Nắm Tay Người, Kéo Người Đi

Chương 51: Chương 51




Lúc ta tỉnh lại cảm giác cả người đều mệt mỏi ủ rũ, sau đó liền đối với căn phòng trống không này ngốc ra.

Ta không biết mấy đứa nhỏ thời cái ngươi có chơi trò bịt mắt hay không: Bị người bịt mắt từ phía sau, rồi sau đó nghe người kia hoặc thần bí hề hề hoặc ra vẻ huyền diệu hỏi: “Đoán xem, ta là ai.”

Được rồi, ta thẳng thắn, thật ra ta có chơi trò này, cho dù là khi bị lãng quên lạnh nhạt ở hoàng cung lạnh lùng kia, ta đều chơi. Đương nhiên, ta là người bị người khác bịt mắt. Khi còn nhỏ, hoàng tỷ cùng Tô Kì đối với loại trò chơi nhàm chán này rất cố chấp, hơn nữa còn chơi rất vui vẻ. Mỗi lần chơi phải làm cho ta dại ra, ngữ điệu phập phồng lên xuống bọn họ mới nói đáp án rồi hài lòng bỏ qua. Thật ra ta vô cùng mê mang, ta không hiểu bọn họ thấy trò này vui ở đâu -- bọn họ quả nhiên cả thể xác lẫn tinh thần đều là một đứa nhỏ khỏe mạnh, mà ta, rõ ràng là thuộc loại không bình thường.

Vũ Văn Duệ có lẽ cũng không thuộc loại bình thường. Trừ lúc sắm vai Vũ Văn đại công tử tao nhã cao quý cùng ngẫu nhiên chỉnh tiểu biểu muội đáng thương là ta đây, hắn dường như không có thú vui nào khác. Điều này khiến ta từng hoài nghi bên trong thân thể nam tử tuấn tú phúc hắc này là một linh hồn xuyên qua giống như ta. Sau đó, qua nhiều ngày tháng tích lũy quan sát ta thất vọng phát hiện, hắn chỉ là một tiểu công tử tuấn mỹ trưởng thành sớm mà thôi, không hơn.

Con người là loại sinh vật kỳ lạ, bọn họ người người ai ai cũng có tính cách độc lập không giống nhau, nhưng thói quen thì lại tồn tại điểm chung. Giống như, mỗi người đều có một căn cứ bí mật, ví dụ hoàng tỷ thích nhất là một góc hoa viên kia, ví dụ Tô Kì rất lưu luyến cái đình trên núi cao kia, ví dụ Hạ Liên Thần mang ta đến bên hồ nước tuyệt đẹp kia, cũng ví dụ như --- Vũ Văn Duệ yêu thích một ngọn núi hoang vắng.

Đúng vậy, ngươi không có nghe lầm, nơi Vũ Văn Duệ thích nhất là một ngọn núi nhỏ hoang vắng lạnh lùng vô cùng bình thường. Nơi đó không hề có cảnh sắc động lòng người, không hề có hương hoa, không hề có cô nương yểu điệu, càng không hề không hề có dấu hiệu tượng trưng cho sự sống xuất hiện ở đây.

Nơi đó dị thường hoang vắng nhưng hắn lại yêu thích chú ý.

Số lần ta đến căn cứ bí mật của hắn tất nhiên là không nhiều lắm. Tính theo năm thì cũng chỉ cùng hắn đến đó một lần, mà lần đó nhất định sẽ vào sinh nhật của hắn. Tối sinh nhật Vũ Văn Duệ ta sẽ ngủ lại phủ tướng quân, hắn luôn thừa dịp trăng thanh gió mát mang ta chuồn êm ra phủ. Sau đó ôm ta đón gió đêm ngắm sao, không nói một lời dư thừa.

Có một lần không phải sinh nhật hắn nhưng hắn vẫn mang ta đến chỗ đó. Ngày đó là ngày mẹ hắn hạ táng. Cả ngày khuôn mặt tuấn tú trong trẻo của hắn đều tái nhợt, môi mỏng ôm lấy ý cười thản nhiên nhưng trong mắt cất giấu vô hạn bi thương cùng thâm trầm.

Ta biết hắn không vui nhưng lại không biết nên làm gì. Ngươi xem, có vẻ như ta rất vô năng, biết rõ người khác đau thương nhưng lại bất lực. Chỉ vì ta không phải hắn, cho nên không thể cảm động lây.

Đêm đó, hai tay Vũ Văn Duệ còn lạnh hơn so với bình thường rất nhiều. Hắn gắt gao ôm ta vào lòng giống như muốn khảm tiến vào trong cơ thể, trên mặt chỉ là một mảnh hờ hững.

