Nhìn chung từ cổ chí kim, phương thức người Trung Quốc
bồi tội dường như đều có khuynh hướng mời khách ăn cơm giải trí tiêu khiển,
đương nhiên, Quản công tử cũng không ngoại lệ. Oánh Lộ nói Quản công tử hẹn
nàng ngày mai gặp mặt ở “Trân vị các” dự một bàn tiệc rượu nho nhỏ, để hắn tỏ
lòng xin lỗi với nàng.
Ta nghe mà cảm thấy có chút buồn cười, những lời này
của Quản công tử có vẻ như rất chân thành. Nhưng chân thành thật sự là cái gì?
Đó là một trò vui nhìn không được đoán không ra, cái tâm sinh ra sự chân thành
nhưng cách một tầng bụng mềm dẻo, ai cũng đoán không được.
Đầu năm nay, chúng ta vẫn là nên học cách đem chân
thành xem như “hoa trong gương, trăng trong nước”, đừng ôm quá nhiều kỳ vọng.
Trong lòng ta đương nhiên hiểu được chiêu này của Quản
công tử mục đích là để lấy lòng Oánh Lộ. Nhưng mà điều khiến ta không hiểu được
là, vì sao buổi sáng ngày hôm sau hắn lại đến tìm ta? Ta ngồi trong phòng khách
của tôi tớ mà cảm thấy chính mình mê mang, thật sự, rất mê mang.
“A Lam?” Quản công tử tươi cười lấy lòng, “Ta nhớ hôm
đó Mạnh tiểu thư gọi ngươi như vậy, đúng không ?.”
Ta đần độn gật gật đầu,“A.”
“A Lam.” Ánh mắt Quản công tử mơ hồ lóe lên tia xin
lỗi,“Chuyện ngày hôm trước ta thật có lỗi, ta thật sự là...... Hổ thẹn không
thôi.”
Ta trong lòng nhún vai, thì ra trí nhớ của ta xuất
hiện chứng rối loạn, ngày đó là ta bị hắn đánh chứ không phải hắn bị ta đánh,
nếu không, sao lại thành ra hắn xin lỗi ta? Cái này, sự thật bị đảo lộn rồi,
thật sự bị đảo lộn rồi.
Quản công tử lại tiếp tục cảm thán nói:“Ngày ấy chỉ
trách ta quá mức nóng vội, chưa hiểu rõ sự tình liền đưa ra kết luận, đã làm
chuyện thất lễ quá đáng với Mạnh tiểu thư, thật sự uổng công ta là người đọc
sách, uổng công đọc sách a.”
Ta ngơ ngác nhìn hắn không nói lời nào, không mở miệng
nhận lời xin lỗi của hắn cũng không cười thoải mái với hắn, chỉ để hắn đứng một
mình ở nơi đó bày ra bộ mặt có chút cứng ngắc cười làm lành. Chắc là hắn đã
cười đến mệt mỏi, cuối cùng vẻ tươi cười cũng biến mất, giống như vô tình
nói:“A Lam, ngày mai ngươi cũng sẽ đi cùng với Mạnh tiểu thư đúng không?”
Ta có chút ôn hoà nói:“Ừ.”
Quản công tử không bị ảnh hưởng chút nào,“Vậy là ngươi
cũng chấp nhận lời xin lỗi này của ta?”
Giọng nói của ta thẳng tắp,“Ừ.”
“Vậy thật sự là quá tốt.” Quản công tử xả môi cười,
trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy ý cười,“Như vậy, ta có thể hỏi ngươi một số
chuyện được không?”
Tầm mắt ta hơi lướt qua mặt bàn, cúi đầu nhàm chán
quan sát hoa văn nhỏ nổi lên trên bàn,“A.”
