Ta từ xa xa mơ hồ nhìn thấy Quản Việt, cảm thấy hắn so
với lúc trước thần sắc càng tốt hơn, mượt mà hơn. Xem ra trong khoảng thời gian
này, hắn trôi qua cũng không tệ lắm. Ta liếc mắt nhìn Vũ Văn Duệ quang minh
chính đại yên định nhàn nhã, trong lòng có chút kinh ngạc, sao hắn không giúp
biểu muội đáng thương của hắn là ta đây xả giận. Nhưng đảo mắt liền biết Vũ Văn
Duệ người này không phải là thánh mẫu bồ tát gì, có thù tất báo điểm ấy hắn
quán triệt hoàn toàn so với ta. Chắc là không phải hắn không chỉnh Quản Việt,
mà là đang suy nghĩ xem nên chỉnh bằng cách nào để có hiệu quả nhất. Hôm nay
vừa hay gặp mặt, bên trong muốn có bao nhiêu mờ ám liền có bấy nhiêu.
Người rơi xuống nước lần lượt được cứu lên chiếc
thuyền nhỏ của Mục nhất. Lúc đầu người của Ân đại nhân thấy vậy chạy qua ngăn
cản, chẳng qua là bị Mục Nhất làm vài đường liền té vào trong nước, những người
khác thấy vậy do dự không tiến lên. Tiếng kêu cứu dần dần nhỏ lại, trên những
chiếc thuyền lúc nãy lùi lại một bên lục tục có người vỗ tay trầm trồ khen
ngợi, Mục Nhất thật sự thành đại anh hùng cứu người. Ừ, chuyện này phải về kể
cho Tế Tế nghe.
Vũ Văn Duệ vẫn như đại gia ngồi trên ghế, biểu tình
lạnh lùng không chút để ý. Trên môi Mạnh Thiểu Giác nhàn nhạt tươi cười, thỉnh
thoảng cùng hoàng tỷ nói cái gì đó chọc cho nàng cười yếu ớt. Không biết có
phải là ảo giác của ta hay không, hình như thỉnh thoảng tầm mắt hắn làm như vô
tình xẹt qua trên người ta? Ta cầm quả đào trên khay đào cắn một miếng, quyết
định bỏ qua phát hiện này.
“A Lam,” Oánh Lộ nhẹ giọng gọi ta, “Vũ Văn công tử làm
quan hả?”
Lúc này ta mới nhớ tới vừa rồi Vũ Văn Duệ tự xưng là
“Bản quan”, liền nói: “Ừ, chức quan đặc biệt mà phụ hoàng bố trí, kinh đô ngự
lại*, nhất phẩm.” Nhưng bình thường Vũ Văn Duệ rất ít khi dùng thân phận quan
lại xuất hiện trước mặt chúng ta.
(*Lại trong quan lại, chức tước)
“Vậy Ân đại nhân thì sao?” Nàng lại hỏi.
Ta nói:“Nhất phẩm.”
Oánh Lộ líu lưỡi, “Đều là nhất phẩm à, chậc chậc. Vậy
chức của Ân đại nhân lớn hơn hay là của Vũ Văn công tử lớn hơn?”
Ta thuận miệng nói: “Đương nhiên là biểu ca.”
Oánh Lộ nghi hoặc, “Không phải đều là nhất phẩm sao?”
Ta nghĩ nghĩ, nhìn nàng rồi giơ ngón tay cái cùng ngón
út lên, thực vô vị nói: “Không phải đều là ngón tay sao?”
“Ách.” Oánh Lộ dừng lại một chút, sau đó nở nụ cười,
“Hiểu rồi, phụt, ngươi giải thích rất đúng. A Lam, bây giờ ta khẳng định, ngươi
tuyệt đối không phải là đồ ngốc.”
Ta lại cắn quả đào trơn bóng liếc nàng một cái, “Oánh
Lộ.”
“A?”
“Ta có nói ta là đồ ngốc sao?”
Oánh Lộ lắc đầu, “Không có.”