Ta vẫn im lặng nhìn sườn mặt hắn, không lên tiếng cũng không muốn cắt ngang suy nghĩ sâu xa của hắn. Đột nhiên ta hoảng hốt nhìn hắn hơi hơi gợi lên môi mỏng, khóe mắt tà tà mỉm cười, dưới ánh trăng màu ngà này thật đúng là cảnh xuân tươi đẹp. Ta cảm giác rõ ràng các khớp xương ngón tay của hắn chậm rãi bịt kín mắt ta, sau đó là thản nhiên kề sát vào bên tai ta đặt câu hỏi: “A Lam, ta là ai?”

Hắn hỏi: Ta là ai.

Rõ ràng là con ngươi mỉm cười, rõ ràng là ngữ khí nhẹ tênh, rõ ràng là lời kịch quen thuộc đến không được còn chỗ nào thú vị, nhưng vì sao ta chỉ cảm thấy đáy lòng co rút một trận.

Ta ngược lại đưa tay xoa mặt hắn, che lấy mắt hắn, ngốc ngốc cười nói: “Đoán xem, muội là ai?”

Vũ Văn Duệ cười nhẹ một tiếng nhưng không có độ ấm nào, “Nha đầu ngốc, rõ ràng là ta hỏi trước.”

Ta vẫn cứng đầu hỏi: “Biểu ca, muội là ai?”

“A Lam.” Hắn dùng cái trán ra sức cọ cọ ta, chóp mũi lạnh lẽo cũng vô cùng thân thiết dán lên, “Cũng không phải là A Lam.”

Tay ta đẩy cái đầu đang cọ xát ra, cầm lấy cổ tay hắn bắt chước nói: “Biểu ca, cũng không phải là biểu ca.”

Ta có thể cảm giác được thân mình hắn lập tức căng cứng, sau đó hắn dùng lực đạo lớn hơn nữa đem ta kéo vào trong lòng, giọng nói giống như hàn băng lạnh lẽo, “Nói rất đúng, đoán đúng rồi, sau này nhớ kĩ cho ta, nếu ngày nào đó muội quên, đừng trách ta trừng trị muội.”

Ta dùng đầu đụng mạnh vào ngực hắn, cố ý bỏ qua khóe mắt khả nghi loang loáng nước phía trên.

Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn hư hư thực thực khóc, mà ta hoài nghi, đó cũng là lần cuối cùng hắn yếu ớt.

Dừng dừng dừng, đều tại hành động ngày hôm qua của Hạ Liên Thần làm cho ta nhớ đến Vũ Văn hồ ly, thật sự là thần vẽ một nét, không hiểu gì cả.

“Công công, người tỉnh.” Có người vào cửa vui sướng kêu lên, khuôn mặt xa lạ cùng tươi cười, “Công công, bây giờ người có chỗ nào không thoải mái không?”

Ta nghĩ ta muốn nói, ruột dường như bớt xoắn một chút... Tất cả đều là nước mắt ta a.

“Xem sắc mặt suy yếu của công công.” Nàng ân cần đỡ ta tựa lên giường, “Công công thật đúng là rất có phúc, tối hôm qua hoàng thượng chăm sóc người một đêm, sáng nay phải vào triều sớm, người mới đi...” Dường như nàng không cảm thấy có gì không ổn, tiếp tục nói: “Thật sự là làm tức chết người khác a.”

Ta mẫn cảm nhận ra lời nàng nói có chút quái dị, vì thế cười nói: “Nhận được sự ưu ái của hoàng thượng, thật sự là phúc tu mấy đời mới có được.”

“Ha ha.” Trong mắt cung nữ hiện lên ý cười thật sâu, “Cũng không phải sao, đây là trong cung, được sủng ái không phải chuyện dễ, nhưng cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.” Nàng tươi cười càng ngọt, “Công công, người nói đúng không?”

Ta cũng ý vị thâm trường cười cười, “Nhưng được sủng ái, nói như thế nào cũng tốt hơn nhiều so với người không được sủng ái. Vị tỷ tỷ này, tỷ nói xem.”

Sắc mặt nàng cương cứng, sau đó dường như không có việc gì nói: “Công công vừa tỉnh chắc là đói bụng, nô tỳ đi gọi người đưa vài thứ lại đây.”

“Làm phiền tỷ tỷ.”

Nàng ra cửa ta mới cười nhạo ra tiếng. Ngộ độc thức ăn, thân thể của ta đâu có dễ hỏng như vậy. Xem ra đây là do người nào đó cảnh cáo ta một hồi. Nhưng ngươi cảnh cáo ta làm gì, có bản lĩnh thì đi mà trực tiếp đối đầu với BOSS a, tóm lấy một người qua đường giáp như ta để làm gì.

Đúng lúc này có người vội vàng từ cửa ngoài vọt vào, ta còn chưa phản ứng kịp thì người đó liền “Đông” một tiếng quỳ xuống, khóc hô: “Công công cứu mạng!”

