Không ngoài dự đoán của ta, Mật phi đã chết, vì cứu Hạ
Liên Thần mà chết.
Ta không biết nên đánh giá cái chết của nàng như thế
nào, dù sao cuối cùng ta cũng không thể vỗ tay nói: “Chết tốt lắm, chết tốt
lắm.” Ta chỉ có thể nói, Mật phi chết rất đúng lúc, mặc kệ là cho chính nàng,
hay là Hạ Liên Thần.
Ngày hạ táng Mật phi, trong cung một mảnh màu trắng,
ngày hè nóng bức càng thêm vài phần thê lương. Hoa kia dường như chẳng còn đẹp,
tiếng chim kêu dường như chẳng còn vui, hồ nước lấp lánh dưới ánh nắng dường
như cũng không còn ấm áp lòng người. Trong cung người người truyền tụng “Sự
tích vĩ đại” của nàng -- thì ra Mật phi nương nương là người dũng cảm như thế,
thì ra Mật phi nương nương đối hoàng thượng tình thâm ý trọng như thế, thì ra
Mật phi nương nương là người đáng để kính trọng như thế.
Nhìn xem, người đã chết, nên cái gì cũng không còn,
bao gồm yêu cùng hận, vui cùng giận.
Đây vì sao không thể là một cách giải thoát?.
Lúc đó ta đang nằm trên giường dưỡng thương, ngoài cửa
sổ gió nhẹ từ từ thổi vào cùng hương thơm trong không khí như có như không làm
ta càng thêm buồn ngủ. Đó là một loại nhàn nhã thỏa mãn đã lâu không có, toàn
bộ xương cốt trong thân thể đều mềm yếu một trận, ý thức cũng chậm rãi mơ mơ
màng màng.
Thật ra ngẫm lại thì ta rất là vô tâm vô phế, bên
ngoài là một mảnh mây đen áp suất thấp, nhưng ta nơi này vẫn là thoải mái vui
vẻ khoan thai. Các ngươi còn có muốn ta thế nào, đến linh đường của Mật phi kêu
gào vài tiếng, véo đùi rơi vài giọt nước mắt? Ta không phải loại người này, làm
không nổi loại chuyện này. Cho dù khi đó trong lòng có vài phần chua xót, nhưng
chỉ là trong nháy mắt mà thôi, không có bất kỳ nghĩa lý gì.
Hạ Liên Thần mấy ngày nay dị thường bận rộn, từ ngày
đó hắn càng thêm âm trầm, khuôn mặt tuấn lãng không có chút gợn sóng, nhưng con
ngươi lại sâu không thấy đáy. Ta nhớ rõ, ngày đó hắn chật vật ôm Mật phi tràn
đầy máu tươi trở lại trong cung, nhớ rõ hắn rống giận kêu thái y cứu Mật phi,
nhớ rõ hắn lôi kéo tay Mật phi gọi tên nàng. Trong mắt hắn lộ ra vẻ lo lắng
cùng bất lực giống như một đứa nhỏ, một đứa nhỏ biết mình sắp mất đi cái gì
nhưng lại không thể giữ lại.
Ta trở người chuẩn bị chìm vào mộng cảnh thì mơ mơ hồ
hồ nghĩ, con người nói chung phải trải qua đủ loại chuyện thì mới có thể trở
nên chững chạc trưởng thành.
Ta cứ như vậy không sống không chết, a, không, là
thích ý sảng khoái qua mấy ngày. Ta nghiêm túc đếm đếm ngón tay, ừ, tính ngày
thì đại hôn của hoàng tỷ và Vũ Văn Duệ đã qua, nhưng ai có thể lại đây giải
thích nghi hoặc cho ta, nam tử ngày ấy xuất hiện cùng kỹ năng bắn cung cực kỳ
tinh chuẩn kia là ai?
