Nắm Tay Anh Bước Đến Ngày Mai

Chương 46: Chương 46




Tôi trở lại với công việc làm thư kí cho hắn. Mối quan hệ với những người khác cũng bình thường như xưa. Cuộc sống của tôi sau khi trải qua nhiều ngang trái giờ đây đã được hưởng trọn hạnh phúc.

-Trà bấy bê. Đêm nay có tính đến chỗ tao không không?

Đón tôi ngay cổng công ty là nhỏ bạn thân sát sườn. Nó hỏi khiến tôi nhớ tới cái lần say khướt rồi quạy phá hôm nào. Ôi, nghĩ đến thôi tôi đã không còn lỗ lẻ nào để chui nữa rồi.

-Lại thích phá sản tiếp hả cưng?

Tôi hất hàm, nói chắc như bắp khiến nhỏ Nhân phải rùng mình le lưỡi:

-Không nha, đến chơi thôi. Có chết cũng không dám cho mày uống rượu. Mày rượu vào, đến anh Lâm, anh Nam cũng phải chào thua, huống gì tao.

...

Ba người bước đi trong đêm tối. Trước mắt họ là cánh cổng nghĩa địa. Không gian xung quanh tối đen như mực, chỉ thấy ba đôi mắt đỏ rực đang lóe lên. Bên trong nghĩa địa, tiếng gió thổi là cây xào xạc, tiếng gió rít nghe như giọng hét thảm thương của những con ma đói đang bò lê bên lề đường. Loáng thoáng đâu đây còn có vài bóng trắng dật dờ qua lại, khuôn mặt thịt đã thối rữa chảy dài trên các khung xương.

Cánh cổng nghĩa trang mở ra với tiếng “két” kéo dài nghe đến là chói tai. Văng vẳng đâu đây còn có tiếng mèo thé lên như bị dẫm phải đuôi. Bước vào bên trong, đột nhiên, hàng loạt tia sáng từ mắt của những con dơi rực lên. Màu trắng, màu đỏ đều có. Và có lẽ trong số đó còn có cả dơi mắt đen đang khè khè cổ họng tìm những con mồi xung quanh. Những con dơi mắt trắng dã, đùng đục như sương mù chính là dơi ma, từ nơi của Diêm Vương tràn lên đây. Dơi mắt đỏ cũng là dơi ma, nhưng chúng thuộc về mảnh đất của ma cà rồng sống bằng máu và huyết thanh. Còn loài dơi mắt đen với tiếng khè khè đặc trưng chính là dơi quỷ với kĩ năng săn mồi thuộc bậc nhất.

Ba người họ bước đi nhẹ ngàng như bay. Thi thoảng có vài con ma lởn vởn qua mặt họ nhưng rồi cũng lại bay đi. Đó là những con ma còn đang vấn trần, trốn lên đây để tìm về báo mộng cho người thân.

Hắn khuôn mặt lạnh tanh, khẽ đánh mắt sang Lâm và Nam:

-Có người đi theo.

Lâm gật gù:

-Đây là hơi người. Có tận hai người theo sau.

Hắn nhíu máy một lúc rồi giật mình quay lại:

-Không ổn rồi. Là Trà? Có cả Nhân đấy.

Nam lẩm bẩm:

-Không ổn rồi. Nếu vào vùng này, họ sẽ bị bắt đấy. Vùng này âm khí nặng lắm, dương khí của hai người đó không chọi nổi đâu.

Hắn gằn giọng:

-Chắc do nàng ta thấy mình đi mất nên bám theo đây mà. Mãi không bỏ được cái tật tò mò.

Nói rồi hắn phóng vội tới chỗ nàng, thầm mong nàng ta chưa kịp bước chân vào nghĩa địa.

Một cơn gió lốc đột ngột nổi lên trong nghĩa địa khiến cát bay mù mịt, đàn dơi thì bay tán loạn, lá từ phía trên thi nhau trút xuống khiến hắn không thể đi tiếp. Hắn dự là có chuyện chẳng lành, trong lòng sốt ruột không yên. Chỉ mất vài giây để gió tan, hắn lại vội vàng phi tới cổng nghĩa địa...

Chỉ có mình Mỹ Nhân nằm đó bất tỉnh. Ngoài ra không còn một ai. Nàng ấy đâu rồi?

Một tiếng cười man rợ cất lên vang vọng khắp nghĩa địa. Chết tiệt, là thằng khốn Xialyn.

“Không ngờ hai nhỏ này dễ dụ tới vậy. Haha... Là tự chúng nó chui đầu vào rọ. Haha”

Xialyn để lại lời nhắn văng vẳng trong gió rồi biến mất từ lúc nào. Lúc này, trong màn đêm chỉ còn một ánh mắt đỏ rực như ánh mắt của trăm con dơi cộng lại, đó là sự phẫn nộ. Tên khốn đó đã tìm ra điểm yếu của hắn. Hắn không thể khiến nàng ấy gặp nguy hiểm. Dù hắn có chết nàng ấy cũng tuyệt nhiên phải an toàn. PHẢI AN TOÀN.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.