Phụ hoàng mất, hưởng thọ năm mươi tuổi.
Trong cung một mảnh bi ai tiếng khóc nỉ non, các công
chúa, các phi tử, các đại thần, còn có cung nữ thị vệ. Trong mắt bọn họ có lo
lắng, bối rối, đau thương hoặc là lo lắng, còn lại là trên mặt mang theo thống
khổ đau thương.
Hoàng tỷ ghé vào trước giường khóc đến tê tâm liệt
phế, vài tỷ tỷ khác bên cạnh hoàng tỷ cũng khóc thét lên, làm như là đang thi
xem giọng ai lớn hơn ấy. Không biết vì sao ta lại nghĩ đến mấy cảnh trong phim
ăn trộm, mấy cảnh sát luôn hoài nghi từng tên nghi phạm, khóc giữ quá thì nói
hắn giấu đầu hở đuôi, khóc yếu quá thì lại nói là giả bộ mọi việc không liên
quan đến mình. Vậy, rốt cuộc nên khóc như thế nào mới là chính xác?
Ta không biết, bởi vì ta khóc không được.
Đã rất lâu rồi ta không khóc.
Đại hoàng tỷ đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt ta,
ra sức lau nước mắt nhìn ta nói: “Rốt cuộc muội nói cái gì với phụ hoàng! Vì
sao phụ hoàng có thể đột nhiên ra đi!”
Ta có chút buồn cười, trên mặt vẫn vậy không có biểu
tình gì nói: “Vấn đề này đại hoàng tỷ nên hỏi thái y.”
Đại hoàng tỷ ngẩn người, vẻ mặt bi thống phẫn hận nói:
“Muội rốt cuộc có phải là nhi tử của phụ hoàng hay không, phụ hoàng đi, thế mà
một giọt nước mắt muội cũng không có!”
“Nước mắt?” Ta nhíu nhíu đầu lông mày, “Ý Đại hoàng tỷ
là bảo muội bôi chút nước miếng lên?”
“Muội … muội …” Đại hoàng tỷ tức giận, run run giơ tay
lên, dựng thẳng lông mày nói: “Đồ ngốc, quả nhiên vẫn là đồ ngốc!” Dứt lời lại
lắc lắc thân mình nằm úp sấp bên giường khóc lớn.
Ta khép nửa con ngươi thản nhiên nghĩ, ta so với các
ngươi, càng không phải đồ ngốc.
Ta nhìn hoàng tỷ đang khóc đến thương tâm. Bây giờ
nàng đã không còn vẻ tao nhã như ngày thường, chỉ một mực kính khóc kêu phụ
hoàng. Cũng khó trách, phụ hoàng ngày thường xem nàng như bảo bối nâng niu
trong lòng bàn tay, đó là phụ thân ôn nhu hiền lành của nàng. Nếu ta là hoàng
tỷ, không chừng cũng sẽ thương tâm như vậy.
Chỉ là, con người không thể quơ đũa cả nắm. Có câu:
Trái là thạch tín phải là thuốc hay, trái lại, cũng có thể nói, phải là thuốc
hay trái là thạch tín. Ông ấy là phụ hoàng tốt của hoàng tỷ, nhưng không có
nghĩa là ông ấy cũng vậy trong lòng ta.
So sánh ......
Ta nhợt nhạt gợi lên khóe môi, không phải là thói quen
sao?
Đúng vậy, ta đã thành thói quen .
Lúc ta xoay người liền đối diện với tầm mắt của Vũ Văn
Duệ, hắn chỉ thản nhiên nhìn ta liếc mắt một cái liền tiếp tục cùng đại thần
bên cạnh nói chuyện. Ta không dừng bước chân, im lặng rút lui khỏi hiện trường.
Ta quay đầu nhìn đám người vây quanh phụ hoàng, ta đáp
ứng hắn bảo vệ tàng bảo đồ cho thật tốt, không hơn.
Ngày hôm sau, lúc ta ra ngoài, chỉ thấy mấy phụ tùng
trong cung tượng trưng cho sự vui mừng đều đã bị dỡ xuống, thay vào đó là màu
trắng, màu trắng, màu trắng. Đập vào mắt, tất cả đều là màu trắng. Ta cầm nhánh
hoa đào trong tay đi cực kỳ thong thả, bây giờ, nơi ta muốn đi là Trình Tường
điện, đến để nghe Lộ công công tuyên đọc di chiếu của phụ hoàng.
Di chiếu a di chiếu, ngươi muốn nói những chuyện gì?