Diện mạo bình thường, khí chất bình thường, theo lý
thuyết mà nói người như thế chỉ có thể là binh lính qua đường giáp ất, không
đáng nhắc tới. Nhưng ánh mắt của hắn vì sao lại làm cho ta có cảm giác quen
thuộc như thế? Cái kia, ai đó đã nói: Một người có thể dịch dung, có thể thay
đổi bộ dạng, có thể thay đổi giọng nói, có thể thay đổi khí chất, nhưng có một
thứ duy nhất không thể thay đổi, đó chính là ánh mắt. Lui một vạn bước mà nói,
cho dù lúc bình thường hắn có thể che dấu hoặc ngụy trang cảm xúc dưới đáy mắt
mình, nhưng lúc khẩn cấp vẫn để lộ ra.
Đối với chuyện này, trực giác của ta chính là, người
này rất giống Vũ Văn Duệ.
Nhưng Vũ Văn Duệ làm sao có thể trà trộn vào cấm vệ
quân? Hắn làm cách nào trà trộn vào được? Trà trộn vào khi nào? Hắn trà trộn
vào để làm gì?
Vỗ trán, mẹ ta nha, đây thật sự là vấn đề quá khó, ta
phải tìm người hỏi một chút mới được.
Vì thế vào một ngày Tiểu Thuận Tử đến thăm ta, ta liền
lấy một loại ngữ khí vô cùng thấp thỏm hỏi hắn, “Thuận công công, ta…ta muốn
hỏi ngươi về một người, không biết ngươi có biết hay không.”
Tiểu Thuận Tử cầm một cái bánh đậu xanh, từ từ cắn một
miếng nuốt xuống rồi mới mang chút kiêu căng nói: “Nói đi, trong cung này không
có ai là ta không biết .”
“Công công, hai người ngày ấy bắn tên cứu hoàng thượng
là ai?” Ta vò vò tay áo, mang theo vẻ sùng bái hỏi: “Giỏi, thật là lợi hại.”
“Ta còn nghĩ ngươi muốn hỏi ai, thì ra là Mạc thống
lĩnh cùng Thích phó thống lĩnh.” Hắn uống ngụm trà chậm rãi nói: “Mạc thống
lĩnh là công thần lớn của Vân Chiến, cũng là trợ thủ đắc lực bên người hoàng
thượng. Về phần Thích phó thống lĩnh, mấy ngày hôm trước hắn vẫn là một cấm vệ
binh bình thường trong cung, nhưng từ lúc lập công lớn liền được đề bạt làm Phó
thống lĩnh, xem ra là một bước lên trời.”
Ta mím môi, không hiểu vì sao có chút muốn cười. Thích
phó thống lĩnh a Thích phó thống lĩnh, hay là, ngươi chính là vị biểu ca mà ta
thất lạc đã lâu?
Hôm đó, đêm lạnh như nước.
Ta ghé vào cửa sổ nhìn sắc trời đêm đen như mực có vô
số điểm lấp lánh. Vào mùa hè, ban đêm khác hắn với ban ngày oi bức, cho dù bầu
trời vào ban ngày rất độc ác, nhưng đến buổi tối lại trở thành từng đợt mát mẻ
thoải mái. Ta khép cửa sổ lại trở về nằm trên giường, chuẩn bị dùng giấc ngủ vô
bờ bến bồi dưỡng tâm tình của chính mình. Chẳng qua là ngay lúc này cửa lại bị
người gõ vang, lực đạo lộn xộn không biết nặng nhẹ. Ta nhíu mày, người có thể
làm càn trong cung như vậy, ngoài Hạ Liên Thần còn có thể là ai?
Ta vẫn hỏi một tiếng, “Ai?”
Người ngoài cửa mơ hồ nói không rõ: “A Đấu, là ta, mở
cửa.” xuống tay lực đạo càng ngày càng nặng, cửa bị gõ đến nỗi phát ra tiếng
“Xèo xèo”.
Ta vội vàng mặc áo khoác đi mở cửa, vừa mở cửa liền
ngửi thấy mùi rượu nồng nặc ập đến, sau đó liền đối diện với con ngươi màu vàng
mê ly của Hạ Liên Thần. Ta thoáng chốc có chút sững sờ, không ngờ ánh mắt thằng
nhãi này khi say sẽ...... đẹp như vậy.
