Đêm đó, ta không trả lời câu hỏi kia của Vũ Văn Duệ.
Vũ Văn Duệ cũng không kiên trì truy hỏi đáp án. Hắn chỉ im lặng ôm ta tới
giường ngồi một đêm, giống như những đêm khác lúc chúng ta còn nhỏ, dựa sát vào
nhau, yên tĩnh không tiếng động.
Thì ra năm tháng tựa như nước chảy, chúng ta đã cùng
nhau ngồi một chỗ nhiều ngày đêm như thế.
Nhiều ngày trôi qua, ta rất an phận nằm trên giường
dưỡng thương, không vì cái gì, chỉ vì hành động “Trộm bảo” đêm đó dường như quá
mức dũng mãnh, làm vết thương trên cánh tay ta bị nứt ra hơn nữa có đọng mủ,
khiến Tế Tế khinh ngạc đem ta cằn nhằn một phen. Ta ngoan ngoãn nghe nàng phát
biểu, cảm thấy mình thực sự nên nghe cho tốt.
Được rồi, ta thừa nhận, ta còn chưa chuẩn bị tốt tinh
thần để đi gặp phụ hoàng, cho dù ông ấy còn đang hôn mê.
Ta không phải chưa từng thấy qua những điều thối nát
nhất trong cung, ví dụ như phi tử cùng thị vệ yêu đương vụng trộm, cung nữ cùng
thái giám dâm loạn, phu nhân đại thần cùng quyền thần mắt đi mày lại. Ta vốn
tưởng rằng, mình đối những việc này đã luyện thành mắt thấy nhưng không trách.
Chẳng qua đến giờ phút này, ta mới biết được, thật ra đối với loại tình yêu
vượt quá luân thường đạo lý này ta vẫn rất kinh ngạc, hơn nữa còn khó có thể lý
giải.
Nam tử này là phụ hoàng của ta, là người cùng mẫu thân
cho ta sinh mệnh.
Ta cau mày bắt đầu suy nghĩ về loại cảm tình này của
ông ấy. Nam tử này đã đem tình yêu sâu đậm nhất, mãnh liệt nhất của mình trao
cho chính muội muội ruột của mình, hơn nữa còn cất dấu sâu trong lòng. Ta không
xem thường cái loại cảm tình này, chỉ là cảm thấy kỳ lạ. Ông trời kỳ lạ thật
đấy, vì sao luôn thích chế tạo mấy thể loại tình luyến ngược thâm, làm cho con
người khi còn sống đều sống trong rối rắm.
Từ xưa đến nay, tình yêu đều không sai. Cái sai là
thời gian, là thân phận, là ngươi yêu người không nên yêu.
Ta cười nhạt, nhìn xem loài người vĩ đại biện giải cho
tình yêu như thế nào - “Một thứ xinh đẹp cùng tiếc nuối”. Con người sở dĩ xem
tình yêu là một thứ tốt đẹp như vậy, đơn giản là vì khi đối mặt với sức mê hoặc
kinh người chói lóa của đồng tiền, bọn họ tham luyến hoa Như Yên rực rỡ trong
chớp mắt cùng vui thích cực hạn, bọn họ phóng túng hơn nữa làm đánh mất luôn
chính bản thân mình.
Ta đột nhiên cười ra tiếng, mang theo trào phúng. Mục
tiêu của ta không phải là loại tình yêu vĩ đại này, giống như con thiêu thân
lao đầu vào lửa, ta chỉ muốn yêu chính bản thân mình.
Tóm lại, ta là một nữ tử ích kỷ.
Không khí trong cung mấy ngày nay rất nặng nề, trải
qua một cuộc chiến như vậy, các quốc gia đều cần thời gian để dọn dẹp hậu quả.
