CHƯƠNG 13: GẶP LẠI
Buổi chiều Sở Du đến trên mặt mơ hồ có tức giận, nhưng khi đối mặt với Vân Tiên lại khôi phục khuôn mặt tươi cười. Hắn nhẹ nhàng xoa lên trán,dịu dàng nói:“Hôm nay khỏe hơn chút nào không?”
Vân Tiên không nói lời nào chỉ lười biếng nằm.
“Vẫn không để ý tới trẫm sao?” Hắn nở nụ cười đến gần hắn, nhưng nhìn thấy hắn chán ghét hơi nhíu mày, không hiểu tức giận từ đâu dâng lên,“Chẳng lẽ, ngươi thật sự chán ghét trẫm như vậy sao?”
Đôi mắt của Vân Tiên vẫn lạnh nhạt, Sở Du ôm mặt hắn nâng lên lớn tiếng nói:“Ngươi không thích trẫm đụng, trẫm vẫn cứ đụng.” Hắn kéo y phục hắn ra, hôn lên cổ như cuồng phong bão táp
Vân Tiên không nói lời nào, không phản kháng để hắn tùy ý tàn sát bừa bãi.
Sở Du rất nhanh cởi y phục của hắn ra, đang muốn hôn tiếp thì có một thanh âm truyền đến:“Hoàng Thượng, thuộc hạ có việc bẩm báo.”
Sở Du ngừng động tác, giận dữ hét:“Cút cho ta.”
“Hoàng Thượng, hoàng hậu Đoan Mộc dẫn theo binh ra khỏi thành.”
Sở Du sửng sốt, thật lâu không nói lời nào,tay đã có chút run rẩy.
Hắn vô lực cúi xuống vùi đầu vào cổ Vân Tiên. Suy nghĩ của hắn trước nay chưa có hỗn độn. Một màn hiện lên trong đầu hắn rốt cục tỉnh ngộ,“Trẫm cái gì cũng không có .” Hắn nói sắp khóc, mang theo thật sâu trống rỗng.
Hai bên đối lập chống đỡ hai tháng.
Lá cây theo nhánh cây bay lả tả xuống dưới,Vân Tiên nghe được tiếng hoan hô.
Thanh âm rất gần rất gần rất rõ ràng, hắn lại đột nhiên cảm thấy được vô cùng mờ ảo.
Gió lạnh tàn sát bừa bãi, thổi loạn tóc hắn. Thật sự là rét lạnh,Vân Tiên muốn đi mặc thêm áo choàng, ánh mắt quay lại đúng lúc nhìn thấy một đôi con ngươi lạnh như băng.
Bốn mắt giao triền, hắn cố gắng làm mình trở lãnh đạm.
Không chút để ý thu hồi ánh mắt, hắn chậm rãi đi đến phía trước nhìn đàn cầm.
Hắn đến đây.
Sở Lăng rất nhiều lần rất nhiều lần muốn gặp lại, Vân Tiên sẽ có bộ dạng ra sao? Là nịnh bợ? Là oán hận? Hay là nhiệt tình?
Nhìn thấy hắn, hắn lại vẫn đạm mạc như cũ nhìn hắn coi thường. Hắn nhịn không được đi đến trước người hắn, lãnh mâu dừng ở hắnnói:“Ta đến đây, đệ không có gì muốn nói sao?”
“Không có.” Bình tĩnh hai chữ.
Xem ra Đoan Mộc Mộng vẫn còn vì chính cô ta. Nàng biết bọn họ trong lúc đó có hiểu lầm, chỉ cần nàng nói mấy câu liền có thể cởi bỏ, nàng lại cái gì cũng không nói.
Nhưng mà không nói cũng tốt.
Chỉ là vì mình không xứng với hắn.
“Ngươi không sợ ta giết ngươi?” Rốt cục sinh ra tức giận, Sở Lăng nắm chặt cằm dưới của hắn.
Làn da bóng loáng, tiếp xúc gần như vậy Sở Lăng kinh ngạc khát vọng chính mình.
“Nếu muốn giết thì ra tay đi.” Vân Tiên đạm cười.
“Ta nghĩ đến đệ chỉ có ở trước mặt hoàng huynh tỏ ra mình có cốt khí , không nghĩ tới ở trước mặt ta, đệ còn cường ngạnh như vậy?” Hắn nheo mắt lại,“Ngươi cho là ta còn yêu ngươi sao?”
Chính mình ở trong lòng hắn đã thành như vậy sao? Nhắm mắt lại,Vân Tiên không muốn nhìn con ngươi lạnh lùng của hắn, chỉ cần liếc mắt một cái tim hắn đã muốn nứt ra làm hai.
Sở Lăng cười lạnh ôm lấy hắn.
Động tác hắn không hề dịu dàng, ôm hắn thật mạnh để ở trên giường, sau đó thân hình đèn lên.
Dưới y phục là da thịt bóng loáng, không có vết máu ứ động, hắn hôn lên đôi môi lạnh lẽo của hắn.
Chẳng qua chỉ mới chạm vào nhau đã khiến cho toàn thân hắn biến thành cực nóng.
Thì ra hắn so với trong tưởng tượng càng khát vọng hắn.
Thu lại tâm tình, hắn cố gắng làm cho chính mình không mang theo một tia cảm tình tàn sát bừa bãi môi của hắn, cổ của hắn, xương quai xanh của hắn… Vân Tiên nhắm chặt hai mắt, không tự giác nhíu lại mày. Hắn thô bạo làm đau hắn, nhưng hắn cắn chặt răng không phát một tiếng.
Lúc thô bạo tiến vào, tùy ý luật động, cố ý xem nhẹ vẻ mặt thống khổ người dưới thân.
Còn Vân Tiên khi hắn tiến vào đã đau đến cong người lên. Hắn thô bạo ra vào làm cho trán hắn phiếm ra một mồ hôi, ngón tay đau co rút chỉ có thể dùng sức kéo tấm vải dưới thân.
Trong lúc luật động Sở Lăng nhìn vào mắt hắn trào phúng nói:“Chẳng lẽ Hoàng Thượng của đệ, không có yêu qua đệ sao?”
Vân Tiên dùng sức cắn môi, một dòng máu chạy xuống, hạ thân vẫn như bị xé rách, hắn rất muốn nói để cho hắn dịu dàng như trước. Nhưng mà hắn không thể nói chỉ có thể thừa nhận.
Sở Lăng thấy hắn không nói lời nào, hừ lạnh một tiếng, tốc độ nhanh hơn.
Một chút một chút,Vân Tiên đau đến ý thức bắt đầu mơ hồ, bất tri bất giác hôn mê