“A Đấu.” Hắn một tay ôm chầm thắt lưng của ta, tựa đầu
vào bả vai ta, nức nở nói: “Ta rất khổ sở.”
Ta hiểu, đóng cửa lại sau đó dìu hắn vào phòng. Ta một
tay đem hắn đặt ngồi trên ghế, sau đó rót chén nước trà đưa cho hắn, “Hoàng
thượng uống trước miếng nước cho thanh tỉnh đầu óc.”
“Thanh tỉnh? Vì sao ta phải thanh tỉnh?” Hạ Liên Thần
một tay ôm đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn ta, “Ta cực kỳ thanh tỉnh a.”
Trên khuôn mặt tuấn lãng của Hạ Liên Thần đã không còn
vẻ trầm ổn cùng khí phách ngày thường, bây giờ chỉ có vẻ hồn nhiên cùng tính
trẻ con. Ta cười lắc lắc đầu, “Được được được, ngươi cực kỳ thanh tỉnh, nhanh,
uống miếng nước, nếu không sẽ khát nước .”
Hắn nheo con ngươi suy tư vài giây, sau đó nhận lấy
cái chén uống một miếng. Hắn dùng tay áo xoa xoa miệng, nhăn mày rậm uất ức
nói: “A Đấu, trà này rất khó uống.”
“Đúng vậy, bởi vì nó không phải Ưu nhạc mĩ.” Ta ôn nhu
nói.
“Ưu nhạc mĩ?” Hắn mê mang nói: “Ưu nhạc mĩ là
cái gì?”
Ta sờ sờ đầu của hắn, “Ưu nhạc mĩ chính là trà sữa.”
“Trà sữa?” Hắn vẫn khó hiểu, lông mày càng nhăn lại,
“Trà sữa là cái gì?”
“Trà sữa chính là ưu nhạc mĩ.”
“Vậy ưu nhạc mĩ là cái gì?”
“Ưu nhạc mĩ chính là trà sữa .”
“Vậy trà sữa lại là cái gì?”
“……”
Khóe mắt ta co giật vài cái, càng thêm ôn nhu nói:
“Trà sữa chính là ưu nhạc mĩ.”
“Vậy......” Thằng nhãi này chớp chớp cặp lông mi dày,
bám riết không tha hỏi: “Vậy ưu nhạc mĩ là cái gì?”
“......”
Ta hít vào một hơi, học theo cách của người Đài Loan
trôi chảy nói: “Ưu nhạc mĩ chính là ‘Em là gì của anh? ‘Em
là ưu nhạc mỹ của anh.’ ‘A ~ Hóa ra em là trà sữa
à~’‘Anh có thể ôm em trong lòng bàn tay rồi ~’, vân vân và vân vân.” Sau khi
nói xong, ta vừa lòng gật gật đầu, ừ, đáp án này vô cùng hoàn mỹ.
(P/S Ưu nhạc mỹ là một hãng
trà sữa, có Jaychou x Giang Ngữ Thần đóng quảng cáo trong đó:
Cảnh
1: Trạm xe buýt
Ngữ
thần: Vĩnh viễn có xa lắm không?
Kiệt
luân: Chỉ cần tim đang đập, vĩnh viễn sẽ rất xa rất xa…
Ngữ
thần: Tim anh đập nhanh thật đấy.
Kiệt
luân: Shh.Đó là một bí mật. Bởi vì em là ưu nhạc mỹ của anh.
Cảnh
2: Quán cà phê
Ngữ
thần: Em là gì của anh?
Kiệt
luân: Em là ưu nhạc mỹ của anh.
Ngữ
thần: Hóa ra em là trà sữa à.
Kiệt
luân: Như vậy, anh có thể ôm em trong lòng bàn tay rồi.
Cảnh
3: Trường học
Ngữ
thần: Anh thích gì ở em?