Ta nghe nói Vân Trạch đang đại loạn, hơn nữa khí thế hừng hực, ta nghĩ, trong
đó chắc chắn công lao của Vũ Văn Duệ không ít. Ta âm thầm nghĩ, Vũ Văn Duệ xét
theo phương diện nào đó vẫn là công thần của Vân Trạch. Ít nhất không lâu sau,
Vân Trạch sẽ chấm dứt cái cục diện hỗn loạn này, một lần nữa bắt đầu hành trình
mới, bất kể là tốt hay xấu.
Ta nghĩ đến nam tử tuyệt mỹ ta đã gọi là “Thất ca”
nhiều năm kia. Lúc này hắn đã về tới quốc gia của mình, trách nhiệm nặng nề đè
nặng trên vai hắn. Hắn sẽ làm thế nào? Ngày đêm bận rộn giữa muôn vàng cuộc
chiến phức tạp, lúc nghỉ ngơi một lát, trong đầu sẽ đột nhiên thoáng hiện về
chuyện quá khứ của chúng ta, sau đó lại tiếp tục bận rộn?
Ta tin tưởng, nam tử bên ngoài trông nhàn nhã vô công
rỗi nghề nhưng thật ra bên trong trọng trách gánh nặng kia sẽ từng bước từng bước
một, vững vàng đi trên con đường của hắn.
Nói đến Vân Trạch, nhất định không thể bỏ qua một
người. Ừ, người nọ chính là Mạnh tiểu gian tế Mạnh Thiểu Giác. Sau đêm đó, Mạnh
gia tại Vân Di biến mất không còn tung tích, Mạnh phủ giống như chưa bao giờ có
người ở an tĩnh như vậy, một chút sức sống cũng không có.
Ta không rõ cảm giác của bản thân mình đối với người
này là gì, chán ghét? không phải vậy. Thích? Cũng không thể nói rõ. Ừm, có lẽ
có thể nói là thưởng thức.
Thật lòng mà nói, Mạnh Thiểu Giác người này quả thật
là một nhân tài. Tuổi trẻ, có đầu óc, làm việc quyết đoán, giỏi ngụy trang, làm
cho người ngoài không thể nhìn thấu. Một khắc trước hắn
còn trò chuyện vui vẻ với ngươi, giây sau đó có lẽ có thể đem dao đâm thẳng vào
ngực ngươi, đâm xong còn có thể cười hì hì hỏi ngươi có đau hay không.
Nghĩ đến đây ta có chút thương tiếc, hắn hạ cổ mà hắn
quý trọng nhất lên người ta, đáng tiếc là hắn và người Vân Chiến không đủ ăn ý,
cố tình tặng đồ giải cổ lại đây. Cái này tốt, ăn cái vân cổ kia vào, thân thể
ta trở nên vô cùng khỏe, ăn uống rất ngon miệng. Ai~, đáng tiếc a đáng tiếc.
Đối với hành vi của Mạnh Thiểu Giác ngày đó, lấy ta ra
tra tấn để khống chế Vũ Văn Duệ, nói thật, ta không tức giận hay là khinh bỉ gì
hắn. Mạnh Thiểu Giác là người Vân Trạch, mục đích của hắn là giúp Vân Trạch
diệt Vân Di, hắn cùng Vân Di là kẻ địch, chuyện hắn làm sở dĩ là bổn phận của
hắn. Ngươi đừng nói hắn ra tay với một thiếu nữ đáng khinh như thế nào như thế
nào, quốc thù trước mặt, chẳng phân biệt nam nữ, có chăng chính là thân phận
khác nhau mà thôi. Hơn nữa, mấy người được gọi là anh hùng kia, có ai dám tự vỗ
ngực nói mình chưa bao giờ làm mấy chuyện ti bỉ?
Điều ta kinh ngạc là cảm xúc phức tạp lóe lên trong
mắt Mạnh Thiểu Giác ngày ấy khi nhìn thấy ta tự cắt tay mình. Nếu ta đoán không
sai, cái loại cảm xúc này tên là đau lòng.