Ta bị nói như vậy có chút sững sờ, lại diễn tuồng nữa sao? Ta nói: “Vị tỷ tỷ này xin đứng lên, ngại chết ta rồi, đây là làm sao?”

“Nô tỳ xin công công, cứu muội muội nô tỳ một mạng!” Cung nữ kia còn dập đầu vài cái kêu vang, ánh mắt sưng đỏ tràn đầy lo lắng, “Nô tỳ cả đời này sẽ nhớ rõ đại ân đại đức của người! Xin công công!”

Ta khẽ nhíu mày, “Muội muội ngươi là?”

“Muội muội nô tỳ là cung nữ ở ngự phòng, cùng vài người khác phụ trách trông coi thức ăn của các công công.” Cung nữ thút tha thút thít nói: “Hôm qua thái y nói công công ăn này ăn nọ mới trúng độc, sợ là có người cố ý hạ độc. Hôm nay hoàng thượng liền triệu những người đó đến hỏi, bây giờ đang làm căng bên đó, đã đem vài người nhốt vào thiên lao rồi. Công công, nô tỳ chỉ còn một muội muội này, công công đáng thương nô tỳ, cầu hoàng thượng cái tình! Ô ô, công công đại ân đại đức nô tỳ suốt đời không quên!”

Cái gì? Hạ Liên Thần đem người ở ngự phòng ra trút giận? Thật sự là... thật sự là tác phong điển hình của bậc đế vương!

Ta vuốt vuốt bụng xuống giường, mặc quần áo sơ sài rồi nói: “Ở nơi nào, mau dẫn ta đi.”

Cung nữ nghe vậy trên mặt lộ ra vui sướng, rất nhanh đứng dậy lau nước mắt nói: “Nô tỳ dẫn người đi, nô tỳ tạ ơn công công!”

Lúc ta đi theo cung nữ có chút theo không kịp bước chân của nàng. Tối hôm qua ngộ độc thức ăn mới hành hạ ta một trận, ngay cả việc đi vài bước cũng có chút cảm giác lực bất tòng tâm. Nhưng nếu vì ta mà hại chết một nhóm người như vậy thì thật là rất không có đạo lý. Tuy rằng ta không phải bồ tát, nhưng cũng không tới mức xem mạng người như con kiến. Hạ Liên Thần a Hạ Liên Thần, ta không tin ngươi không biết bọn họ chính là con rối, có lẽ ngươi muốn xử trí bọn họ cho người hại ta xem, nhưng quên đi, ý tốt này ta nhận không nổi.

Ta còn chưa đi đến điện thì chợt nghe Hạ Liên Thần lạnh lùng nói: “Không có người thừa nhận? Tốt lắm, Thêm Tác, nhốt vào thiên lao hết cho trẫm, ngày mai nếu còn không có người thừa nhận liền đem hết ra ngoài chém.”

Lời này rơi xuống chợt nghe thấy một trận tiếng khóc cùng oan uổng vang lên, nhưng cái tên gọi là Thêm Tác kia cũng chỉ đáp lại một câu, “Thuộc hạ tuân chỉ.”

Ta càng lúc càng cảm thấy vô lực, cung nữ bên cạnh vẻ mặt khẩn cầu nhìn ta, ta chỉ có thể đẩy cửa ra rồi đi vào, suy yếu hô: “Hoàng thượng.”

Hạ Liên Thần rất nhanh nhìn về phía ta, khuôn mặt tuấn lãng nhìn ta thế nhưng lại hiện lên tia giận dỗi cùng đau lòng tổng hợp. Ngữ khí hắn chẳng tốt là mấy, chỉ nói: “Ngươi tới đây làm gì.”

Ta kéo thân thể nhỏ nhắn suy yếu đi đến bên người hắn. Ta tới làm gì, ta còn có thể tới làm gì ngoài việc ngăn cản ngươi thay bộ ruột của ta gây nên nghiệp chướng. Ta ra vẻ nghi hoặc nhìn đám thái giám cung nữ quỳ trên mặt đất nói: “Hoàng thượng, đây làm sao vậy?”

Mày rậm Hạ Liên Thần hơi nhíu, “Một đám chướng mắt vô liêm sỉ này, Thêm Tác, dẫn đi.”

Thêm Tác nghe vậy lập tức dẫn thị vệ đuổi người, bọn họ một mảnh bi ai khóc, ta vội vàng hỏi: “Đợi chút, chẳng lẽ bọn họ không có mắt đi mạo phạm hoàng thượng? Vậy sao có thể dễ dàng bỏ qua!” Ta hung hăng nói với những người đó: “Ngay cả hoàng thượng cũng dám mạo phạm, mắt chó các ngươi bị mù hết rồi sao!”