Kiệt
luân: Thích em ưu nhã, vui vẻ, lại xinh đẹp. (Ưu nhã, khoái nhạc, mỹ lệ)
Ngữ
thần: Anh đang nói trà sữa Ưu Nhạc Mỹ à.
Kiệt
luân: Em chính là ưu nhạc mỹ của anh mà.)
“A?” Hạ Liên Thần giống như vô cùng rối rắm, nhìn chằm
chằm chén trà thì thào tự nói: “Trà sữa, ưu nhạc mĩ, em
là ưu nhạc mỹ của anh, A~ vân vân và vân......”
“Khụ khụ.” Ta cân nhắc ta không thể quá phận, dù thế
nào thì ta cũng không thể bắt nạt trẻ em đang say rượu. Ta ngồi đối diện hắn,
học hắn chống cằm nói: “Ngươi tới chỗ ta có chuyện gì sao?”
Khuôn mặt tuấn lãng của Hạ Liên Thần càng thêm rối
rắm, “Chuyện? Có chuyện gì?” Hắn dùng sức suy nghĩ nửa ngày mới suy sụp nói:
“Ta quên mất tìm A Đấu để làm gì rồi.”
“Ngoan.” Ta trấn an nói: “Trở về ngủ sớm một chút,
tỉnh lại sẽ nhớ.” Nhưng tỉnh lại ngươi cũng không cần phải biết đâu.
Hạ Liên Thần rũ mắt nói: “Nhưng mà ta muốn nhìn A Đấu,
A Đấu, ta......” Hắn đứng dậy chạy đến bên người ta cầm tay ta, giống như mèo
nhỏ được ăn no thỏa mãn cọ cọ, “Nhìn thấy A Đấu sẽ không khổ sở nữa.”
Ta cầm ngược lấy tay hắn, “Vì sao khổ sở?”
Hắn mê mang nhìn ta,“Vì sao? Ta không biết, hình như
là ai đó đi rồi, ta không giữ được nàng.”
Ta nhìn Hạ Liên Thần như vậy đột nhiên có chút mềm
lòng, không phải là nam tử, không phải là đế vương, chỉ là một đứa nhỏ, một đứa
nhỏ có tuổi thơ bị ghẻ lạnh bị vất bỏ. Ta xoa mặt hắn, “Vì sao muốn lại muốn
giữ, nếu nàng phải đi, ngươi phải cười nói với nàng lần sau gặp lại, như vậy
mới đúng.”
“Nhưng ta không cần nàng rời đi, nàng đi rồi không ai
chơi với ta nữa.” Hắn thật cẩn thận nói: “Trong cung chỉ có nàng để ý ta, nàng
không cười ta là người mù.”
“Làm sao có thể, ngươi không phải người mù.” Ta ở
trước mắt hắn quơ quơ tay, “Ngươi xem, ngươi có thể nhìn thấy tay ta, làm sao
có thể là người mù?”
“Nhưng bọn họ đều nói ta là người mù......”
Ta yên lặng nghĩ, Hạ đại gia, đó là vì ngươi quậy nháo
lên.
“A Đấu, ta nhớ ra rồi, là Mật Nhi, là Mật Nhi nói muốn
đi.” Hắn cầm lấy tay ta bỗng nhiên căng thẳng, “Mật Nhi nói nàng phải gả cho
hoàng đệ, nàng nói nàng không thể ở lại cùng ta, A Đấu, ta không muốn nàng rời
đi. Ta làm búp bê gỗ cho Mật Nhi, ta làm diều cho Mật Nhi, có năm chúng ta đã
nói muốn cùng nhau đi thả diều, nhưng nàng nói đi không được, nàng nói nàng
không thể chơi với ta......”
Hắn cuống quít lấy một cái hộp từ trong tay áo ra, rồi
từ bên trong xuất ra con búp bê gỗ, “Ngươi xem, đây là búp bê gỗ ta làm cho Mật
Nhi, có phải là rất xấu hay không, cho nên Mật Nhi mới không chơi với ta nữa?”
