Tôi là Phí Dạ Thiên Trà, một cô gái mười bảy tuổi đầy trẻ trung và năng động. Hơn mười năm đi học, hết thảy tôi đều giành được danh hiệu học sinh giỏi. Ngoài ra, tôi là một học sinh xuất sắc trong võ đường karate do bố tôi mở. Sống trong sự răn dạy nghiêm khắc của bố từ bé, cho đến giờ tôi vẫn giữ được sự năng động vốn có của mình thì quả là một kỳ tích. Tôi tự tin về bản thân mình, và góp phần lớn vào sự tự tin đó là ngoại hình được thừa kế từ mẹ của tôi.
Thấm nhuần tư tưởng của bố từ bé là: Là học sinh thì cái chủ yếu là học, cái phụ là năng động còn yêu đương thì dẹp hết. Vậy nên tôi chúa ghét yêu đương khi tôi vẫn còn là một cô học sinh trẻ trung và yêu đời như bây giờ.
- Thiên Trà, đây là tấm lòng của anh. Hãy đón nhận lấy, anh sẽ thay đổi suy nghĩ của em về tình yêu.
Một anh chàng với ngoại hình rất khá, nghe đâu là lớp trưởng của 12A2 lừng lẫy. Anh ta đang đứng trước tôi với một món quà và nói những câu khiến tôi thấy ngứa tai không tả nổi. Suy nghĩ về tình yêu của tôi có gì sai sao mà cần anh ta thay đổi? Tưởng học giỏi, đẹp trai, con nhà giàu là ngon chắc? Xin lỗi nhé, những thứ anh ta có thì tôi cũng không thiếu. Cái căn bản là tôi không có nhu cầu cần thay đổi suy nghĩ về tình yêu đôi lứa.
- Tiền bối à, ý của tiền bối là suy nghĩ về tình yêu của em thiển cận lắm sao? Em cần anh thay đổi suy nghĩ của em sao? Tiền bối à, em mới lớp 11 thôi nhưng đủ biết thi cử quan trọng thế nào, nhất là kì thi đầu vào đại học. Chẳng phải hiện tại tiền bối cần học hành hơn là làm mấy chuyện ngớ ngẩn này với hậu bối sao? Nếu tiền bối rảnh thì học hành bổ sung kiến thức đi, không thì tham gia các hoạt động xã hội cho đầu óc thông thoáng. Đừng làm mấy chuyện rẻ tiền này. Chào tiền bối!
Nói xong thì tôi bỏ mặc ông anh đó bên ngoài hành lang và bước vào lớp. Không biết tên đó có gì mà tụi con gái phải ca tụng như vậy, cũng là kẻ có suy nghĩ tầm thường như bao kẻ khác.
- Này, sao mày phũ thế? Chảnh dễ sợ! Tao mà là ông kia tao đập mày một trận cho bõ ghét.
Con bạn thân của tôi – Phan Mỹ Nhân nhảy chồm tới. Nó gần như giống tôi về mọi thứ ngoại trừ tư tưởng về tình yêu. Với nó thì quan niệm sống tâm đắc nhất là: Hãy yêu khi vẫn còn có thể. Nếu là người khác thì tôi đã không bắt vè, nhưng có vẻ ghét của nào trời trao của nấy. Cái con nhỏ có quan niệm điên rồ ấy lại trở thành bạn thân nhất của tôi.
- Tao đẹp mà nên có quyền chảnh.
Nó bĩu môi, huých tay tôi thì thào ra vẻ việc gì quan trọng lắm:
- Nghe đâu ông anh đó sát gái lắm đấy. Tán cô nào y như rằng đổ rạp. Không biết bao em khóc vì tên đó đâu. Kể cũng phải, người ta tuyệt vời thế mà. Vậy mà mày lại từ chối. Đúng là đồ có phúc không hưởng.
Tôi đưa tay lên vái nó ba cái:
- Con lạy mẹ, yêu cái thể loại đó để mà bị đá phăng sớm à? Mày bỏ ngay cái tư tưởng yêu mấy thằng suy nghĩ tầm thường đó đi. Mà mày không nói thì thôi, nói ra tao biết tao lại càng ghét. Cái thể loại coi con gái nhà người ta làm trò đùa, tao chúa ghét.
Nó phụng phịu, khẽ đánh vào tay tôi kiểu như hờn dỗi:
- Mày đúng là vô tâm. Tao thấy người ta vẻ mặt chân thành lắm mà.
Tôi nghe tình như có gì sai sai. Hành lang chỗ tôi và tên kia đứng làm gì có ai qua lại nhỉ? Con bạn trời đánh của tôi thì lại càng không. Nó nghe chỗ đấy có ma cái là hãi muốn ra quần rồi, sao lại biết chuyện được?
- Con trời đánh kia, mày đi theo tao hả? Dám theo dõi tao, mày chán sống rồi hả? Hôm nay còn dũng cảm dám theo tao ra cái chỗ mà mày sợ muốn ra quần đó luôn hả?
Và y rằng mánh cũ, nó cười hề hề chạy tót đi, trước khi đi còn để lại lời nhắn nhủ:
- Mày là bạn tao thì dù núi đao biển lửa tao cũng theo huống gì mấy con ma.
Tôi khẽ lắc đầu ngán ngẩm với con bạn có suy nghĩ không bình thường của mình. Nhưng nếu không có nó thì chắc tôi cũng buồn tới chết mất. Có lẽ có một đứa bạn thân có tư tưởng đối lập sẽ tạo lập một mối liên hệ thân thiết hơn và có thể hiểu nhau hơn. Còn lí do vì sao lại thế thì tôi không thể lí giải được. Tôi đang đợi khoa học lí giải hiện tượng này. :)
Tôi có một sở thích là đi dạo phố. Tôi rất thích đi dạo ở những con đường mà tôi chưa từng đi, phong cảnh đẹp và có ít người. Vì thế trung tâm thành phố không phải nơi tôi thường đi dạo. Tôi chỉ đi dạo phố với đứa bạn thân của tôi. Tôi thích đi trên những con đường ở rìa trung tâm, gần ngoại thành Hà Nội.
Có một con đường tôi vẫn thường đi qua. Con đường này không chỉ có quang cảnh đẹp: những hàng liễu nối nhau trên vỉa hè, rủ xuống mặt hồ khá rộng. Nơi đây không có nhiều nhà, chủ yếu là cây cối. Nhưng thứ khiến tôi thích nhất ở con đường này là căn biệt thự màu xám đối diện hồ. Nó có một thiết kế vô cùng đặc biệt và mới lạ. Trông nó khá giống một lâu đài nguy nga nhưng lại thiên về chiều rộng hơn là chiều dài. Căn biệt thự toát lên một vẻ kiêu sa và kì bí. Nhưng điều khiến tôi tò mò về căn biệt thự này không chỉ có vậy. Tôi chưa bao giờ thấy chủ của nó xuất hiện cũng như chưa bao giờ thấy mọi cửa của nó được mở mặc dù lần nào đi qua tôi cũng nghe thấy tiếng nhạc từ trong căn nhà.