Ta ném hoa đào cười nhẹ, Vân Di vật đổi sao dời, nhưng
có liên quan gì đến cuộc sống của ta?
Lúc ta đến Trình Tường điện, trong điện đã có rất
nhiều người đứng chỉnh tề. Như trước là mấy người hôm qua, các công chúa, các phi
tử, các đại thần quyền cao chức trọng đều đến đây. Hoàng tỷ khuôn mặt tái nhợt
đứng đằng trước, hốc mắt sưng đỏ khổ sở động lòng người. Nàng nhìn thấy ta liền
mếu máo, lôi kéo tay ta gắt gao cầm lấy, sau đó yên lặng rưng rưng.
Ta có chút thở dài, hoàng tỷ là một nữ tử xinh đẹp
mảnh mai như thế, nàng hưởng nhiều sủng ái như vậy, nhưng những sủng ái đó nay
đều trở thành trách nhiệm của nàng. Nàng phải học cách chịu trách nhiệm, không
làm thất vọng sự kỳ vọng ký thác của phụ hoàng. Ta có chút không phúc hậu nghĩ,
thật ra bị lạnh nhạt cũng không phải là chuyện xấu.
Lộ công công và Vũ Văn Duệ cùng nhau vào cửa. Hôm nay
Vũ Văn Duệ mặc một bộ quần áo màu xám bạc, dù là màu sắc nặng nề lại có vẻ hơi
già dặn nhưng mặc lên người hắn lại trở thành quý khí cùng tao nhã. Ta dưới đáy
lòng lắc lắc đầu, quần áo a, khó trách phải tìm người mẫu mặc mới có hiệu quả.
Mọi người thấy Lộ công công đến liền ồn ào một lúc,
nhưng sau khi Vũ Văn Duệ thản nhiên quét mắt qua, người người đều đứng thẳng,
thần sắc nghiêm túc. Lộ công công cũng không nói nhảm nhiều. Lúc đi lên hắn còn
cố ý chậm rãi liếc mọi người phía sau một cái, sau đó từ trong tay áo lấy ra
một cuộn vải màu vàng óng, mở to cổ họng hô: “Đại sự hoàng đế di chiếu.”
Mọi người quỳ xuống, cùng hô to: “Ngô hoàng vạn tuế
vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Tứ công chúa tiến lên nghe chỉ!”
Thân mình hoàng tỷ cứng đờ, sau đó vội vàng tiến lên
quỳ xuống, “Nhi thần nghe chỉ.”
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Trẫm đăng
cơ hơn ba mươi năm, dưới gối mặc dù không có con rể nhưng lại có tám nữ nhi.
Trong đó tứ nữ An Kha Tử tuy là nữ nhi, nhưng thuở nhỏ thiên tư trí tuệ nhạy
bén hơn người, ngày thường đọc thuộc ngũ thư tinh thông binh pháp. Trẫm đem
ngôi vị hoàng đế truyền ngôi cho tứ công chúa An Kha Tử, hi vọng có thể chấn hưng
Vân Di, khâm thử!”
“Nhi thần tiếp chỉ!” Hoàng tỷ tiếp nhận thánh chỉ thần
sắc nghiêm túc, môi tái nhợt nhịn không được phát run.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Ta âm thầm đánh giá thần sắc những người bên cạnh, chỉ
thấy có mấy người trong mắt lộ ra khinh thường cùng miệt thị, chắc là đã sớm
đoán được quyết định của phụ hoàng nhưng lại âm thầm phản đối. Ta cười lạnh, nữ
tử thì như thế nào, tam quốc cũng không phải chưa từng có nữ hoàng, hơn nữa làm
còn không kém so với nam nhân.
Lộ công công lại lấy một thánh chỉ khác từ trong tay
áo, “Kinh đô ngự lại Vũ Văn Duệ nghe chỉ!”
Vũ Văn Duệ nheo nheo con ngươi dài nhỏ tiến lên quỳ
xuống, “Vũ Văn Duệ nghe chỉ.”
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Kinh đô
ngự lại Vũ Văn Duệ tuy còn trẻ tuổi nhưng tâm tư cẩn thận, một thân văn thao võ
lược, quả thật là rường cột của Vân Di. Nay tứ hôn cho tứ công chúa An Kha Tử,
sau đại lễ đăng cơ liền chuẩn bị hôn sự, khâm thử!”
Ngữ điệu của Vũ Văn Duệ không có nửa phần phập phồng,
giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng thản nhiên nói: “Thần tiếp chỉ.”