Tầm mắt của ta xẹt qua cái hộp kia, sau đó lắc đầu
nói: “Mật Nhi chỉ là phải đi đến chỗ nàng nên đi, ngươi làm đẹp lắm.”
Hạ Liên Thần nổi giận đùng đùng đem hộp cùng búp bê
vất trên mặt đất, mặc kệ con búp bê kia vỡ thành vài mảnh, “Vì sao ta làm đẹp
rồi mà các nàng còn muốn đi!”
Ta có chút thở dài, “Tất cả đều đã trôi qua, ngươi
không cần chơi với nàng cũng có thể sống tốt, ngươi không phải tiểu hài tử,
ngươi là hoàng đế, hoàng đế muốn làm gì cũng làm được.”
Hắn trầm mặc một hồi, “Hoàng đế? A Đấu, ta nghe mẫu
phi nói làm hoàng đế thực đáng thương .”
Ta ngốc ra, sau đó cười nhẹ, không phải là đúng vậy
sao, làm hoàng đế rất đáng thương, nhưng ai cũng muốn làm hoàng đế.
“A Đấu, ta mệt chết đi được.” Con ngươi màu vàng sáng
trông suốt, tràn đầy vô tội cùng lên án, “Làm hoàng đế quá mệt mỏi, không thể
làm cái này không thể làm cái kia, không ai có thể ở cùng ta, mẫu phi đi rồi,
Mật Nhi cũng đi rồi......”
“Nếu không làm hoàng đế thì thế nào?”
“Không làm hoàng đế?” Hắn vui vẻ ôm cổ ta, “Được, ta
không làm hoàng đế, để A Đấu làm.”
“Ngốc.” Ta bật cười, lại vô cùng bất lực, “Hoàng đế
không phải là ngươi không muốn làm sẽ không làm, nếu đã làm, nhất định phải làm
cho tốt.”
“A Đấu, các nàng đi rồi, nàng ở cùng với ta, được
không?” một tay Hạ Liên Thần kéo ta vào trong lòng, cúi đầu dùng sức cọ lên mặt
ta, “Có nàng ở cùng ta sẽ không mệt mỏi.” Hắn nói xong liền ngáp một cái, “Buồn
ngủ quá.”
Ta vỗ vỗ bờ vai hắn, “Trở về ngủ đi.”
“Không cần.” Hắn ôm càng chặt, “Ta muốn ở cùng nàng.”
“Ngoan, trở về ngủ.”
“Không cần.”
“Vuốt ve ngươi, trở về ngủ.”
“Không cần.”
“Sờ mó ngươi, trở về ngủ.”
“Không cần.”
“Cút, trở về ngủ.”
Hạ Liên Thần rưng rưng, uất ức nhìn ta, “Không! Muốn!”
Ta xoa xoa lỗ tai, mẹ kiếp, không cần thì không muốn,
kêu lớn như vậy làm gì. Ta vẫy tay chỉ vào giường, “Đi đi đi, nhanh nhanh ngủ
cho ta.”
“Ừm.” Hắn lôi kéo ta đi nhanh về giường, “Ngủ.”
“Ta không ngủ, ngươi ngủ trước đi.”
Hắn lập tức dừng chân, ngáp một cái nheo mắt nói: “Rồi
ta ngủ.”
“Ngươi đi ngủ.”
“Cùng nhau.”
“Ngươi đi.”
“Cùng nhau.”
“Ngươi con mẹ nó đi a.”
“Cùng! Nhau!”
...... Ta thương tâm xoa xoa lỗ tai, ta tạo nghiệt gì
a.
Ta rất không khách khí một tay lôi hắn ném lên giường,
“Tốt lắm, nhắm mắt lại ngủ.”
“Ừ.” Hắn ôm chăn trừng mắt nhìn ta, “A Đấu, ta thích
nàng.”
“Ừ ừ, đã biết.”
“Thích hơn cả Mật Nhi.”
