CHƯƠNG 5: SUY NGHĨ
Từ sau ngày đó trở đi Sở Du thường xuyên đến Trung Châu vương phủ. Mỗi ngày đến đều ở phía sau đình hoa viên nghe tiếng đàn của Vân Tiên, ngẫu nhiên muốn nói chuyện với Vân Tiên vài câu,Vân Tiên chẳng qua chỉ trả lời cho có lệ, không để ý đến hắn chỉ lo khảy đàn.
Sở Lăng mỗi ngày đều ở bên người Sở Du cùng Sở Du uống vài chén rượu, lực chú lại càng ngày càng hướng trên người Vân Tiên.
Hắn rất bình tĩnh rất ẩn nhẫn.
Sở Lăng nhìn Vân Tiên yên lặng suy nghĩ,Sở Du uống xong chén rượu, mỉm cười nói:“Không biết hoàng đệ là từ nơi nào tìm thấy người này nha? Đúng rồi, nhiều ngày không thấy đệ muội, không muốn biết nàng ra sao ư?”
Sở Lăng cảm thấy chấn động, sau đó nhẹ gọng nói:“Vân Tiên là người rãnh rỗi ngoài thành, thần đệ ngẫu nhiên gặp được. Về phần đệ muội…”
Sở Du thấy hắn do dự,cho nên nhíu mày nói:“Làm sao vậy?”
Sở Lăng quỳ xuống,đem tất cả nguyên do nói rõ ràng.
Sở Du nghe xong không có tức giận,chỉ thở dài, nói:“Vốn là thần tiên giai lữ không làm gì được, hoàng đệ, đệ cũng đừng buồn nửa. Vi huynh nhất định sẽ giúp đệ tìm một mối lương duyên khác. Đệ đứng lên đã.”
“Tạ ơn hoàng huynh.” Sở Lăng đứng dậy, phát hiện ánh mắt Sở Du không tự chủ lại dừng ở trên người Vân Tiên, trong ánh mắt cực kỳ si mê. Hắn sững sờ sau đó lẳng lặng ngồi xuống.
Sau khi đàn xong khúc nhạc Vân Tiên đứng lên, cũng không nói gì liền muốn rời khỏi. Sở Du vội vàng nói:“Vân Tiên…”
Vân Tiên thản nhiên quay đầu lại, nói:“Hoàng Thượng, có việc gì thế?”
Sở Du mỉm cười nói:“Vẫn là chuyện đó. Trẫm muốn mời ngươi vào cung, không biết ngươi có đồng ý không?”
Vân Tiên ngây người ngẩn ngơ, không có cự tuyệt chẳng qua chỉ nói:“Vân Tiên là người thô lỗ, sợ làm hỏng quy củ.”
“Trẫm tuyệt không trách tội.” Thấy hắn nói như vậy,Sở Du vội vàng nói.
“Vậy Vân Tiên ngày mai đi.”
Bóng đêm yên lặng,Vân Tiên lẳng lặng ngồi bên trong phòng ngủ, nhìn đàn ngọc trước mặt.
Hôm nay thời cơ rốt cục đã đến, ngày mai tiến cung,Đoan Mộc Thừa tướng…
Trong mắt hiện lên một tia cười lạnh, hắn nhắm mắt lại. Nguyện vọng chín năm nay sẽ thực hiện được.
Cánh cửa “Rầm” một tiếng bị đẩy ra, Vân Tiên khinh ngạc trợn hai mắt, thấy vẻ mặt ủ dột của Sở Lăng, hắn khó lộ ra một nụ cười nói:“Cám ơn huynh.”
Sở Lăng ngồi ở trước mặt hắn,nhìn chằm chằm mắt hắn, âm thanh lạnh lùng nói:“Ngươi về sau có kế hoạch gì?”
Trên gương mặt tuyệt sắc nổi lên một nụ cười quyến rũ,“Đệ muốn được sủng ái.”
Vẫn như cũ là bốn chữ này,nhưng mà Sở Lăng lần đầu tiên nghe cảm giác thật sự buồn cười, nhưng mà lần này nghe mới biết được quyết tâm của hắn nhiều bao nhiêu. Ngoài ra tim của hắn.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu,Sở Lăng nói:“Ta hỏi đệ có kế hoạch gì? Có lẽ hoàng huynh chính là thích cầm nghệ của đệ,chứ… Không phải thích nam sắc.”
“Thật không?” Hắn nhìn Sở Lăng trắng trợn,nở một nụ cười mê hoặc.
Sở Lăng đột nhiên chịu không nổi ánh mắt của hắn,giống như cười nhạo giống như khiêu khích, hắn bắt lấy cổ tay Vân Tiên, lạnh lùng nói:“Đệ đừng tự tin như vậy, hắn yêu chính là Mộng Nhi, hắn biết ta yêu Mộng Nhi còn cố ý lấy nàng.”
