Cố Dĩnh đưa một tấm thiệp mời cho Chương Linh, Kiều Viễn sắp kết hôn, hôn lễ sẽ diễn ra vào năm mới.
“Đi đi, Thượng Hải ấm hơn Bắc Kinh nhiều, chỗ đó lại là Giang Nam, coi
như đi nghỉ ngơi một chuyến, tiện thể mua thêm chút quần áo mới
luôn.” Cố Dĩnh cố gắng thuyết phục.
Chương Linh đặt thiệp mời xuống, rất lạ là tâm trạng của cô khá bình tĩnh.
Có một loại yêu, nếu không vượt mức quy định thì sẽ rớt lại phía sau, không bao giờ nắm bắt được, nói trắng ra thì chính là, vô duyên.
“Tớ phải đi siêu thị rồi.” Cô đuổi Cố Dĩnh ra cửa.
“Này, cậu cũng phải cho câu trả lời đi chứ!”
“Không đi!”
Siêu thị vào buổi chiều không quá đông đúc, cô mua trái cây, bánh
mì, rau và một số đồ dùng hàng ngày. Có một gian hàng đầy
người ở phía trước, cô đẩy xe, nhìn qua, thì ra là đang bán ngũ cốc.
Đầu nóng lên, cô cũng mua một túi lớn.
Về đến nhà, đang xem sách hướng dẫn thì chuông điện thoại di động vang lên.
Hàn Hoàn Vũ vừa tan làm, hỏi cô muốn đi đâu ăn cơm.
Cô hơi sửng sốt, rồi bảo anh tới chỗ cô ăn cháo!
Khoảng mười giây sau, anh mới không chắc chắn hỏi lại: “Có muốn anh mang chút thức ăn qua không?”
“Tháng trước anh đi kiểm tra sức khoẻ, không phải có mấy chỉ tiêu vượt mức bình thường sao, ăn chay sẽ tốt hơn.”
Không đợi anh trả lời, cô đã cúp điện thoại.
Sau khi cháo sôi, chỉ cần đợi thêm bốn mươi phút là có thể ăn
được. Cô cắt hai miếng bánh mì nướng, phết chút mứt hoa quả,
trộn salad rau, dở dở ương ương, nhưng thôi, tốt cho cơ thể là được
rồi.
Vừa trộn salad xong thì chuông cửa vang lên, cô treo áo lên cho anh rồi giục anh đi rửa mặt.
Trên bồn rửa mặt, khăn bông và bàn chải đánh răng mới đã sớm được chuẩn bị.
Lúc ăn cơm chiều, cô mở TV ra, hai người vừa xem Thời sự vừa ăn cơm. Sau khi ăn xong, anh chủ động đi rửa bát, như vậy thì anh cũng có lao
động, không thuộc về giai cấp bóc lột nữa.
Cô cũng không phản đối, bổ hai quả cam ngon nhất ra để lên bàn.
Anh rửa bát xong thì chen chúc với cô trên ghế sa lon, dịu dàng nhìn cô.
Cô do dự một lúc, mặt đỏ hồng đặt tay mình vào tay anh, chậm rãi. Đôi tay ấy thật có lực và ấm áp. Chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn thấy yết hầu của anh hơi động đậy.
“Em…. Xóa mấy số điện thoại không quan trọng trong di động của em đi!”
Hàn Hoàn Vũ chậm chạp vuốt ve tóc cô, giọng nói rất nhẹ, giống như không muốn quấy nhiễu giây phút an bình này.
“Vâng!”
Cứ yên tĩnh như vậy một lúc, cô lại nói nhỏ: “Có một người nán
lại trong lòng em rất lâu, nhất thời không thể quên được. Có lẽ
em sẽ cần cả đời để quên người đó.”
Anh vuốt tóc cô, “Em đúng là ngốc. Chỉ có điều là cậu ta sẽ không ở trong đó lâu đâu, có anh ở đây, cậu ta sẽ biến nhanh thôi.”
Cô thở phào nhẹ nhõm. Cảm ơn vì anh đã tự tin, kéo em ra khỏi cái vòng luẩn quẩn không lối thoát này.
“Còn nữa, lần sau không cần mua củ ấu cho em đâu.” Nam Sơn không củ ấu, chỉ là cô hiểu lầm thôi.
Trên thế giới chỉ có hai hành vi chỉ cần dũng khí mà không cần lý do, một
là theo đuổi người mình thích, còn lại là vì tiền.
Giữa cô và Kiều Viễn, khoảng cách thật ra không chỉ là một chút, là bọn họ yêu không đủ sâu.
“Cái gì?”
“Em thích một năm bốn mùa đều có trái cây, bình thường, nhưng chân thật.”
“Ừm, buổi tối ấm áp như vậy, em không cảm thấy làm việc khác sẽ tốt hơn nói những lời này sao?”
Hơi ấm từ ngón tay di chuyển từ cổ cô xuống, cho đến khi ôm chặt lấy cả cơ thể cô.
Cô bé ngốc, đây mới là chân thật! Anh cúi người hôn cô.
Hoàn.