“Ừ ừ, hiểu rồi.”
“Thích hơn so với bất kỳ ai.”
“Ừ ừ, rõ lắm rồi.”
Hắn lúc này mới cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại, bình yên
đi vào giấc ngủ.
Trong phòng bắt đầu im lặng, chỉ có thể mơ hồ nghe
thấy tiếng hít thở vững vàng mà rất nhỏ của Hạ Liên Thần. Ta ngồi bên giường
không hề buồn ngủ, nhàm chán đánh giá khuôn mặt hắn.
Không thể nghi ngờ, khuôn mặt này thực anh tuấn. Khác
hẳn vẻ tao nhã của Vũ Văn Duệ cùng phong lưu của Mạnh Thiểu Giác, ngũ quan của
Hạ Liên Thần lập thể thâm thúy, ẩn ẩn lộ ra một cỗ khí phách cùng thẳng thắn.
Cặp mắt đang nhắm chặt kia lúc mở ra sẽ là một đôi con ngươi màu vàng, lưu
chuyển giống như ngọc lưu ly rất chói lọi. Hắn sẽ ngẫu nhiên làm nũng cùng tính
trẻ con, giống như vừa rồi, hắn gọi ta như vậy làm ta không biết làm sao để cự
tuyệt. Tính tình hắn không tốt, dễ giận, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, không
phải cái gì cũng đều che giấu trong bụng. Nhưng hắn cũng có suy nghĩ tính toán
của mình, hơn nữa cũng
chẳng thua ai.
Ai~.
Ta nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát rồi trợn mắt
nhìn về phía cái hộp bị hắn đôi đến trong góc kia.
Đó là một cái hộp bình thường, đó cũng là một cái hộp
không bình thường.
Mật phi đem búp bê gỗ mình âu yếm để vào nơi đó, Mật
phi đem mảnh bảo đồ Vân Chiến giấu ở nơi đó.
Ta thực rối rắm, vì ta rất muốn đi lấy cái hòm kia,
sau đó nhìn xem tàng bảo đồ có hay không vẫn “Khoẻ mạnh” như cũ. Loại cảm giác
này vô cùng gian nan, giống như bốn phía chúng ta dán đầy quảng cáo chống thuốc
phiện, nhưng vẫn có người nhiều bất chấp đạo đức mà sa đọa trong đống thuốc
phiện kia. Đó là một loại nghiện từ trong nội tâm, làm lòng người ngứa ngáy khó
nhịn.
Ách...... cũng không phải ta muốn đi lấy, ta chỉ muốn
liếc mắt một cái, liếc mắt một cái là đủ.
Ta nhìn Hạ Liên Thần vẫn ngủ say như trước, cuối cùng
nhẹ nhàng xuống giường hướng cái hộp kia đi tới. Ta có chút kích động, phải
biết rằng “Huynh đệ” của nó đang bị ta khâu bên sườn giày, vẫn luôn làm với bạn
ta.
Lúc ta nhặt cái hộp lên mà tim không hiểu sao liền đập
nhanh hơn, đó là một loại cảm giác thực kích thích, khẩn trương nhưng cũng
không chịu vứt bỏ, đó gọi mê muội. Ta ở đáy hộp kiểm tra qua lại, không có chốt
mở nào. Vì thế ta lại đè lên, rốt cuộc ở góc tìm được một nơi có thể ấn vào. Ta
gợi lên khóe môi, huynh đệ a, ta liếc ngươi một cái là có thể an tâm đi ngủ.
Nhưng phía sau lại có người trầm thấp mở miệng, “A
Lam, thứ nàng muốn tìm, đã không còn ở đó.”
Ta căng cứng thân mình, điều chỉnh biểu tình sau đó
muốn quay lại nhìn hắn cười một cái. Nhưng trên thực tế, ta còn chưa kịp xoay
người thì bị một lực lớn kéo qua. Ta bị người hung hăng quăng ngã trên giường,
mà hai tay của Hạ Liên Thần đang chống bên người bình tĩnh nhìn ta.