Ta để tay lên ngực tự hỏi bản thân, quả thật ta không
câu dẫn hắn, nhưng cái thể chất nữ tử xuyên qua này thật sự là tránh không khỏi
mệnh được người khác nhớ nhung. Ta vỗ vỗ trán, A Lam a A Lam, ngươi thật sự là
làm bậy a làm bậy, may mắn là ý chí của ngươi sắt đá, bằng không, đây lại là
một hồi khóa quốc khổ luyến kinh điển a.
Ta ném nho vào miệng, mùi nho thơm ngát cùng nước ngọt
tràn ngập khoang miệng, ta đột nhiên ưu sầu, Mạnh Thiểu Giác đi rồi ta không
lưu luyến, nhưng Oánh Lộ cũng đi rồi, tiểu nha đầu đáng yêu kiêu căng kia a.
Ta không thể quên cuộc sống khi ở cùng nàng trong Mạnh
phủ, đó là tình bạn duy nhất mà ta có tại thế giới này, đơn giản mà thẳng thắn.
Ta không quên được loại cảm giác quen thuộc thân thiết mà Oánh Lộ mang đến cho
ta, đó là một cô gái cố chấp quật cường, giống như ta thật lâu về trước.
Oánh Lộ a Oánh Lộ, bây giờ ngươi đã biết tất cả mọi
chuyện, lúc này ngươi có nhớ ta hay không. Tương lai không biết chúng ta còn có
thể gặp lại nhau nữa không, mà nếu có gặp mặt, khi đó liệu chúng ta có còn xem
nhau là bạn?
Ta buồn rầu phun hột nho ra. Ai~, thời gian vĩnh viễn
là sát thủ của tình cảm.
Lúc ta đang nằm lên bàn đau thương về xuân thu, Tế Tế
mang theo tươi cười vào cửa nói: “Công chúa, hoàng thượng tỉnh!”
Ta lập tức đứng thẳng dậy, “Phụ hoàng tỉnh?”
“Đúng vậy, nghe nói tinh thần cũng không tệ lắm, còn
sai ngự phòng làm chút thức ăn nhẹ mang lại.” Tế Tế đưa tay đem chén thuốc để
trước mặt ta, “Công chúa uống thuốc.”
Mặt ta không chút đổi sắc cầm lấy chén thuốc đen thui
uống hết, sau đó ngậm quả nho tráng miệng Tế Tế đưa qua. Phụ hoàng tỉnh là
chuyện tốt, chẳng qua là, vì sao trong lòng ta lại luôn luôn có chút bất an?
Bất an của ta hoàn toàn không sai, vào buổi tối ta
liền nhận được lệnh hưởng ứng triệu tập. Vị công công thân tín nhất bên người
phụ hoàng vội vàng chạy tới tìm ta, nói phụ hoàng đột nhiên phát độc, thái y đã
làm hết sức, phụ hoàng nói muốn gặp ta.
Ta hỏi công công, “Ban ngày không phải người vẫn còn
khỏe sao?”
Công công nói: “Bẩm công chúa, ban ngày Lý thái y xem
bệnh nói là độc tính đã bị áp chế ổn định, ai dè buổi tối lại đột nhiên tái
phát......”
Ta đi thẳng một đường đến tẩm cung của phụ hoàng, trên
đường đều có người hành lễ với ta. Ta đương nhiên biết bọn họ kinh ngạc nói
không nên lời, kinh ngạc vì trong thời khắc này, người phụ hoàng tìm không phải
là hoàng tỷ mà người thương yêu nhất, không phải Vũ Văn Duệ mà người sủng ái
nhất, mà là ta – là nữ nhi ngốc ngếch bị ông ấy coi thường lãnh đạm mười mấy
năm nay.
Các hoàng tỷ của ta đang cùng các đại thần đứng hầu ở
bên giường, Vũ Văn Duệ đang đứng cùng thái y không biết đang nói cái gì. Ta đến
gần giường, nhìn phụ hoàng luôn hồng hào khỏe mạnh ngày xưa giờ phút này sắc
mặt lại xanh xao, môi cũng đã thâm đen.
