòng, đầu đâm vào Đường Tử Ngôn trong chăn.
Nhưng khi nghĩ đến Đường Tử Ngôn đang ngủ trên giường, Thẩm Hàm có chút khó xử, một lát sau, Hứa Vãn Hà đuổi theo phía sau mình, có vẻ không đáng sợ như vậy.
Lái xe lơ đãng nghiêng đầu, thấy vẻ mặt cười ngây ngô của Thẩm Hàm, trên mặt đổ mồ hôi,
“Tiểu huynh đệ... Đừng tự mình bỏ cuộc... Đừng ngu ngốc... Nhìn... Ta vẫn có thể chạy hơn 20 cây số... phải tin tưởng đại ca...“.”
Thẩm Hàm hồi thần, “À?”
Tài xế bóp còi vượt đèn đỏ, chặn cỗ ác điểu đi vào con đường hẹp bên phải “Tôi còn chạy được hơn 20km. Anh nghĩ cách đi“.
Thẩm Hàm bề bộn lấy điện thoại ra, gọi một cú.
Hơn mười phút sau Du Hậu mới bắt máy, “Có để cho người ta ngủ hay không...”
Thẩm Hàm nghiến răng nghiến lợi, “Du Hậu, tôi đang bị người ta truy đuổi! Anh mau tới đây!”
Đầu kia thanh âm mơ mơ màng màng, “Cậu bị người ta truy đuổi?
Chiếc Raptor tạt đầu xe taxi, tài xế taxi phanh gấp, Thẩm Hàm bởi vì cài dây an toàn nên thân thể ổn định, nhưng điện thoại liền trực tiếp trượt ra ngoài, rơi xuống xe.
Tài xế cài số lùi xe, Thẩm Hàm nhịn đau nhấc máy, “Có nghe thấy không? Mau tới đây.”
Sau đó liền mô tả vị trí và cúp máy.
Tài xế taxi vì quá căng thẳng đã vô tình húc đổ một quầy bán trái cây khi đang lùi, bất ngờ bị ông chủ quát mắng, anh ta lao lên chặn đầu xe bằng một thanh cân.
Tài xế quay đầu đuổi theo người bán hàng rong, “Không được, chuyện này quá lớn, mau gọi cảnh sát.”
Thẩm Hàm nhìn cỗ ác điểu trong kính chiếu hậu, chậm rãi xoay người, “Tôi vừa gọi cảnh sát.”
Tay lái xe đánh phương hướng có chút bất lợi, “Vị đại ca này, cậu xuống xe đi, xe của tôi hết hơi rồi, vừa rồi phía sau lại đụng phải, ước chừng sẽ phải tu sửa nhiều, nện hay không nện cũng không có gì khác nhau nữa rồi, coi như tôi xui xẻo gặp cậu.”
Thẩm Hàm liếc mắt nhìn biển báo giao thông, “Ở đây không cho đỗ xe, lên phía trước hẵng đỗ.”
Lái xe nghiến răng lao qua ngã tư, đột ngột đỗ lại thả Thẩm Hàm xuống.
Chiếc Raptor dừng ngay sau xe taxi.
Hai người mở cửa, quần áo đen và giày đen, vẻ mặt hung dữ.
Thẩm Hàm lùi về phía sau vài bước, bỏ chạy.
Hai người đuổi theo sau, con chim săn mồi bắt đầu quay đầu lại.
Thẩm Hàm tuyệt vọng, nghĩ đến thế trận này, Hứa Vãn Hà chắc chắn sẽ không khinh suất tha thứ cho mình, bị đuổi kịp chỉ là vấn đề thời gian, dù sao một chiếc xe lớn như vậy còn ở đằng sau, đuổi kịp mình cũng chỉ mất hai phút.
Đột nhiên có một bước ngoặt khi đến góc đường.
Một chiếc xe mô-tô dừng lại trước mặt, Du Hậu vẻ mặt bóng loáng, “Đệ đệ, ta không có tới muộn a? Thật sự là chỗ rẽ gặp phải tình yêu.”
Thẩm Hàm xoay người leo lên, “Ít nói nhảm, đi mau!”