Giọng nói Quản công tử tìm không ra tia giả vờ nào,
chỉ thấy chân thành,“Ngày mai ta làm chủ nhà mời khách, đương nhiên là muốn tìm
hiểu một chút khẩu vị yêu thích của khách. Nhưng ta lại hoàn toàn không hiểu gì
về sở thích của ngươi và Mạnh tiểu thư, như vậy thật sự quá thất lễ. Ta nghĩ
ngươi rất thân thiết với Mạnh tiểu thư, chắc ngươi cũng hiểu chút ít về sở
thích của nàng, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta việc này.”
Ta vươn tay nhàm chán vạch tới vạch lui trên mặt bàn,
“Ngươi muốn hỏi cái gì?”
Quản công tử lập tức hỏi:“Thật ra ta chỉ muốn biết
ngày thường khẩu vị của Mạnh tiểu thư như thế nào để ngày mai có thể nói đầu
bếp cẩn thận chuẩn bị. A, đương nhiên, A Lam thích ăn cái gì cũng mời nói.”
Ôi, ta được đi nhờ xe của Oánh Lộ a.
Ta nghe vậy dừng động tác lại, chậm rãi ngẩng đầu
lên,“Ngươi hỏi, khẩu vị của tiểu thư?”
Quản công tử gật gật đầu,“Đúng vậy.”
Ta đột nhiên nhìn hắn cười cười, rất chân thành,“Vừa
hay, ta biết.”
Ta từ biệt vẻ thờ ơ vừa rồi, thân thiện nói,“Ngày
thường, tiểu thư nhà ta thích nhất là ăn cay, quả thực là không cay không vui.”
Quản công tử thận trọng nghe,“Ừ, còn gì nữa?”
“Tiểu thư nhà ta thích nhất là thịt, một chút cũng
không động vào rau củ a, ngươi trăm ngàn lần nhớ rõ đừng làm mấy món này.”
“Được, còn gì nữa?”
“Đúng rồi, tiểu thư nhà ta chỉ ăn thịt nạc, thịt mỡ
vừa thấy liền ghê tởm phát hoảng.”
“Rồi, ta đã biết, còn gì không?”
“Còn có....còn có.” Ta cố gắng chuyển động tròng mắt
đang dại ra của mình, cố gắng phô diễn chút thông minh,“A, còn có...còn
có....còn có tiểu thư nhà ta ghét nhất chính là trà Long Tĩnh, ngươi trăm ngàn,
trăm ngàn, trăm ngàn lần đừng pha loại trà này!” Ta cường điệu, cường điệu,
cường điệu, ánh mắt không an phận xoay vòng.
Ánh mắt Quản công tử đột nhiên lóe lóe, rũ xuống nửa
mí mắt cười hỏi,“Ừ, những điều vừa rồi ngươi nói đều là những thứ Mạnh tiểu thư
yêu thích, đúng không?”
“Đúng, đương nhiên đúng! Ngươi chỉ cần nghe ta, đúng
vậy!” Nói xong ta còn nhìn hắn gật đầu thật mạnh.
Sắc mặt Quản công tử lập tức liền bừng sáng,“Quả nhiên
A Lam mới là người thấu hiểu Mạnh tiểu thư nhất.”
Ta thật thà cười cười,“Đương nhiên, ngươi trăm ngàn
lần đừng nhớ lầm .”
Quản công tử ý vị thâm trường nhìn ta,“A Lam có lòng
như vậy, ta tuyệt đối sẽ không nhớ ‘Sai’.”
Ta cũng cố ý híp nửa mắt nhìn hắn,“Công tử không nhớ lầm
là tốt nhất.”
Quản công tử cười càng thêm ý vị thâm trường, ta cũng
cười càng càng thêm ý vị thâm trường.
Thật cũng giả lúc giả cũng thật, giả cũng thật thì
thật cũng giả.
Quản công tử, ta tin tưởng bữa cơm này tuyệt đối sẽ
rất......
Thoải mái.
