Lúc đi xã giao, Hàn Hoàn Vũ hay nói đùa rằng Chương Linh là “quản gia”
của anh. Chương Linh mỉm cười, không đỏ mặt, cũng không phản bác.
Thực tế, cô đúng là đang làm công việc “quản gia” ấy.
Nếu hỏi hai người quen nhau thế nào thì phải nói đến lần hoạt
động nào đó của một khách hàng. Chương Linh sợ làm tổn thương
lòng tự trọng của anh, bởi vì anh là người mà có nhét vào
một đám người cũng có thể dễ dàng nhận ra bởi sự đẹp trai
và nổi bật, ấy vậy mà cô lại chẳng có ấn tượng gì, còn Hàn Hoàn Vũ lại nhớ rất rõ.
Anh nói đã gặp Chương Linh ở buổi họp thường niên của công ty.
Buổi họp ấy được tổ chức ở một hội trường cao cấp, sân khấu
được trang trí bằng hoa lily và cây mã đề màu trắng, có cả
một ban nhạc nước ngoài đến biểu diễn. Vì muốn mọi người được thoải mái, tiệc rượu được chuẩn bị là tiệc đứng tinh sảo.
Thịt bò bít tết được chế biến ngay tại chỗ, lúc anh đi lấy thì có
một cô gái trợn to mắt, hỏi anh rằng miếng thịt đầm đìa máu
kia có thể ăn thật ư?
Đó chính là Chương Linh.
Đến bây giờ Chương Linh vẫn không ăn thịt bò bít tết.
Hai người chính thức biết nhau là khi Hàn Hoàn Vũ đặc biệt tới tìm Chương Linh.
Công ty của Hàn Hoàn Vũ và công ty đầu tư hợp tác với nhau, ngày ấy, anh tới cũng là vì việc của công ty.
Công ty của anh muốn đầu tư vào thị trường chứng khoán ngoại tệ, khởi điểm là năm mươi vạn Dollar.
Chương Linh ở công ty là người mới, và Hàn Hoàn Vũ là khách hàng lớn đầu tiên của cô.
Cô không dám tin, hỏi lại lần nữa: “Hàn tổng, anh chắc chắn không tìm nhầm người chứ?”
Hàn Hoàn Vũ cầm danh thiếp của cô từ trên bàn làm việc lên, nhìn đằng
sau mấy lần, nói: “Chương Linh —- linh dương, một loài quý hiếm,
mọi người đều có nghĩa vụ bảo vệ.” Có thể là anh muốn nói đùa
nhưng chuyện cười này thật sự rất nhạt, Chương Linh không cười,
nhưng cô có thể chắc chắn anh không tìm nhầm người.
Sau đó, bọn họ trao đổi số điện thoại, nhắn mấy tin, mỗi tuần liên lạc
thêm hai – ba lần, mỗi tháng lại ăn cùng nhau mấy bữa cơm.
Năm đó, kinh tế toàn cầu khá ổn định, không lên xuống quá nhanh,
Chương Linh nắm được cơ hội, cuối năm thì số tiền của công ty Hàn
Hoàn Vũ đã tăng lên 50%.
Công trạng như vậy khiến Chương Linh nhanh chóng nổi tiếng, năm thứ
hai, rất nhiều khách hàng lớn chỉ muốn Chương Linh thay mặt đầu tư.
Hàn Hoàn Vũ lại rút toàn bộ tiền đầu tư vào công ty của cô ra,
rồi đưa cho Chương Linh một hợp đồng, ủy thác toàn bộ tiền bạc dưới danh nghĩa của anh cho Chương Linh đầu tư, 10% hoa hồng sẽ
thuộc về cô, ký trước năm năm. “Tôi tin cô, vậy cần gì phải để
công ty rút mất một phần chứ?”
Chương Linh biết đây không phù hợp với quy định của công ty nhưng tim
vẫn đập thình thịch, bởi vì sự tin tưởng của Hàn Hoàn Vũ.