Phụ hoàng run run cánh môi đứt quãng nói: “Đều đi ra
ngoài, trẫm….trẫm cùng A Lam…nói...nói mấy câu.”
Người trong phòng nghe vậy đều kỳ dị nhìn về phía ta,
sau đó xoay người đi ra ngoài. Mấy hoàng tỷ ta không thân thiết kia thậm chí
lúc đi qua ta còn hừ lạnh vài tiếng. Hoàng tỷ trái lại không nói gì, chỉ âm
thầm nắm lòng bàn tay của ta, cho ta một cái liếc mắt khó hiểu. Lúc Vũ Văn Duệ
đi ra ngoài chỉ thản nhiên nhìn ta, sau đó, thân mình thon dài lưu loát xoay
người đóng cửa, trong phòng lập tức trở nên im lặng.
Ta đi đến trước giường, cúi đầu gọi: “Phụ hoàng.”
Phụ hoàng khép hờ mắt yết ớt nói: “Cái đó...cái đó con
lấy được chưa?”
Ta thản nhiên đáp, “Vâng.”
“Khụ khụ, lấy được là tốt rồi.” Lồng ngực phụ hoàng
cấp tốc phập phồng, giọng nói giống như giấy thô ráp, “Thứ này nên là của con,
mấy năm nay, là trẫm lạnh nhạt với con, khụ khụ, trẫm thực xin lỗi.”
Ta không có cảm xúc gì nhìn hắn, không biết mình nên
nói gì.
Phụ hoàng nhìn mắt ta, chua sót cười, “Con cùng Kha Tử
đều là con của nàng ấy, nhưng trẫm chỉ đem Kha Tử để vào mắt, chưa bao giờ quan
tâm đến con. Trẫm thật sự không phải là một phụ hoàng tốt.” Hắn thở hổn hển mấy
hơi thở tiếp tục nói: “Tờ giấy kia...... Con có mang đến không?”
Ta im lặng từ trong tay áo lấy ra tờ giấy đã ố vàng
kia, đặt vào lòng bàn tay ông ấy. Sau đó nhìn nam tử như sáu mươi tuổi đối với
tờ giấy tinh tế vuốt phẳng, ánh mắt lưu luyến mang theo hoài niệm.
Phụ hoàng run run cầm tờ giấy, “Nam nhi......
Trẫm...trẫm đã quên mất hình dáng của muội.”
Ta hơi hơi gợi lên khóe môi, “Phụ hoàng rất yêu hoàng
cô?”
Tay phụ hoàng run lên kịch liệt, lúc ngẩng đầu, sự
ngạc nhiên khi trong mắt cũng đã dấu đi. Ông ấy trầm mặc đánh giá ta hồi lâu,
sau đó cười nói: “A Lam, trước kia trẫm đối với con thật sự là quá mức sao
nhãng, không biết con là một đứa nhỏ thông minh như vậy.”
Ta thản nhiên nói: “Phụ hoàng quá khen.”
“Khụ khụ.” Phụ hoàng nhắm mắt, sau đó mỏi mệt
nói: “Thôi thôi, đúng là vẫn bị người phát hiện. Ha ha, chẳng qua là, trẫm
không ngờ người biết chuyện này lại là con.” Thần sắc trong mắt ông ấy u ám,
“Trẫm...... Thực xin lỗi con cùng mẫu hậu của con.”
“Nhu nhi cùng trẫm làm vợ chồng nhiều năm như
vậy, luôn ôn nhu săn sóc trẫm, thậm chí vì thay trẫm sinh hạ đứa nhỏ mà đi.
Nhưng trẫm lại chưa bao giờ vì nàng làm cái gì......” Giọng nói của hắn thương
tâm tràn ngập mỏi mệt cùng hối hận, “Ngay cả đứa nhỏ nàng dùng sinh mệnh đổi
lấy, trẫm cũng không có thể yêu thương giống nhau.”