Ta cùng Oánh Lộ bước ra cửa lúc gần đến giờ ngọ, hai
chúng ta ngồi trên kiệu lắc lư lắc lư. Oánh Lộ thường thường nhấc mảnh vải che
lên nhìn ra bên ngoài, mà ta lại rất là an phận cầm bánh đậu xanh, chăm chú lặp
lại động tác nhấm nuốt đơn điệu.
Oánh Lộ liếc ta một cái,“A Lam, ta phát hiện ngươi ăn
rất tốt.”
Ta vươn đầu lưỡi liếm liếm vụn bánh bên môi,“Mẹ ta
nói, có thể ăn là phúc.”
“Ta còn phát hiện ngươi luôn ‘Mẹ ta nói mẹ ta nói’,
thật sự là ngốc muốn chết.” Oánh Lộ kề sát vào ta trêu chọc,“A Lam, mẹ ngươi là
người như thế nào?”
Ta hơi nhíu mày, suy nghĩ một lát nói:“Quên rồi.”
Oánh Lộ nhíu mày,“Cái gì?”
“Quên rồi.” Ta ăn luôn mẩu bánh cuối cùng,“Tiểu thư,
ngươi thật sự không ăn sao?”
Oánh Lộ vô lực tựa vào vách xe,“Còn ăn, ăn nữa thì
quên luôn cả ngươi, ta không muốn sau này không nhận ra ca ca cùng tiểu thúc là
ai.”
Ta cúi đầu, tràn ngập ý cười chớp mắt mấy cái. Không
ăn, như vậy chút nữa ngươi làm sao có khí lực để mà ói.
Lúc đến Trân vị các, Quản công tử đã đứng chờ ở phía
trước, vừa thấy chúng ta liền tiến lên tiếp đón, tươi cười ôn hòa nói:“Mạnh
tiểu thư, nàng đã đến rồi.”
Oánh Lộ có chút lãnh đạm nói:“Ừ.”
Quản công tử vẫn có lễ như trước,“Mời đi theo ta, Thôi
quản sự cũng vừa xong.” Hắn cực kì thân sĩ để cho chúng ta đi trước, nhưng lại
không cẩn thận va phải ta.
“A, thật có lỗi, thật có lỗi.” Quản công tử vội vàng
xin lỗi ta. Ta “A” một tiếng rồi lẳng lặng theo sau Oánh Lộ, giống như mọi lần,
làm hết phận sự nha hoàn. Quản công tử mang chúng ta lên lầu, đi qua mấy gian
phòng bình thường hơi ồn ào, cuối cùng vào một căn phòng lịch sự tao nhã tinh
xảo. Thôi quản sự ở trong phòng đang đưa lưng về phía chúng ta, thưởng thức bức
tranh thủy mặc trên tường. Nghe thấy tiếng mở cửa hắn liền xoay người, nhìn
Oánh Lộ cười nói:“Mạnh tiểu thư, người đã đến rồi.”
Oánh Lộ cười nói:“Ừ, Thôi quản sự đợi lâu.”
Thôi quản sự thân thiện nói:“Ta cũng vừa xong không
lâu. Đa tạ Mạnh tiểu thư hôm nay nể mặt ăn bữa cơm này, cho Quản Việt một cơ
hội để nhận lỗi.”
Quản công tử nghe vậy áy náy nhìn về phía Oánh
Lộ,“Mạnh tiểu thư, hôm đó thật sự là rất có lỗi, ta tạ tội với nàng.”
Oánh Lộ nghe xong lời này cũng không tức giận nói:“Nếu
đã qua, vậy đừng nói nữa.”
“Đúng đúng đúng, Mạnh tiểu thư nói đúng.” Thôi quản sự
vội vàng tiếp lời,“Mạnh tiểu thư mời ngồi.”
Ba người ngồi xuống, rất ăn ý xếp thành một hình tam
giác đều. Quản công tử nhìn Oánh Lộ cười cười, vỗ nhẹ hai tay hướng thiếu niên
đứng hầu bên cạnh nói:“Mang đồ ăn lên.”