Bộ dạng ngây thơ đáng yêu vừa rồi đã hoàn toàn rút đi,
khôi phục lại vẻ bá đạo tuấn lãng cùng...... một tia thô bạo. Hắn bắt đầu từ
thắt lưng của ta từ từ tiến lên, nghe không ra vui hay giận nói: “A Lam, vì sao
nàng muốn động đến cái hộp kia......”
“Ta......”
“Suỵt, không cần nói.” Hắn ôn nhu nhìn ta, lại làm
toàn thân ta nổi lên sợ run, “Rõ ràng nàng có thể làm bộ như không biết, nàng
muốn nó như vậy sao.”
“Ta......” Chỉ tò mò mà thôi.
“Có phải nếu ta đưa nó cho nàng, nàng sẽ lưu lại?” Hắn
nhẹ nhàng vỗ về mặt ta, hơi thở ấm áp mà triền miên.
Ta đẩy tay hắn ra, từng chữ từng chữ nói: “Hạ Liên
Thần, ngươi giả vờ với ta làm gì.”
Hắn nguy hiểm híp híp mắt vàng, cũng không mở miệng
nói chuyện.
“Ngươi nghĩ rằng ta không biết vì sao ngươi giữ ta lại
Vân Chiến sao? Ngươi nghĩ rằng ta không biết vì sao ngươi đối tốt với ta như
vậy sao?” Ta hừ lạnh một tiếng, ánh mắt thẳng tắp chống lại hắn, “Vì ta có thể
cho ngươi thứ ngươi muốn, không phải sao.”
Hắn ở ngay bên hông ta xiết chặt,“Tiếp tục.”
Ta cũng không lùi bước, tiếp tục nói: “Đừng có nói với
ta cái gì mà khi còn bé đã gặp nhau hoặc là lòng động với ta, ngươi thử để tay
lên ngực mà suy nghĩ xem, mục đích ngươi giữ ta lại Vân Chiến là vì cái gì?
Tàng bảo đồ là một, còn gì nữa? Vũ Văn Duệ? Ngươi dám nói ngươi không có tranh
hơn thua với Vũ Văn Duệ đi? Hắn làm ngươi thua thiệt nhiều như vậy, cho nên
ngươi muốn ta ở nơi này để an ủi?”
Ta cười lạnh hạ, “Điều duy nhất ta không ngờ là, ngay
cả vừa rồi ngươi cũng gạt ta.”
“Nói bậy!” Hắn không bình tĩnh như vừa rồi, hung hăng
nện một quyền lên giường, sau đó nắm cằm ta lạnh lùng quát: “Ta không phủ nhận
lời vừa rồi nàng nói, nhưng vì sao nàng không nhìn ra tình cảm của ta đối với
nàng, vì sao nàng có thể dùng những lời này để giải thích tình cảm của ta đối
với nàng hả? An Kha Lam, nàng có tim hay không!”
“Ta có tim.” Ta cắn cắn môi dưới, kiên định nói:
“Nhưng nó vĩnh viễn không dành cho một quân vương.” Bởi vì quân vương, vĩnh
viễn không có tình cảm thuần túy.
“An Kha Lam!” Hạ Liên Thần nghiến răng nghiến lợi kêu
lên: “Nàng muốn tàng bảo đồ ta liền cho nàng!” Hắn từ trong lòng cầm lấy bảo đồ
dùng sức nhét vào lòng bàn tay ta, tuấn dung tràn đầy tức giận, “Nàng muốn gì
ta cũng cho nàng!”
Ta nắm chặt bàn tay, giọng nói lạnh lùng: “Ta không
cần.”
Hạ Liên Thần nheo mắt lại, thu hồi tức giận, cười nhạt
nói: “Trẫm cho nàng bảo đồ, nhưng nàng, nàng phải cho trẫm người của nàng.”