“Vì sao?” ngữ khí của ta vẫn như vậy không gợn
sóng sợ hãi, cho dù nói là câu hỏi.
Phụ hoàng nở nụ cười, có chút mê mang, “Kha Tử trước
đây chọn đồ vật đoán tương lai, thứ nàng cầm lấy là một hộp son, trẫm nhớ
rõ...... Nam nhi khi còn bé cũng vậy. Kha Tử cũng thích màu tím giống Nam nhi,
đều thích ghé vào đùi trẫm làm nũng, đều thích kéo góc áo trẫm xin tha thứ.
Trẫm nhìn Kha Tử, như có thể thấy được Nam nhi...... A Lam, trẫm, nợ con.”
“Không.” Ta mở miệng, “Không nợ, bởi vì cho dù
không có phụ hoàng, hoàng nhi cũng sống tốt.”
Phụ hoàng nghe vậy ngốc ra, sau đó suy yếu cười nói:
“Khá lắm không mắc nợ, khá lắm không có trẫm cũng có thể sống tốt, được, khụ
khụ, được.” Thần sắc hắn càng ngày càng đen, ánh sáng trong mắt ảm đạm, “A Lam,
con phải giữ gìn mảnh tàng bảo đồ này cho thật tốt, biết không?”
Ta trầm mặc hồi lâu, gật gật đầu.
“Tốt, khụ khụ, tốt, con phải cất giữ thật tốt,
thật tốt, thật tốt.” Tiếng cười của phụ hoàng đột nhiên to lên, giây sau đó ánh
mắt lại không có tiêu cự. Tay ông ấy quơ lung tung giống như đang nắm bắt thứ
gì đó, rất nhiều lần nhưng chỉ thất bại, thất bại sau đó lại tiếp tục bắt.
Cuối cùng ta không đành lòng, vươn tay cầm tay ông ấy,
“Phụ hoàng, người còn muốn nói gì nữa?”
“Kha Tử, Kha Tử......”
Ta lớn tiếng hô: “Hoàng tỷ tiến vào!”
Hoàng tỷ lập tức vọt vào, tay cầm lấy tay phụ hoàng
bật khóc nói: “Phụ hoàng, Kha Tử ở trong này, Kha Tử ở trong này!”
“Kha Tử, Vân Di giao cho con, phụ hoàng tin con
có thể, Kha Tử.” Phụ hoàng nhìn hoàng tỷ nói xong, sau đó lại gắt gao nắm tay
ta, ánh mắt cố gắng trợn to, “A Lam, Vân Di…Vân Di giao cho Kha Tử, con cùng
Duệ nhi, sẽ giúp nàng đúng không, đúng không......”
Khí lực hắn lớn như vậy, làm cho ta có cảm giác xương
cốt của mình dường như đều bị bóp nát. Ta nhìn thấy trong mắt hắn rất nhiều
thứ, vì thế chậm rãi gật đầu “Đúng.”
Tay phụ hoàng sau khi nghe ta nói từ “Đúng” xong liền
vô lực trượt xuống, hai mắt bình yên nhắm lại.
Các hoàng tỷ khác xông vào cửa khóc lớn thương tâm.
Nhóm thái y vội vàng tiến lên xem xét.
Vũ Văn Duệ vẻ mặt lạnh nhạt an bài tất cả.
Ta bị người đẩy đến một bên, trầm mặc không nói gì.
Hai tay dưới tay áo nắm chặt, thật chặt, hốc mắt hơi
hơi có chút nóng lên, trong lòng cảm thấy vừa thương xót vừa buồn cười.
Phụ hoàng, người cho ta tàng bảo đồ, bảo ta giữ gìn
cho thật tốt. Mà ta cầm tàng bảo đồ, chính là sự bảo vệ tốt nhất đối với hoàng
tỷ, phải không?