Ta gật đầu, “Tốt lắm.” Sau đó tiếp tục cắn đào.
Vẻ mặt Oánh Lộ như hiểu ra, “A Lam, ngươi thật sự là
rất ranh ma, ngươi không nói nhưng hành vi của ngươi chính là như vậy.”
Ta đột nhiên dừng động tác, vẻ mặt dại ra nhìn nàng,
ngơ ngác hỏi: “Ngươi nói như vậy?”
Oánh Lộ sốc hông một cái cúi đầu khụ một tiếng, mặt đỏ
bừng nín cười, “Đúng đúng đúng, chính là như vậy, chính là như vậy!”
Ta không biết vì sao ta lại nghĩ tới Abe*, vì thế nhè
nhẹ nhìn nàng gợi lên khóe môi, lạnh lùng nói: “Vẻ mặt thương mại.”
(*Abe Shinzo thủ tướng Nhật Bản, chắc ý tỷ ấy là
vẻ mặt luôn tươi cười để giao tiếp)
Sau đó, Oánh Lộ vừa cười vừa cúi người khụ càng lợi
hại, đến lúc nàng điều chỉnh lại hơi thở, Ân đại nhân cùng Quản Việt đã lên
thuyền đi tới trước mặt chúng ta. Tầm mắt Ân đại nhân lạnh lẽo chậm rãi đảo qua
chúng ta vài cái, cuối cùng dừng lại trên người Vũ Văn Duệ, làm lễ nói: “Vũ Văn
đại nhân, thật sự là hạnh ngộ hạnh ngộ, không ngờ đại nhân đối với hội thuyền
rồng cũng có hứng thú.”
Vũ Văn Duệ nhìn hắn thản nhiên nói: “Hôm nay ta cùng
bạn bè đến dạo chơi mà thôi. Xem ra hôm nay Ân đại nhân rất hưng trí, nhìn
chiếc thuyền kia, chỉ sợ ở Vân Di này không có quá ba cái.”
“Ánh mắt của Vũ Văn đại nhân thật không sai, đây đúng
là thuyền hoàng thượng ngự ban cho.” Khẩu khí Ân đại nhân có chút đắc ý, nhìn
Mạnh Thiểu Giác nói: “Mấy vị đang ‘Ngồi’ ở đó gương mặt hình như có chút quen
quen. Vũ Văn đại nhân không giới thiệu sao?”
Ta nghĩ, ý của hắn là muốn nhắc nhở chúng ta hắn vẫn
đang đứng, chẳng qua Vũ Văn Duệ là đầu lĩnh còn không lên tiếng, chúng ta là
binh sĩ làm sao có thể mời ngồi?
Vũ Văn Duệ nâng tay tùy ý hướng mấy người chúng ta bên
này khoa tay múa chân, “Mạnh Thiểu Giác Mạnh công tử, biểu muội của bản quan,
Mạnh công tử muội muội Mạnh tiểu thư.”
Ân đại nhân có chút ngoài cười nhưng trong không cười
nhìn Mạnh Thiểu Giác nói: “Thì ra là Mạnh gia lương** Mạnh công tử,”
(**Ý ổng là nhà họ Mạnh cung cấp lương thực)
Mạnh Thiểu Giác hơi hơi vuốt cằm, cũng không có ý muốn
đứng dậy, chỉ khách khí kêu một tiếng, “Ân đại nhân, hạnh ngộ.”
Thái độ lãnh đạm của Mạnh Thiểu Giác hình như có chút
chọc giận Ân đại nhân, hắn khẽ hừ một tiếng nói: “Không ngờ Mạnh công tử có
quen biết với Vũ Văn đại nhân, thật sự là vinh hạnh.” Hắn lại nhìn hoàng tỷ,
ánh mắt hơi hơi có chút biến hóa, khẩu khí cũng thân mật hơn rất nhiều, “Biểu
muội của Vũ Văn đại nhân? Bản quan đoán không sai thì vị tiểu thư này chính là
tứ biểu muội của Vũ Văn đại nhân, đúng không?”
