Sáng sớm, một cỗ xe ngựa xa hoa dừng trước khách điếm. Trương Y Xảo ngồi xe ngựa xóc lên xóc xuống cảm thấy vô cùng khó chịu. Muốn đi BMW, muốn đi mui trần,...!!!!
Lăng gia....
Ngay từ cửa đã cảm thấy áp lực, bất quá, Y Xảo cảm thấy so với việc tranh đấu Showbiz thì cái này chưa là gì. Lăng lão gia cùng các vị phu nhân bởi vì sự xuất hiện của người lạ như nàng mà tỏa ra nồng đậm sát khí cùng đề phòng. Ngay cả nô tì quét dọn cũng âm thầm quan sát Y Xảo.
-”Đệ nhị, đệ về rồi sao?”- Ca ca của Lăng Tiêu Dao một mặt tươi cười ra đón
Ngoài mặt thân thiện nhưng ai biết trong lòng nghĩ gì, ánh mắt không ngừng dò xét Trương Y Xảo. Lúc này, nàng đeo cặp kính cận thật lớn, hoàn hảo trở về bộ dạng lôi thôi xấu xí mọi ngày.
“Chẳng qua cũng chỉ là một con nhỏ xấu xí, tầm thường, Lăng Tiêu Dao dẫn về làm gì?”- Lăng Dạ khinh bỉ thầm nghĩ
Lăng Tiêu Dao nắm lấy tay Y Xảo, lướt qua người Lăng Dạ, đi về phía phụ mẫu. Cúi đầu hành lễ, bắt đầu giải thích thân thế Y Xảo, cũng tiêu trừ nghi vấn của tất cả mọi người:
-”Đây là nương tử của con.”
Một câu ngắn gọn, khiến cả Lăng phủ như muốn nổ tung. Tất cả đều chung một suy nghĩ: nữ tử ấy thật bình thường, nếu không muốn nói là xấu xí, thật không xứng với một người như Lăng Tiêu Dao.
-”Dao nhi, con suy nghĩ kĩ chưa?”- Lăng phu nhân gượng hỏi
-”Đã.”- Hắn gật đầu quả quyết
-”Ta thấy cô ta không xứng với đệ.”- Lăng Dạ nãy giờ bị bỏ qua, nén tức giận nói toạc ra
Trương Y Xảo cười nhạt, không nói gì. Mà Lăng lão gia, bởi vì thần thái của nàng mà trầm ngâm. Nữ nhân có một loại khí tức thật kì lạ, không phải người tầm thường, nhưng thủy chung nhìn không ra số mệnh. Là ai? Rốt cuộc là ai?
-”Ta và Dao Dao thực lòng yêu thương nhau, kính xin bá phụ, bá mẫu xem xét, thành toàn cho chúng ta.”- Y Xảo thong thả diễn tròn vai, thực sự rất đạt.
Lăng phu nhân toan ngăn cản thì bị Lăng lão gia chặn lại. Bà nhíu mày nghi hoặc:“ lão gia có ý gì đây?”
-”Ngươi tên gì?”- Chậm rãi hỏi
-”Tiểu nữ Trương Y Xảo.”
-”Tốt lắm, muốn làm dâu Lăng gia, không phải chuyện dễ dàng gì, ngươi suy xét kĩ rồi chứ?”
Y Xảo nhíu mày, âm thầm trao đổi ánh mắt với Lăng Tiêu Dao, nàng chung quy chỉ muốn diễn kịch một chút, rắc rối quá thì không được rồi. Hiểu ý nàng, Tiêu Dao lạnh lùng mấp máy môi:
-”Đồng ý.”
Bởi vì ngữ khí lạnh lùng của hắn dọa nàng sợ, nên Y Xảo vô thức gật đầu. Vào trong mắt của Lăng lão gia, lại trở thành một thái độ cương quyết.
-”Hảo, vậy đi, người đâu, sắp xếp phòng cho Trương tiểu thư nghỉ ngơi.”
Một nha hoàn dáng vẻ linh động đáng yêu đi đến, nhỏ nhẹ, lịch thiệp hướng Y Xảo làm một cái động tác “mời”:
-”Tiểu thư, đi lối này ạ”
Y Xảo gật nhẹ đầu, rảo bước theo nha hoàn kia. Lăng Tiêu Dao theo thói quen muốn đi theo liền bị Lăng lão gia gọi lại:
-”Dao nhi, con đã nhận được tin?”
-”Vâng.”
-”Con đồng ý chứ?”
-”Không.”
Lăng lão gia thở dài, đối với nhi tử lạnh nhạt từ xương tủy, lại vô tâm từ nhỏ của mình, ông cũng hết cách. Không ngờ mới bỏ nhà đi được một thời gian đã mắc phải lưới tình. Biểu hiện của nó thực giống với ông ngày trước khi ông gặp Doãn Ngọc- Lăng phu nhân.
-”Nếu không có việc gì nữa thì con xin phép.”- Hắn lạnh nhạt nói, nhanh chóng rời đi
Lăng Tiêu Dao vừa đi, Lăng Dạ cũng liền bỏ đi. Hắn với thân đệ đệ của mình từ nhỏ không ưa nhau, rõ ràng đệ ấy chưa từng quản lí bất cứ một cái gì, cớ sao phụ mẫu luôn kì vọng vào đệ ấy nhiều hơn? Hắn thực ghen tị, cũng căm ghét Lăng Tiêu Dao từ đó....