Cơm tối diễn ra ở một nhà hàng Thượng Hải yên tĩnh. Phục vụ mặc
tạp dề hoa nhiệt tình địa nói rằng nếu bữa ăn trên năm trăm tệ là
sẽ được tặng một hộp bánh trung thu nhà hàng tự làm.
Chương Linh ngẩn ra, cô không nhớ âm lịch, đã trung thu rồi sao?
“Thời gian trôi thật nhanh, chúng ta đã quen nhau ba năm rồi.” Hàn Hoàn
Vũ nói không nhanh không chậm, khuy áo màu bạc trên cổ tay phản
chiếu lại ánh đèn sáng rõ.
“Có củ ấu không?” Chương Linh vội vàng ngẩng đầu lên, hỏi phục vụ.
Phục vụ cau mày, giống như vừa nghe thấy một từ rất lạ.
“Là một loại củ sinh trưởng trong nước, có sừng cong, ăn sống hơi
chát, nấu chín rồi thì vừa mềm vừa thơm, giống hạt dẻ ý.”
Chương Linh khoa tay múa chân.
Phục vụ cười hối lỗi.
Chương Linh khe khẽ thở dài, mười ngón tay khó chịu xoắn vào nhau, như một đứa bé không được thỏa mãn nguyện vọng.
Hàn Hoàn Vũ hơi kinh ngạc, đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên. Anh nhìn điện thoại, lại nhìn Chương Linh, rồi ấn phím
nghe.
Món ăn lần lượt được mang lên.
Ngoài tiền và công việc của Hàn Hoàn Vũ, cô chưa từng tìm hiểu bất
kỳ thứ gì về anh, mà anh cũng không nhắc tới. Lúc hai người gặp mặt, dù ai gọi điện tới anh cũng nghe trước mặt cô. Cô loáng
thoáng nghe ra, anh có một vài hồng nhan tri kỉ. Nếu thân thiết,
khi anh đáp lời sẽ có vẻ mặt ôn hoà; còn nếu bình thường,
ánh mắt của anh liền trở thành ánh mắt công thức hóa.
Hôm nay, Chương Linh không thể đoán ra là ai gọi tới, bởi vì khuôn mặt của Hàn Hoàn Vũ rất hờ hững.
Anh gắp thức ăn cho cô: “Anh có một số tiền.” Chương Linh hơi nghiêng người, tưởng rằng anh muốn đầu tư.
Hàn Hoàn Vũ cười nhìn vào mắt cô, “Lúc trước anh giúp bạn gái ra nước
ngoài du học, nửa năm sau cô ấy muốn chia tay, nói khoản tiền
đó coi như là cô ấy mượn. Lúc đó anh không giàu có gì nhưng vẫn cắn răng nói không cần, không ngờ hôm nay cô ấy lại trả lại,
như vậy cô ấy cũng được coi là người giữ trữ tín, đúng không?”
Chương Linh không thể đánh giá bởi vì cô không phân biệt được lời anh
vừa nói là một câu chuyện hay là chuyện cũ của anh. Trong cảm
nhận giới hạn của cô về Hàn Hoàn Vũ, khoảng cách giữa anh và “Thất tình” vô cùng dài.
“Em thì sao? Có gì thì nói nghe chút đi.”
Chương Linh hơi buồn bực nói: “Anh biết em là học sinh khối tự nhiên mà, kể chuyện đâu có hay.”
Khóe miệng Hàn Hoàn Vũ nhếch lên, “Nhìn thôi đã biết là em rất ngốc
rồi, ừm, anh hỏi, em trả lời nhé. Em có thường liên lạc với
bạn bè trước kia không?”
Cô trừng anh: “Trước kia em làm gì có bạn!”
Anh nhẹ nhàng ồ một tiếng, trong mắt viết rất rõ ràng: Anh biết ngay mà.