“Công công, nô tài không có hạ độc đồ ăn của ngài! Nô tài oan uổng a!” Một gã thái giám khuôn mặt méo mó sợ hãi kêu lên.

“Nô tỳ cũng oan uổng! Công công tha mạng!”

“Công công, nô tài không muốn chết, nô tài thật sự không có!”

“Đầu độc?” Ta ho nhẹ vài tiếng, nhìn Hạ đại gia mặt lạnh nói: “Hoàng thượng, tối hôm qua nô tài trúng độc?”

Hạ Liên Thần mặt không chút thay đổi nhìn lướt qua đám người đang kích động, “Ừ. Thêm Tác, dẫn đi!”

“Hoàng thượng.” Ta chặn Thêm Tác đang muốn tiến lên lại, vỗ vỗ trán nói: “Đều là lỗi của nô tài!”

Hạ Liên Thần nhíu mày.

Ta hổ thẹn nói: “Chuyện trúng độc lần này thật đúng là không liên quan đến bọn họ. Trước kia nô tài cũng hay gặp tình huống này, đều do tham ăn mà gây họa... nô tài… ai~, tối hôm qua nô tài ham ăn ăn không ít cá tôm, sau bữa tối lại đem nho người ban cho nô tài ăn hết...” Ta ra vẻ ảo não tát cái miệng vài cái, “Nô tài vậy mà quên mất hai loại này không thể ăn chung với nhau! Nô tài bị vậy thật sự là xứng đáng!”

Biểu tình Hạ Liên Thần có chút thâm trầm, “A?”

Ta trừng mắt nhìn, “Nô tài thật sự là ngu xuẩn, làm hoàng thượng lo lắng, nô tài có tội!” Ta nói xong liền chuẩn bị quỳ xuống, cũng chẳng thèm quan tâm hắn có tin lời ta nói hay không.

Ta vốn tính sử dụng một ít khổ nhục kế, nhưng trên thực tế ta vừa xoay người liền cảm giác một trận choáng váng, sau đó toàn bộ thân mình không xong hướng mặt đất té xuống. Nhưng may mắn có một cánh tay lớn nhanh chóng kéo lấy cánh tay ta, tuấn mục vẫn mang theo tức giận cùng lạnh như băng, ôn hoà nói: “Ngươi để tâm đến bọn họ như vậy sao, còn tự mình đến đây.”

Ta dưới đáy lòng thở dài, cho dù cung nữ thái giám trong cung không đáng giá tiền, nhưng dù sao cũng là mạng người, không phải sao? Vì thế ta thực vô sỉ làm bộ già mồm cãi láo – vỗ trán, nhíu mày, hơi hơi thở, “Nô tài... nô tài không phải nghĩ đến...” Ta há mồm thở dốc: “Nghĩ đến có ai chọc hoàng thượng không phải sao, ai ngờ là hiểu lầm, khụ khụ, đều là nô tài tham ăn...”

“Câm miệng.” Hạ Liên Thần không khách khí ra lệnh: “Nói không được thì im lặng một chút.” Hắn uy hiếp đưa mắt quét mọi người đang ngốc ra một vòng nói: “Các ngươi đến phòng hành hình lĩnh hai mươi roi,” Hắn nói xong liền ôm thắt lưng của ta nhắc lên trên, sau đó là thoải mái đem ta bế lên, hướng cửa bước ra phía ngoài.

Đám người vốn sợ hãi cầu xin tha thứ hiện tại vẻ mặt đều ngốc ra, mà vẻ mặt của Thêm Tác cũng méo mó dữ tợn không thể tin nhìn động tác tự nhiên của Hạ Liên Thần. Lúc hắn ôm ta hồi cung, người trên đường chứng kiến không phải là há to miệng thì trong mắt cũng là kinh ngạc cùng kìm nén hưng phấn. Ta bi thống nghĩ, không đến nửa canh giờ nữa trong cung lại có thêm một tin tức oanh động, chủ đề là “Hoàng thượng vì tiểu Lam mà tức sùi bọt mép, ở trước mặt thiên hạ thân thiết quan tâm, thực là khủng bố”!

Trời a, Hạ Liên Thần, ngươi không biết kín đáo là gì sao!

Ta đương nhiên còn có chút điểm nghi hoặc, ví như Hạ Liên Thần đối với ta tức giận không chút nào che đậy. Ta nhớ rõ, ta không có đắc tội với hắn a, vì sao hắn lại muốn cãi nhau với ta? Khi ta bị hắn ném xuống giường sau đó đè lên rồi nói một câu liền làm cho ta hiểu ra.

Trên mặt tuấn lãng của Hạ đại gia tràn đầy khó chịu, âm trầm nói: “An Kha Lam, nàng nhớ biểu ca của nàng như vậy sao, nhớ đến ngay cả trong mơ cũng kêu tên hắn?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.