Hoàng tỷ nhẹ cười gật đầu,“Ân đại nhân.”
“Tiểu thư quả nhiên giống như lời đồn xinh đẹp tựa
thiên tiên.” Ân đại nhân khen, ánh mắt lại lướt đến người ta, nhưng mà chỉ dừng
lại một chút, hắn trực tiếp lướt qua ta rồi nhìn Oánh Lộ nói: “Mạnh tiểu thư,
lại gặp mặt.”
Oánh Lộ ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn
nói: “Ha ha, đúng vậy, lại gặp mặt.” Sau đó thấp giọng bồi thêm một câu “Xui
xẻo”.
Vũ Văn Duệ lại mở miệng, hắn nhìn Quản Việt rất có
hứng thú hỏi: “Vị công tử phía sau Ân đại nhân kia là......?”
Ân đại nhân lúc này mới nhớ tới phía sau còn có Quản
Việt đi theo, chỉ đơn giản giới thiệu nói: “Đây là trướng phòng*** Bùi Ngọc các
Quản Việt. Quản Việt, còn không mau chào hỏi Vũ Văn đại nhân.”
(***Làm việc ghi chép trông coi sổ sách)
Quản Việt nghe vậy ánh mắt dường như sáng lên. Phải
biết rằng, thằng nhãi này lúc vừa vào đây đã đánh giá vài người chúng ta. Lúc
nhìn đến hoàng tỷ tròng mắt đã muốn rớt ra ngoài, lúc nhìn đến Vũ Văn Duệ liền
hận không thể chạy đến ôm đùi...... Đương nhiên, lúc nhìn đến ta thì đắc ý hơn
nữa còn có khinh bỉ. Hắn tiến lên cung kính nói: “Quản Việt gặp qua Vũ Văn đại
nhân!”
Khuôn mặt tuấn tú của Vũ Văn Duệ hiện lên ý cười, điềm
đạm nói: “Quản công tử đây có chút quen mặt, chúng ta đã gặp lần nào chưa?”
“Trí nhớ đại nhân thật tốt!” Quản Việt lập tức nói
tiếp: “Đại nhân có nhớ ngày ấy lúc ngài cứu Liễu cô nương dưới vó ngựa không?
tiểu nhân lúc đó ở ngay bên cạnh. Đại nhân quả thật là anh dũng vô cùng!”
Vũ Văn Duệ nói: “Khó trách, vậy bản quan cùng ngươi
coi như là có duyên. Người tới, mang ghế cho Ân đại nhân cùng Quản công tử.”
Ghế rất nhanh liền được đưa lên, Ân đại nhân có chút
bất mãn ngồi xuống, tâm tình Quản Việt rõ ràng là không sai cũng ngồi xuống.
Vũ Văn Duệ lại nói: “Bản quan nghe nói mấy ngày gần
đây Ân đại nhân mới xây phủ đệ rất xa xỉ, thật là chúc mừng chúc mừng.”
Sắc mặt Ân đại nhân có chút khó coi, hắn oán hận liếc
qua nhóm nam tử khăn hồng mới vừa rồi rơi xuống nước, miễn cưỡng cười trả lời:
“Chẳng qua là xây cái nhà để sống yên ổn mà thôi, có thể ở là được, sao lại nói
đến xa xỉ.”
“A? Vậy có nghĩa là khoản tiền chi ra cũng không lớn.”
Vũ Văn Duệ cầm chén trà nhẹ nhíu mày, “Bổng lộc quan lại được hưởng cũng chỉ đủ
trồng hoa nuôi cỏ nên cũng hơi khó. Nhưng làm quan nên vì dân không vì tài,
thỉnh thoảng gặp phải mấy vị quan lòng tham vơ vét của cải thật đúng là khiến
trong lòng mọi người sinh chán ghét. Ân đại nhân, đại nhân nói đúng không?.”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Ân đại nhân lo lắng có
điểm giả tạo, “Thân là người làm quan đương nhiên phải lấy quốc gia xã tắc cùng
dân chúng làm trọng.”