Chương Linh liền chán nản thở dài.
Tám giờ, Hàn Hoàn Vũ đứng dậy thanh toán, còn cô thì đứng sau lưng anh.
Có khách đi vào trong, cô liền nhích lại gần Hàn Hoàn Vũ, nhường đường cho người ta.
“Chương Linh!” Một tiếng hét lớn khiến Chương Linh và Hàn Hoàn Vũ đều giật mình ngẩng đầu.
Dưới ánh đèn thủy tinh, Cố Dĩnh hung dữ nghiêm mặt, cực kỳ kích động, “Cậu dám lừa tớ nói không rảnh, hừ, thì ra là trọng sắc khinh bạn.”
Chương Linh nhìn ánh đèn, có hơi choáng váng.
“Này, Chương Linh, đã lâu không gặp!” Một giọng nói khàn khàn mang ý cười cất lên, rất thành thục, rất ôn hòa.
Ai đang nói vậy? Chương Linh nháy mắt, ánh mắt chuyển sang người bên cạnh Cố Dĩnh.
“Kiều Viễn, anh…. Chào anh!” Không hiểu sao cô lại lắp bắp, ánh mắt bối rối hốt hoảng muốn chốn chạy.
“Thành thật khai mau, ‘cua’ được từ bao giờ thế?” Cố Dĩnh suồng sã đánh giá Hàn Hoàn Vũ.
Hàn Hoàn Vũ mỉm cười, mặt không biến sắc đưa tay khoác lên vai cô.
Chương Linh muốn giải thích, nhưng lời nói vừa đến miệng lại thay đổi:
“Ba năm trước.” Nói xong, trong đầu liền trống rỗng, khuôn mặt dại
ra.
Cố Dĩnh kinh động đến im bặt. Còn Kiều Viễn cũng coi như trấn tĩnh, có
lẽ anh ta cho rằng việc này là rất bình thường, người như xinh đẹp
Chương Linh đáng được đàn ông quý trọng. “Tôi là học trưởng của
Chương Linh – Kiều Viễn.” Anh ta lễ phép vươn tay về phía Hàn Hoàn Vũ.
“Chương Linh đang vội đi làm, chúng tôi đi trước, hôm khác gặp lại.” Hàn
Hoàn Vũ nhìn chằm chằm Kiều Viễn mấy lần, nhàn nhạt nắm chặt tay.
Chương Linh gần như chạy trối chết, Cố Dĩnh đuổi theo, nghiến răng nghiến
lợi nói: “Cậu dám lừa tớ, thù này tớ nhất định sẽ báo.”
Nhưng ngay cả dũng khí quay đầu cô cũng không có.
Hàn Hoàn Vũ là người rất đúng giờ, tám giờ bốn mươi, xe dừng trước cửa công ty.
“Hôm nay. . . . . .” Thấy rõ sự mất mát của cô, anh liền muốn tâm sự mấy câu.
Cô gần như thô lỗ ngắt lời anh: “Mấy ngày nay tin tức phố Wall
rất xấu, em sẽ xử lý giúp anh, hẳn là sẽ không bị ảnh hưởng
gì.”
Anh mỉm cười: “Chương Linh, chúng ta chỉ có thể nói về công việc thôi sao?”
Cô áy náy cắn môi, “Em xin lỗi, vừa rồi hơi rối loạn nên nói bậy, em sẽ giải thích với họ.”
Anh đưa mắt nhìn cô xuống xe, vẻ mặt trong bóng đêm từ từ nặng nề.
“Chương Lin_h_ có thể nói về công việc thôi sao?”
Cô áy náy cắn môi, “Em xin lỗi, vừa rồi hơi rối loạn nên nói bậy, em sẽ giải thích với họ.”
Anh đưa mắt nhìn cô xuống xe, vẻ mặt trong bóng đêm từ từ nặng nề.