Mọi người trong điện cũng cùng hô lớn: “Ngô hoàng vạn
tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Ta cúi đầu nhàm chán đánh giá giày của mình, ừ, kết
quả này ta đã đoán được từ sớm, không phải sao?
Trở lại tẩm cung, ta liền đón nhận ánh mắt lo lắng của
Tế Tế, nàng muốn nói lại thôi nhìn ta, “Công chúa......”
Ta đến cạnh bàn ngồi xuống, “Làm sao vậy?”
“Đại công tử......”
“Biểu ca? Biểu ca làm sao vậy?”
“Nô tỳ, ai~, công chúa!” Nàng sốt ruột khoan thai đến
bên người ta, “Công chúa định làm gì bây giờ?”
Ta không hiểu đón nhận tầm mắt lo lắng của nàng, “Cái
gì mà làm gì bây giờ?”
“Nô tỳ nghe nói…nói là hoàng thượng hạ chỉ cho tứ công
chúa và đại công tử thành thân, vậy công chúa phải làm sao bây giờ?” vẻ mặt Tế
Tế chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Công chúa một chút cũng không nghĩ gì
sao?”
Ta từ từ uống ngụm trà, “Nghĩ gì? Ta
nên nghĩ cái gì? Phụ hoàng nếu đã hạ chỉ, chúng ta chỉ có thể tiếp chỉ, không
phải sao.”
Tế Tế nhăn mày càng chặt, “Công chúa......”
“Tế Tế, ngươi cũng đừng buồn lo vô cớ, không phải
ngươi còn có chuyện muốn làm sao? Nhanh đi đi, đừng để ma ma lải nhải .”
“Ai~!” Tế Tế oán hận dậm chân, xoay người đi ra ngoài,
“Chuyện gì vậy không biết!”
Ta chờ nàng đi ra ngoài rồi mới chống cằm lẩm bẩm nói:
“Chuyện gì? Chuyện máu chó.”
Máu chó hai chữ này, thật sự hàm chứa rất nhiều ý
nghĩa.
Chuyện gì gọi là chuyện máu chó? Đơn giản là lúc tình
huống bình thường, lại xảy ra chuyện lớn, hơn nữa rất thường xuyên, rất bình
thường, làm cho người ta không còn bất ngờ nữa. Như vậy, liền kêu là máu chó.
Không thể nghi ngờ, bây giờ ta đang hãm sâu trong
“vũng máu chó”.
Đạo thánh chỉ này của phụ hoàng thật sự có thể nói là
là máu chó trong máu chó. Từ xưa đến nay, hoàng đế luôn thích đem người thanh
niên tốt nhất đặt cùng một chỗ với nữ nhi mình yêu thương nhất, vẽ nên cảnh
giai nhân tài tử hạnh phúc viên mãn. Phụ hoàng ta còn làm hơn thế nữa, đem toàn
bộ quốc gia giao cho hoàng tỷ, đặt trong tay một tiểu mỹ nhân mảnh mai. Hoàng
tỷ có tài, có suy nghĩ, nhưng nàng rất nhu nhược, cái nàng thiếu chính là khí
phách cùng quyết đoán vân vân, như vậy, hoàng tỷ làm sao có thể đứng đầu một
quốc gia?
Khó, thật sự là khó.
Nếu là Vũ Văn Duệ thì sao?
Bản lĩnh của Vũ Văn Duệ không cần phải nghi ngờ, bây
giờ phụ hoàng đem hoàng tỷ gả cho hắn, mặt khác có thể nói là đem quyền lực
thật sự của Vân Di sau này giao cho hắn nắm giữ. Vũ Văn Duệ cưới hoàng tỷ,
dường như tương đương với việc có được quốc gia Vân Di này, huống chi hoàng tỷ
là một tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Đối với nam tử mà nói, thật sự là
rất có lời.
Ừ, đương nhiên còn có một khả năng, đó là, Vũ Văn Duệ
không muốn nhận cái danh “Lão đại” không chính thức này, hắn cũng có thể trực
tiếp soán vị đăng cơ lập chính mình lên làm hoàng đế. Có thể có một người sẽ
không cho phép, đó chính là Vũ Văn Nghị, cho nên khả năng này là vô cùng nhỏ.
Ta cảm thán a, phụ hoàng, người suy nghĩ thật sự là
chu đáo, con rể của người tuyển ai cũng không so được với Vũ Văn Duệ, không
phải sao. Những thứ tốt nhất người đều để lại cho hoàng tỷ, chỉ vì nàng là nữ
nhi mà người yêu thương nhất, chỉ vì trên người nàng có bóng dáng người người
yêu nhất. Yêu thương của người không giả, khổ sở của ta cũng rất thực a.