Ta còn chưa kịp hiểu lời của hắn thì đã bị hắn nhanh
chóng điểm huyệt, sau đó toàn thân không thể nhúc nhích. Ta lạnh lùng nhìn hắn,
“Hạ Liên Thần, không cần làm chuyện vô vị như vậy.”
Hắn đã mở đai lưng của ta ra, thuận tiện chặn môi của
ta, đầu lưỡi cố gắng muốn mở khớp hàm đang ngậm chặt.
“A Lam, đây không phải chuyện vô vị.” Hắn cơ hồ đã dán
chặt cánh môi của ta nói ra những lời này, ánh mắt trịnh trọng, “Ít nhất, với
ta mà nói thì không phải.”
Giây sau đó hắn điểm luôn á huyệt của ta, vì thế ta
chỉ có thể bị áp bách thừa nhận nụ hôn nóng bỏng triền miên của hắn. Hắn dùng
sức mà hôn, như là hận không thể đem ta nuốt vào trong bụng. Tay hắn luôn luôn
ở trên người ta dao động qua lại, sau đó đột nhiên liền đi vào da thịt bên
trong, chậm rãi đem vật gì đó đặt lên ngực ta.
Ta dưới đáy lòng hận không thể đánh rớt tươi cười của
hắn, thật biến thái, thế mà…thế mà lại đem bảo đồ đặt trên yếm của ta!
Hắn vừa lòng nhìn ta trừng lớn mắt, cười nhẹ nói: “Bảo
đồ, cho nàng. Nàng, cho ta.” Hắn nói xong liền liếm cổ của ta, vừa mới chuẩn bị
tiến công thì ngoài cửa có âm thanh kêu lên đánh gãy.
Giọng nói lanh lảnh ngoài cửa là của Khúc công công:
“Hoàng thượng! Ngự thư phòng cháy rồi!”
Sắc mặt Hạ Liên Thần rùng mình, ở trên mặt ta hôn thật
mạnh một cái sau đó lập tức đứng dậy đi ra ngoài, còn không quên dặn người ở
ngoài nói: “Canh giữ nơi này cho trẫm, một con muỗi cũng không cho lọt ra!”
Người ngoài cùng lúc đồng thanh kêu to trả lời: “Thuộc
hạ tuân chỉ!”
Ta trừng mắt nhìn đỉnh giường, dưới đáy lòng vô lực
mắng: “Đi nha võ công! Đi nha điểm huyệt! Đi nha Hạ Liên Thần!”
Ta không biết ta trừng mắt nhìn đỉnh giường bao lâu,
chỉ biết bên ngoài là một mảnh ồn ào, thỉnh thoảng có người chạy tới chạy lui
hô to “Cháy! cháy”. Không phải là chỉ có ngự thư phòng cháy thôi sao, sao người
này lại chạy tới đây kêu như thế?
Lập tức có cung nữ hét lớn: “Đi lấy nước đi lấy nước!
Các ngươi còn đứng đây làm gì! Nhanh theo ta đi hỗ trợ a!”
“Hả? Nơi này cũng cháy?” Thị vệ kinh hãi.
“Không phải sao!” Cung nữ dậm chân.
Thị vệ chần chờ, “Nhưng hoàng thượng bảo chúng ta canh
giữ chỗ này......”
“Để hai người ở lại, người khác đi theo ta! Nhanh lên,
nơi này đã cháy đến nơi!” Cung nữ hổn hển nói.
Lúc này thị vệ mới nói: “Vậy, được, các ngươi đi theo
ta! Lô Đạt cùng Trịnh Thanh ở tại chỗ này!”
Sau đó vang lên một trận tiếng bước chân, cuối cùng là
yên tĩnh. Ta trừng mắt nhìn, cái này sao giống như có người cố ý quấy rối vậy.
Lúc này ngoài cửa vang lên hai tiếng kêu rên, cửa bị
người lặng lẽ mở ra.
Ta bị người bế lên.
Người kia hung hăng cắn xuống mặt ta một miếng, giọng
nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo chút vui mừng.
Hắn nói, “Cuối cùng cũng tìm được rồi.”