Ta nhìn hắn tươi cười đầy mặt bộ dáng rất tự tin,
trong lòng không khỏi có chút thú vị dạt dào. Ta không trốn tránh chút nào nhìn
thẳng vào mắt hắn, sau đó đột nhiên cười nhè nhẹ, giây sau lại lập tức khôi
phục gương mặt không chút thay đổi.
Vẻ mặt Quản công tử trong nháy mắt có chút ngạc nhiên,
nhưng rất nhanh đáy mắt hắn liền xuất hiện khinh thường cùng khinh thị, khóe
môi gợi lên một chút cười nhạo. Lúc ánh mắt từ ta chuyển qua người Oánh Lộ lại
thành thành ý mười phần,“Hôm nay ta dặn đầu bếp làm mấy món ăn nổi danh, không
biết có hợp khẩu vị của tiểu thư không.”
Oánh Lộ tươi cười có chút công thức hoá,“Được, tốt.”
Quản công tử cũng không để ý Oánh Lộ lãnh đạm, chủ
động tìm đề tài nói chuyện hâm nóng không khí. Thôi quản sự cũng thuận theo lời
của hắn nói chuyện với Oánh Lộ, nhắc một chút tới việc làm ăn. Ta ở một bên
nhìn hành động của bọn họ, đáy lòng âm thầm chờ mong “Mỹ vị” lập tức sẽ được
đưa lên kia.
Đồ ăn dần dần được đặt lên bàn, ta cẩn thận nhìn nhìn,
chỉ thấy trên bàn tròn lớn nhỏ vừa phải toàn “Thanh tú động lòng người” rau
xanh. Cải trắng hầm, đậu hủ hấp, thịt mỡ hầm đậu, măng tây xào tỏi......
Trong lòng ta đầy ý cười, Quản công tử, ngươi quả
nhiên không làm ta thất vọng.
Sắc mặt Oánh Lộ khi nhìn thấy món ăn thứ nhất được đưa
ra vẫn bình thường, đến khi món cuối được bưng lên mặt đã đen một nửa,“Quản
công tử, đây là...... tiệc Rau dưa? Là ngươi đặc biệt dặn dò Trân vị các chuẩn
bị cho ta?”
Biểu tình Thôi quản sự cũng có chút mất tự nhiên, hắn
sửng sốt cả buổi mới quay lại nhìn khuôn mặt tươi cười của Quản công tử,“Quản
Việt, này......”
Quản công tử lúc này mới phát hiện vẻ khác thường,
quay đầu nhìn về phía Oánh Lộ hỏi:“Ta…này….Mạnh tiểu thư, đây không phải là đồ
ăn nàng yêu nhất sao?”
Oánh Lộ tức giận nhíu mày, nhìn món thịt mỡ trắng bóng
hầm đậu trên bàn nở nụ cười sáng lạn, nhưng giọng nói kia có chút nghiến răng
nghiến lợi,“Quản công tử nói rất đúng, ta tất nhiên yêu nhất mấy món ăn này.
Không chỉ có yêu, quả thực là không có chúng nó ta liền sống không nổi!”
Quản công tử bị lời nói trào phúng u ám của nàng làm
cho cả kinh, sau đó ngẩng đầu nhìn ta,“Ngươi......”
Ta không nhìn bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ của hắn, vẫn
như trước sắm vai nha hoàn đầu gỗ của ta. Ánh mắt sắc bén của Quản công tử đã
có thể chặt đứt một cành cây. Mắt hắn mang theo phẫn nộ nhưng miệng vẫn như
trước cười gượng nói:“Mạnh tiểu thư không biết rồi, cái này, ngày thường có rất
nhiều chất dinh dưỡng, rất nhiều dinh dưỡng, đương nhiên là phải ăn nhiều một
chút, ha ha, ha ha.”