~ Mọi người ghé qua Wattpad mình nha: @IrisElisen2010 ~
Du Hậu đạp chân ga, xe motor gào một cái liền phóng lên.
“Đệ đệ, xe gì đuổi theo chúng ta thế?”
“Raptor.”
“Chú Làm Gì Thế-CLGT!” mặt Du Hậu nhăn nhúm, “Sáng sớm cho tôi khiêu chiến độ cao như vậy không tốt lắm đâu.”
Thẩm Hàm lau mồ hôi trên trán, “sao anh lại đi xe motor tới đấy, xe của anh đâu?”
Cổ áo viền kim kiểu nữ của Du Hậu bay phần phật trong gió, “Tu bổ rồi, vừa vặn có một Tiểu ca giao bưu kiện cho tôi, tôi mượn xe của hắn.”
Thẩm Hàm sặc một cái, “... Cái này cũng được...”
Sau lại nhìn bốn phía xung quanh, “Bất quá cũng là chuyện tốt, dù sao xe motor tương đối nhỏ, tính linh hoạt tốt, chúng ta có thể tìm cái phố nhỏ...”
Du Hậu dùng một tay giữ lấy mái tóc giả sắp bị gió thổi bay mất, một bên cúi đầu nhìn đồng hồ xe motor.
“Đệ đệ... Xe motor sắp hết xăng...”
Thẩm Hàm trong đầu bùng nổ, “Anh thật thiếu tâm nhãn ah, tới cứu người cũng không nhìn một chút còn xăng hay không?”
Du Hậu bị gió thổi có chút không mở được mắt, “Cậu gọi tôi gấp mà...”
Thẩm Hàm túm lấy một bên tóc giả Du Hậu, “Con mẹ nó anh đi gấp còn biết mang tóc giả đây này!”
Du Hậu tự biết đuối lý, không ngụy biện nữa, chỉ đội tóc giả một cách điên cuồng.
Thẩm Hàm toàn thân phát run, khó khăn lắm mới bình phục lại, nghĩ đến chính mình tiếp tục như vậy cũng không phải cách, chỉ có thể gọi viện binh.
Lấy điện thoại ra, Thẩm Hàm tuyệt vọng phát hiện điện thoại chỉ còn rất ít pin.
Lần này Thẩm Hàm không chút do dự gọi cho Đường Tử Ngôn.
Đường Tử Ngôn trả lời điện thoại rất nhanh.
Thật sự là thói quen tốt.
Thẩm Hàm cũng không có nói nhảm, trực tiếp báo địa điểm cùng biển số xe Hứa Vãn Hà.
Đường Tử Ngôn làm việc thật sự nhanh, 10 phút sau, xe Phỉ Thất đã tìm được địa điểm.
Chỉ tiếc, năm phút trước Hứa Vãn Hà đã chặn Du Hậu và Thẩm Hàm ở một đầu ngõ.
Bởi vì nơi này tương đối hẻo lánh, chung quanh cũng không có nhiều người xem náo nhiệt, chỉ là có một gian hàng rau bị ảnh hưởng, trên mặt đất lá rau rơi đầy, có ba người nằm ở giữa đống rau.
Sau một phen hỗn chiến, rau phủ đầy giữa ba người nằm, có năm đứng cạnh đấy.
May mắn thay, cả Du Hậu và Thẩm Hàm đều có kỹ năng không tồi, họ chỉ bị thương nhẹ.
Thẩm Hàm trên mặt có một vệt máu, “Móng tay của dài vậy, hỏng mặt tôi rồi!”
Ba nam nhân đối diện nhìn móng tay đối phương, không nói chuyện, cũng không có người động thủ.
Du Hậu yên lặng đem bộ móng tay dài giấu vào trong lòng bàn tay, cùng người đối diện cười cười, “Trời ạ, em trai tôi làm sao lại chọc tức anh? Dù sao thì, cho tôi một lời, đừng để anh em tôi bị đánh không rõ lý do...”
Ba người nhất thời nghẹn lời, lúc này thời điểm cửa xe vừa mở ra, một người đàn ông vai cường tráng, thân hình cao lớn bước xuống.