“Ân đại nhân quả nhiên thông suốt.” Vũ Văn Duệ tán
thưởng vuốt cằm, “Mấy ngày nay hoàng thượng phân phó bản quan đi chỉnh đốn mấy
sòng bạc làm ăn mờ ám trong kinh thành, hễ phát hiện có quan viên nào âm thầm
cấu kết liền cách chức điều tra, đây cũng không phải là chuyện nhỏ. Ân đại nhân
nếu biết nội tình nhất định phải nói cho bản quan, bản quan cũng có thể tiết
kiệm được chút sức lực.”
Giữa trán Ân đại nhân có một giọt mồ hôi chảy xuống,
“Hạ quan nhất định hết sức tương trợ.”
“Làm phiền Ân đại nhân.” Lời nói của Vũ Văn Duệ một
phen vác súng mang côn nhẹ nhàng nói, con ngươi dài hẹp chuyển sang nhìn Quản
Việt cười nói: “Quản công tử là người có đọc sách?”
Quản Việt vội vàng trả lời: “Bẩm đại nhân, tiểu nhân
từ nhỏ đọc thuộc tứ thư ngũ kinh, gian khổ học tập hơn mười năm, đúng là người
đọc sách.”
“A? Vậy sao không tham gia khoa cử mà lại làm trướng
phòng?” Vũ Văn Duệ kinh ngạc hỏi.
Quản Việt nói: “Nói ra thật xấu hổ, tiểu nhân tham gia
khoa cử không được may mắn nên thi rớt, vì kế sinh nhai chỉ đành phải...... Ai,
hổ thẹn, hổ thẹn.”
“Thì ra là như vậy.” Vũ Văn Duệ nâng con ngươi lên,
“Thật ra bản quan cảm thấy Quản công tử là một người có tài, gần đây bản quan
muốn phái người đi Mẫn Dương, nhưng lại thiếu Mẫn Dương tiểu lại, không biết
Quản công tử có bằng lòng hay không, tránh cho việc nhân tài không được trọng
dụng......?”
Quản Việt mừng như điên đứng dậy quỳ xuống, “Tiểu nhân
đương nhiên nguyện ý! Đa tạ đại nhân trọng dụng! Đại ân đại đức của đại nhân
tiểu nhân nhất định ghi nhớ trong lòng!”
Vũ Văn Duệ khép hờ mắt hồ ly, môi cười, “Như thế rất
tốt.”
Oánh Lộ bất mãn trừng Vũ Văn Duệ, chắc là nghĩ vì sao
hắn không chỉnh Quản Việt mà lại tìm việc làm cho thằng nhãi đó. Ta nhìn Vũ Văn
Duệ tươi cười cảm thấy có chút quái dị, sau đó rất ngạc nhiên nghĩ đến vấn đề
quan trọng nhất: Mẫn Dương tiểu lại, rốt cuộc là làm gì?
Đương nhiên Quản Việt cũng rất ngạc nhiên, không biết
Vũ Văn Duệ cho hắn chức vị này rốt cuộc là làm gì, hắn cười hỏi: “Đại nhân, thứ
cho tiểu nhân ngu muội. Này Mẫn Dương tiểu lại là......?”
Vũ Văn Duệ nhíu mày, chậm rãi nhìn Ân đại nhân nói:
“Ân đại nhân cũng biết trước đó vài ngày Mẫn Dương cấp báo?”
“Có biết một hai.” Lúc này ngữ khí của Ân đại nhân đã
bớt phóng túng hơn rất nhiều, “Hình như là nói Mẫn Dương đang mất mùa, lương
thực không có.”
“Đúng vậy.” Vũ Văn Duệ gật đầu,“Theo như người bẩm báo
thì hoa mầu không biết đã bị nhiễm bệnh gì, ba năm nay không thể trồng ra lương
thực, làm cỏ bón phân cũng không có chút khởi sắc. Hoàng thượng đối với chuyện
này rất coi trọng, cố ý tìm vài vị quan có sở trường về việc này phái đi Mẫn
Dương, cần hai mươi vị Mẫn Dương tiểu lại.”