Đúng vậy, ta khổ sở, chỉ vì “An Kha Lam” Cũng là con
gái của người, nhưng người toàn tâm trân trọng, chỉ có An Kha Tử.
Ta đột nhiên nhớ tới một câu trong bộ phim truyền
hình: Cha mẹ, cũng sẽ thật sự chán ghét đứa con của mình.
Nhưng mà đứa con bị chán ghét kia thì sao, nó có tội
tình gì? Cũng giống như ta, mặc dù không mơ mộng xa vời muốn người yêu thương,
nhưng vẫn kìm lòng không được nghĩ, vì sao người sao lại bất công như thế.
Ba.
Ta vỗ mạnh cái trán của mình, nghĩ nhiều như vậy có
ích gì, ta không phải thần tiên, không thể vẫy vẫy cành trúc nhỏ rải nước tiên
là có thể làm cho ông ấy thay đổi ý chỉ hoặc là gì gì đó. Có câu “Việc do người
làm”, nhưng rõ ràng bản lĩnh của ta còn chưa đủ để đi “làm” cái gì đó.
Ta chỉ là một công chúa bị lạnh nhạt lâu năm trong
cung, trước đây đúng, bây giờ đúng, về sau đúng, tất cả đều đúng.
Di chiếu tuyên đọc xong, người trong cung lại bận rộn
một đám. Vừa vội vàng lo chuyện phụ hoàng nhập hoàng lăng, vừa bắt tay vào
chuẩn bị chuyện đăng cơ của hoàng tỷ. Tất cả mọi người vội vàng xoay quanh,
đương nhiên, trừ ta.
Ta vẫn như cũ an phận sống ngày của ta, im lặng mà
nhạt nhẽo.
Mỗi lần Tế Tế thấy ta đều là dáng vẻ muốn nói lại thôi
cùng vẻ mặt lo lắng, đương nhiên ta biết vì sao. Từ ngày đó trở đi, ta không
gặp lại Vũ Văn Duệ cùng hoàng tỷ. Hai người này quả thật là người nổi bật, nên
bận rộn xoay như chong chóng. Bọn họ không tìm ta, ta đương nhiên cũng sẽ không
đi tìm họ. Chúng ta giống như đột nhiên không có liên hệ gì với nhau, cùng một
không gian nhưng lại không tiếp xúc.
Trái lại, mấy hoàng tỷ ngày thường không nói quá với
ta một câu thì bây giờ lại tới cung điện của ta vài lần. Ừ, đương nhiên, tới
đây để cười hoặc đả kích ta. Ví dụ “Ta thấy A Lam ngày thường cùng Duệ biểu ca
thân thiết cực kỳ, chẳng qua là, không ngờ phụ hoàng lại đem Duệ biểu ca tứ hôn
cho Kha Tử, ôi~, A Lam, muội trăm ngàn lần đừng thương tâm.” Lại ví dụ như “A
Lam, không phải tam tỷ nói lung tung, nhưng Kha Tử cùng biểu ca đứng chung một
chỗ thật giống như thiên tiên ở trên trởi, rất xứng a.” hoặc là “A Lam, qua vài
ngày nữa Kha Tử đã trở thành nữ hoàng, muội trăm ngàn lần nên bảo trì khoảng
cách với biểu ca. Nhưng bây giờ biểu ca cũng không có đến gặp muội a, muội đừng
khổ sở, chuyện này cũng không có cách nào, nếu ta là nam nhân, ta cũng chọn Kha
Tử.” ví dụ như vậy, vân vân.
Ta nghe xong không có cảm giác gì, nhưng mỗi lần như
thế Tế Tế đều thay ta ngầm xỉ vả các nàng, còn giải thích là Vũ Văn Duệ gần đây
do quá bận rộn, cho nên mới không rảnh đến gặp ta. Đối với lời giải thích của
nàng, ta từ chối cho ý kiến, quá trình không quan trọng, nhân tố quyết định là
kết quả, là bụi bặm rơi đầy. ( bị bỏ mặc ~> vắng vẻ ~> có bụi)
Ngày ngày bọn họ bận rộn cùng ta không có quan hệ gì
liền qua nhanh, đảo mắt đã là một tháng, mà ngày mai chính là đại lễ đăng cơ
của hoàng tỷ. Sau bữa tối, cung nữ Ngọc Bích bên người hoàng tỷ đến truyền lời
nói hoàng tỷ muốn gặp ta, vì thế ta liền đi theo nàng đến cung điện của hoàng
tỷ.