Vân Tiên tiếp tục cười, làm như xem kịch vui nhìn hắn nổi giận, cổ tay mặc dù rất đau nhưng hắn vẫn cười:“Huynh cần gì phải lừa mình dối người.”
Sở Lăng nhìn hắn mắt như muốn phun hỏa.
“Huynh làm sao không biết, Sở Du lấy Đoan Mộc Mộng vì để củng cố đế vị? Mà Đoan Mộc Mộng từ nhỏ đã định phải lấy Hoàng Thượng .” Hai câu nói dễ dàng đánh nát ảo tưởng Sở Lăng tự lừa gạt chính mình, nhưng Vân Tiên không thể không làm như vậy. Hắn phải làm cho Sở Lăng giúp mình, hoàn toàn giúp mình.
Bốn mắt nhìn nhau, đều là con ngươi quật cường, đều là người kiêu ngạo.
“Đệ có biết đệ nói như vậy hậu quả là cái gì không?” Ánh mắt Sở Lăng lần nửa rét lạnh,“Đệ chẳng lẽ không sợ, ta sẽ đem dụng của đệ nói cho hoàng huynh biết?”
“Huynh sẽ không nói.” Vân Tiên mỉm cười, ngữ khí bình tĩnh.
Sở Lăng tứ giận,hắn không thích, không thích tất cả tâm ý của hắn bại lộ trước mặt người khác, hắn trước kia luôn đem tâm ý chính mình giấu rất sâu, không người có thể đụng vào nhưng Vân Tiên lại có thể dễ dàng nhìn thấu. Điều này làm cho hắn buồn bực, cho nên lúc hắn tức giận đã dung môi mình che lại môi hắn.
Vân Tiên không có kinh ngạc, nhắm mắt lại thừa nhận hắn hôn thô bạo như cuồng phong vũ bão.
Mang theo trừng phạt,Sở Lăng tùy ý đoạt lấy nhưng rốt cục trầm luân.
Mùi vị của hắn quá tốt đẹp , tốt đẹp đến hắn muốn hãm sâu trong đó. Cẩn thận mút,tay của Sở Lăng dần dần rơi xuống thắt lưng trơn bóng của hắn, sau đó bị hơi nóng của thân thể hắn thiêu đốt.
Cố gắng thoát khỏi môi hắn,Vân Tiên mở mắt ra,hai mắt lúc này đã mông lung, sắc thái say mê.
Sở Lăng cố gắng không nhìn tới môi hắn, hắn sợ chính mình nhịn không được. Hắn thở hào hển nói:“Đệ chính là muốn dùng cái này hấp dẫn hoàng huynh?”
Vân Tiên cười khẽ, cánh môi xinh đẹp mở ra:“Đúng vậy.”
Tim hắn chợt co rút nhanh,Sở Lăng gầm nhẹ “Không cho.”
Khóe miệng Vân Tiên nổi lên nụ cười đùa cợt.
Nhìn chằm chằm vào con ngươi của Vân Tiên, trong mắt hắn vẫn là ý cười, Sở Lăng đột nhiên cảm thấy được toàn than hắn đều sôi trào, hắn lại một lần nữa giống như nổi điên hôn lên môi của hắn.
Không hề dịu dàng, động tác thô bạo.Ngón tay thon dài cởi bỏ vạt áo của hắn, chui vào trong ngực trơn bóng của hắn.
Chạm tới da thịt hắn Vân Tiên nhịn không được rên rỉ một tiếng,như vậy càng cổ vũ động tác của Sở Lăng. Bàn tay to khẩn cấp xoa nụ hoa trước ngực hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay vừa đụng đến làm cho Vân Tiên phát ra một tiếng rên rỉ thỏa mãn.
Sở Lăng ôm lấy hắn đặt ở trên giường thoáng chần chờ nhìn vào mắt hắn.
Mặt Vân tiên hàm chứa dục vọng, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, vạt áo nửa mở, nghiễm nhiên là một loại hấp dẫn trí mạng. Sở Lăng khẽ cắn môi, nhẹ đẩy hắn ra,Vân Tiên đột nhiên tiến tới ôm lấy cổ hắn, áp hướng chính mình.
“Cho đệ.”Giọng của Vân tiên khàn khàn,từng câu từng chữ đều đầy mê hoặc.
Dục vọng của Sở Lăng tăng vọt rốt cuộc nhịn không được cúi đầu hôn lên cổ hắn.
Cho dù người đang cướp đoạt nụ hôn trên người hắn là nam nhân, trên mặt Vân Tiên vẫn lộ ra nụ cười khuynh quốc khuynh. Nếu vì báo thù phải dâng ra chính mình, vậy thì lần đầu tiên cho nam tử đã từng cứu mình,hắn cũng không hối hận