Đến đây, sắc mặt Quản Việt đã cứng ngắt nói, “Đại….đại
nhân, ý người là......”
Vũ Văn Duệ buông chén trà, cười yếu ớt nói: “Bản quan
hy vọng Quản công tử có thể phụ trợ bọn họ thật tốt, làm cho hoa mầu Mẫn Dương
sớm có ngày khôi phục khỏe mạnh.”
Ta hơi hơi trừng mắt, không đành lòng nhìn vẻ mặt tái
nhợt như tuyết kia. Vũ Văn Duệ a Vũ Văn Duệ, nói đến nói đi, cái ân rất lớn mà
ngươi ban cho Quản Việt chính là phái hắn đến Mẫn Dương...... Làm ruộng?
Phụt, ta không phúc hậu nở nụ cười.
“Tốt lắm, bây giờ không còn sớm, bản quan cũng nên trở
về.” Vũ Văn Duệ tao nhã đứng dậy, đi được vài bước lại đột nhiên xoay người
nhìn Ân đại nhân còn có Quản Việt nói: “A, vừa rồi hình như các ngươi đã quên
một người.” Hắn nâng ngón tay ta lên nói: “Vị này là biểu muội của bản quan, ngũ
biểu muội. Lần sau gặp thì trăm ngàn trăm ngàn lần đừng quên hành lễ.”
Nghe lời nói này, rất ôn nhu rất khách khí.
Vũ Văn Duệ dứt lời dắt tay ta dẫn ra ngoài, căn bản
mặc kệ hai người phía sau sau khi nghe được những lời này thì bộc phát thành
cái dạng gì. Ta khó có được thiện tâm không quay đầu nhìn, quên đi, hai người
này hôm nay bị Vũ Văn Duệ chỉnh cũng đã đủ thảm, xem như ta làm bồ tát đi.
Ta ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trong trẻo của Vũ Văn Duệ,
đáy lòng có chút ấm áp nảy sinh, cảm thấy hắn ác liệt như vậy vô cùng đáng yêu.
Vài người chúng ta không trực tiếp hồi cung mà ở trên
đường từ từ đi dạo. Không bao lâu sau có binh lính vội vã đến tìm Vũ Văn Duệ,
Vũ Văn Duệ nghe mấy người nọ nói xong nhăn mặt nhăn mày. Mạnh Thiểu Giác thấy
thế lập tức nói: “Vũ Văn công tử nếu có việc thì cứ đi trước. Ta nhất định sẽ
đưa hai vị tiểu thư an toàn trở về.”
Vũ Văn Duệ hơi hơi suy nghĩ rồi liền gật đầu nói: “Vậy
làm phiền Mạnh công tử, ta đi trước một bước.”
Vũ Văn Duệ cùng binh lính rất nhanh liền rời khỏi,
hoàng tỷ cùng Oánh Lộ trên đường nhìn ngắm cười nói vui vẻ, ta tùy ý nhìn chung
quanh, lại thình lình bắt gặp hai thân ảnh quen thuộc. Ta kinh ngạc dừng bước
nhìn đầu xa kia, hai người kia là Vũ Văn Tu cùng...... Liễu Như Nhứ?
Vũ Văn Tu sao lại đi cùng với Liễu Như Nhứ?
Ta cất bước chuẩn bị tiến lên xem cho rõ ràng, không
chú ý ngã vào trong lòng một người, sau đó giọng nói Mạnh Thiểu Giác cười như
không cười vang lên bên tai ta, “A Lam, đây cũng không phải là lần đầu tiên
nàng đối với ta yêu thương nhung nhớ .”
Hắn cúi người nhìn ta, mắt phượng bình tĩnh nhìn thẳng
mắt ta, mang theo dụ hoặc ý tứ hàm xúc nói: “Nàng còn như vậy, đừng trách ta
không khách khí với nàng.”