Những vật dụng màu trắng trong cung một lần nữa lại
được thay thành màu đỏ tượng trưng cho sự vui mừng. Ta nhìn mà có chút buồn
cười, đổi đi đổi lại như vậy thật đúng là không sự phiền phức.
Ta cùng Ngọc Bích đang không nhanh không chậm khoan
thai bước đi, thân ảnh Vũ Văn Duệ đã tròn một tháng không gặp lại xuất hiện.
Phía sau hắn còn có vài vị quan đi theo, lúc nhìn thấy ta hắn hơi hơi ngẩn
người, sau đó liền quyết đoán tiêu sái đến chỗ ta giữ chặt cổ tay ta quay lại
nhìn người phía sau nói: “Chờ một lát.”
Thân thể gầy yếu nhỏ bé này của ta bị hắn kéo đến một
bụi cây rất dễ dàng. Nhánh cây rậm rạp ngăn cách người bên ngoài và người bên
trong, dường như là một chỗ ẩn nấp rất tốt.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Vũ Văn Duệ dường như có chút gầy
yếu làm vẻ mặt hắn càng thêm trong trẻo. Hắn nhìn chằm chằm ta trong chốc lát,
đột nhiên cúi xuống môi ta hôn thật sâu, giọng nói khàn khàn mang theo từ tính:
“A Lam, tin tưởng ta.”
Sau khi nói xong hắn cũng không chờ ta trả lời liền
xoay người bước ra bụi cây, để lại ta một mình một người nhìn chăm chăm bóng
lưng hắn. Ta vươn tay sờ sờ cánh môi ướt át, tim đập hơi hơi có chút không
khống chế được.
Ta mím môi nghĩ, dường như ta đã bị ba chữ “tin tưởng
ta” ngắn ngủn nhưng đầy hứa hẹn của hắn làm cảm động.
Chỉ vì hắn là Vũ Văn Duệ.
Lúc ta cùng Ngọc Bích đến cung điện của hoàng tỷ lại
nghe nói hoàng tỷ vừa đi tìm thừa tướng. Ngọc Bích lấy từ trong ngăn tủ ra một
bộ quần áo xa hoa nhìn ta nói: “Ngũ công chúa, đây là bộ quần áo do công chúa
nhà nô tỳ cố ý làm cho người, công chúa không ngại thì thử trước xem sao, xem
có hợp hay không.”
Ta gật đầu, cầm quần áo vào thay, sau đó lại nhìn
gương một lần nữa cảm thán: Người con mẹ nó quả nhiên cần nhờ ăn mặc.
Ngọc Bích thay ta sửa sang lại quần áo cười nói: “Ngày
mai công chúa mặc bộ quần áo này đi ra ngoài, sợ là không ít người ghen tỵ với
người a.”
Ta thản nhiên cười cười, “Ngọc Bích, có thể rót ly
nước trà giúp ta được không?”
Ngọc bích “A” một tiếng, “Nước trà pha buổi sáng đều
đã lạnh, công chúa chờ, nô tỳ đi lấy nước cho người.”
Ngọc Bích đi không bao lâu liền trở lại, nhìn ta nói:
“Công chúa, nô tỳ......”
Lời trong miệng Ngọc Bích còn chưa nói xong thì đã bị
một người mặc áo đen đột nhiên xuất hiện từ phía sau bổ một cái sau ót liền hôn
mê. Phản ứng của ta là xoay người bỏ chạy, nhưng mà quần áo đẹp trên người quá
dài, không cẩn thận một cái liền té xuống sàn. Người mặc áo đen không có bổ sau
gáy ta, chỉ cầm một khối khăn ẩm ướt bịt chặt mũi ta, sau đó ta liền nhanh
chóng lâm vào hôn mê.
Trong lúc mông mông lung lung ta mơ hồ phát hiện mình
bị xốc nảy lợi hại. Ta khó chịu ô ưm vài tiếng, đáp lại là một cái khăn ẩm ướt
-- mẹ khiếp, tốt lắm, ý thức hoàn toàn biến mất!
Không biết bao lâu sau, ta rốt cuộc cũng có ý thức,
hơn nữa nghe vô cùng rõ ràng bên người có một giọng nói trầm thấp thuần hậu
mang theo nguy hiểm mười phần nói: “Hả? Đây là...... Tứ công chúa ngươi bắt cho
trẫm?”