Thôi quản sự cũng biết thời biết thế nói:“Quản Việt
nói đúng, nói đúng, cái này đối với thân thể rất quan trọng, rau dưa tốt, chúng
ta nên ăn nhiều một chút.”
Oánh Lộ ngoài cười nhưng trong không cười,“Ừ, nói rất
đúng, về sau ca ca mời khách ăn cơm cũng nên chuẩn bị một bàn rau dưa, để khách
ăn no, đầy đủ dinh dưỡng.” Nàng tùy tay cầm lấy chén trà uống một ngụm. Nhưng
mới nhấp một chút sắc mặt nàng liền có chút kỳ quái, cuối cùng gian nan nuốt
xuống, vẻ tươi cười trên mặt càng lạnh hơn ,“Quả nhiên, đây đều là vui mừng,
thích thú nhất của ta!”
Sắc mặt Quản công tử cùng Thôi quản sự đều xấu hổ, chỉ
có thể cười ngượng. Ta nhìn trận này liền vui vẻ, Quản công tử, ta nói Oánh Lộ
nàng thích ăn cay, thích ăn thịt, không thích ăn rau dưa, không thích uống trà
Long Tĩnh, nhưng vì cái gì ngươi đều làm ngược lại?
Bởi vậy mới nói, lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử
quả nhiên là chuyện rất ngu xuẩn.
Trên mặt ta tràn đầy biểu tình vui sướng khi người gặp
họa, giương mắt nhìn ánh mắt tươi cười có chút quỷ dị của Quản công tử. Ta mẫn
cảm nhận thấy có điều không thích hợp, nhưng rõ ràng ta đã phát hiện quá trễ.
Ta không biết vì sao lại có mấy người dáng vẻ rất hung
ác đột nhiên xông vào cửa, không biết vì sao mấy người kia chỉ vào người ta nói
ta là đồng lõa của kẻ trộm, càng không biết vì sao trên người ta đột nhiên xuất
hiện một khối hồng ngọc quý giá.
Ta nhìn Quản công tử vẫn đang khuyên can Oánh Lộ, đột
nhiên nhớ lại lúc lên lầu, hắn không cẩn thận đụng phải ta, còn có nụ cười quỷ
dị kia.
Quản Việt là đồ tiểu nhân, lời này một chút cũng không
sai.
Chủ nhân khối hồng ngọc là hình bộ Ân đại nhân vừa mới
nhận chức, có tiếng là tính tình thô bạo hành vi bạo lực. Nghe nói hắn từng
không cẩn thận dùng một cái quạt tát chết một tên trộm, mà nay, ta chính là tên
trộm trộm đồ của hắn.
Ta bị mấy tên chân chó luyện công phu vọt lên bắt
trói. Quản công tử cùng Thôi quản sự xúm lại khuyên bảo Ân đại nhân, hắn mới
không đánh ta. Oánh Lộ trong lúc hỗn loạn lại đi nài nỉ Quản công tử ,“Quản
công tử, đây chắc chắn là hiểu lầm, A Lam làm sao có thể là đồng lõa của kẻ
trộm, ngươi nói cho hắn biết đó không phải là A Lam đi a!”
Hắn nhìn Oánh
Lộ ôn nhu an ủi,“Mạnh tiểu thư, đừng sợ, ta sẽ nghĩ cách.”
Lúc ta bị người mang đi, Oánh Lộ sốt ruột hốc mắt đều
đỏ, Quản công tử đang ba phải ở bên cạnh an ủi đột nhiên quay đầu lại ném cho
ta một nụ cười âm hiểm. Ta liền cảm thấy rất vui vẻ. Ta còn nghĩ bụng dạ hắn
chắc cũng không đến nỗi nhỏ như vậy, ai ngờ nội tâm hắn còn nhỏ hơn so với bất
kỳ ai, xem ra trận này ngay từ đầu hắn đã muốn gài bẫy ta, mặc kệ có xảy ra sự
kiện cải trắng kia hay không?