Hứa Vãn Hà khẽ nâng mí mắt, chằm chằm vào Thẩm Hàm, “Nhìn cậu không vừa mắt.”
Thẩm Hàm cứng người lại, “Đại ca, sao anh để ý như vậy..”
Hứa Vãn Hà xắn tay áo tiến lên, lại bị Du Hậu nắm lấy cánh tay,
“Hứa ca, chỉ là chuyện nhỏ...”
Hứa Vãn Và hất tay, đi lên tát Du Hậu một cái, “Cút!”
Du Hậu bị Hứa Vãn Hà làm cho nổ đom đóm mắt, thân thể mất thăng bằng lùi về sau, ngã quỵ về một bên gào thét,
“Đệ đệ chạy mau! Tên này ra tay quá nhanh độc..”
Chưa nói xong, Du Hậu đã đâm vào một người.
Thân thể Phỉ Thất không nhúc nhích, trên mặt có chút khó coi.
Tim Du Hậu như muốn tan chảy, “Thất ca... hắn đánh em, anh muốn trút giận cho em...”
Phỉ Thất chán ghét rút tay Du Hậu ra, ngăn Hứa Vãn Hà đang muốn động thủ lại, “Hứa ca, cho chút mặt mũi.”
Từ Vạn Hà hơi nhướng mắt, “Mày là cái gì?”
Người đứng phía sau Phỉ Thất bỗng nhiên mở miệng, “Tốt rồi, đừng đánh nữa, cậu ấy làm gì sai, tôi nhận tội thay cậu ấy cũng không được sao.”
Trong lòng Thẩm Hàm khẽ động, xoay mặt liền thấy Đường Tử Ngôn, một chiếc áo sơ mi trắng nhỏ, một chiếc quần dài màu đen, đơn giản và sạch sẽ.
Hứa Vãn Hà thấy Đường Tử Ngôn đã tới, không nói gì nữa, thu lại bộ dạng tức giận.
Dù sao vì người như vậy cùng Đường Tử Ngôn cãi nhau mà trở mặt cũng không cần thiết, hắn biết cái nào quan trọng hơn.
Đường Tử Ngôn liếc mắt nhìn Thẩm Hàm, “Còn không qua đây.”
Thẩm Hàm rụt cổ đi theo.
Hứa Vãn Hà lạnh giọng khẽ hừ, “Việc này cậu cũng tới? Cậu còn rất đau lòng cho tình nhân nhỏ đấy.”
Đường Tử Ngôn cười mỉm, “Coi như cũng được, anh cũng đừng nóng giận.”
Hứa Vãn Hà giận dữ, “Ai mẹ nó tức giận! Con mẹ nó có cái gì tao phải tức giận!”
Sau đó đá mấy người trên mặt đất, “Một đám phế vật, quay về.”
Khi cả nhóm chuẩn bị giải tán, một tên xấu xí ria mép nhọn hoắt bất ngờ chạy tới sau lưng họ.
“Chào anh Hứa!”
Hứa Vãn Hà đang chuẩn bị lên xe, nghe thấy động tĩnh, dừng một chút, “Mày là ai?”
“Hứa ca.. Anh không nhớ em sao, em là Thứ Tư.. Hôm qua vừa ra tù.”
Hứa Vãn Hà mặc kể loại lâu la này, bước lên xe, đóng cửa xe rầm một tiếng.
Thứ Tư có chút xấu hổ, đang nghĩ ngợi quay người đi, kết quả vừa quay đầu lại liền đối mặt với Đường Tử Ngôn,
“A. Đường ca.. Đây là ngày gì... hai lão đại thành phố đều để tôi đụng độ......”
Đường Tử Ngôn dò xét hắn vài lần, chỉ cảm thấy có chút nhìn quen mắt, thực sự thật sự nghĩ không ra đã gặp ở đâu.
Mặt Phỉ Thất bỗng nhiên trầm xuống, nói ở bên tai Đường Tử Ngôn, thanh âm vô cùng nhẹ,
“Đường ca, Điền Bảo nói tên bạn ngục kia là Thứ Tư, là tên ria mép.”