Có người nói một câu rất đúng, thế giới này quả nhiên
là đi từ vòng tròn này đến vòng tròn khác, rất dễ để giải thích việc này.
Cho tới bây giờ ta chưa từng nghĩ mình sẽ có một ngày
bị nhốt vào hình bộ đại lao, nhưng hôm nay, ta quả thật đã vào. Mấy người mang
ta đến cũng không có động tay động chân với ta. Chỉ đem ta nhốt vào một cái nhà
tù nhỏ hẻo lánh, sau đó liền biến mất không thấy bóng dáng. Ta cân nhắc kỹ
càng, đưa ra kết luận chính là, Quản công tử tốn từng này công phu chủ yếu để
làm anh hùng trước mặt Oánh Lộ, mà ta chính là đạo cụ sinh ra để hắn làm anh
hùng.
Ta cầm lấy một dúm tóc của mình từ từ vuốt ve, trong
lòng nhớ lại lúc vừa mới đến đây, vài tên nha dịch đi ngang qua ta, miệng hùng
hùng hổ hổ, “Thật là, sao chỉ một buổi tối đều chết sạch, chúng ta làm sao có
thể hoàn thành công việc để báo cáo đây!”
“Ngươi cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy thích
khách, không phải đều như vậy sao. Không ám sát thành công liền tự sát, dù sao
cũng không còn đường sống. Ám sát người thường đã vậy, huống chi là dám vào
trong cung ám sát?”
Hắn nói, dám vào trong cung. Ta nhíu mày, nói cách
khác thích khách này là từ trong cung đi ra? Trong khoảng thời gian ta ra ngoài
này có phải đã bỏ lỡ cái gì hay không?
Ta nhàm chán dựa vào vách tường lạnh như băng suy
nghĩ. Nhà tù thật ra cũng không có khủng bố giống như mọi người nói, ít ra ban
ngày bầy gián cùng bầy chuột đều đang ngủ, không có đi dạo phố, đi bộ. Hai bên
trái phải của ta đều không có tù nhân, ôi chao, cái nhà tù này, thật đúng là
không ai thèm vào. Ta cứ như vậy lạnh tanh bị ném vào đây, ánh sáng bên ngoài
dần dần tắt, ta mơ mơ màng màng dựa vào vách tường ngủ. Lúc ý thức mơ hồ còn
suy nghĩ, vì sao không cho ta giường, chăn, nếu cảm lạnh thì thật là rất không
tốt.
Chìm vào giấc ngủ, ý thức của ta vẫn luôn hỗn loạn rổi
rắm. Dường như ta thấy được căn phòng hết thảy đều được sơn màu trắng kia,
chính là căn phòng bày đầy bình thuốc, cũng là căn phòng toàn mùi thuốc cùng
mùi cồn sát trùng. Ta vươn tay muốn đập bể những bình thuốc đó, nhưng lại phát
hiện tay mình chỉ có thể xuyên qua chúng nó, không thể chạm vào.
Ta nghĩ, đây quả nhiên là mộng. Ta sớm đã không còn là
An Nhiên. Ta là An Kha Lam, ngũ công chúa Vân Di quốc, An Kha Lam.
Vách tường lạnh như băng không biết từ khi nào đã được
lồng ngực ấm áp thay thế. Ta theo phản xạ muốn lấy tay đẩy ra, nhưng khi ngửi
được mùi thơm ngát quen thuộc kia liền dừng động tác lại. Động tác của người nọ
nhẹ nhàng nhưng cũng không cho phép ta kháng cự, đem mặt ta vùi nhanh vào lồng
ngực hắn. Ta theo thói quen vươn tay nắm chặt quần áo trước ngực hắn, an tâm
thả lỏng chìm vào giấc ngủ.
Vũ Văn Duệ, ngươi đã đến rồi.