Người đàn ông đứng ở cửa không phải là Tống Minh Huy đó sao.
Chỉ thấy anh ta mặc một bộ âu phục hàng hiệu, mang đôi giày da bóng loáng,
mang theo một túi công văn cao cấp, tóc tai gọn gàng, trong tay còn cầm
một xâu chìa khóa xe, ánh mắt đảo một lượt soi mói, chán ghét nhìn căn
nhà bừa bộn của Tô Tiểu Đường cùng với dáng vẻ nhếch nhác trên người cô.
Nhưng ánh mắt đó chỉ thoáng qua một cái rồi biến mất, thay đổi nhanh đến mức
khiến người khác khó có thể phát hiện ra được, tỏ vẻ như bạn bè thân
thiết, lâu năm gặp lại, tay bắt mặt mừng: "Vài ngày không gặp, Thịt Viên của chúng ta thật sự càng ngày càng thông minh, lại còn biết mở cửa cho anh nữa cơ đấy!"
Tô Tiểu Đường cũng không có ý muốn mời anh ta vào, nhưng Tống Minh Huy
từng bước đi vào như đã vô cùng quen thuộc, còn mang ra một túi thức ăn
cho chó và đồ ăn vặt dùng để chơi đùa cùng Thịt Viên, "Bảo bối, xem anh
mang cho cưng đồ ăn ngon gì này..."
Nếu là bình thường, chỉ cần Tống Minh Huy vừa xuất hiện, Thịt Viên chắc
chắn sẽ lập tức vô cùng vui vẻ nhào đến, nếu thấy anh ta cầm đồ ăn ngon, nó có thể quên hết mọi thứ liên tục phe phẩy đuôi không ngừng.
Mà đằng này Phương Cảnh Thâm lười biếng ngáp một cái, đến nhìn anh ta một
lần cũng lười, lắc đầu một cái liền xoay người lại chạy về phía ghế sofa nằm xuống.
Bị ngoảnh mặt làm ngơ, vẻ mặt Tống Minh Huy ngượng ngùng mang chiếc túi
đặt cạnh bàn trà: "Hình như tinh thần Thịt Viên không tốt lắm thì phải?
Không phải bị bệnh chứ?"
"Nó tốt vô cùng, anh có việc gì thì cứ nói thẳng ra đi, tôi còn phải buôn bán."
"Ha ha, gần đây làm ăn tốt không?"
"Rất tốt."
Tô Tiểu Đường đã mấy ngày không được nghỉ ngơi, cho nên độ kiên nhẫn cũng
không được tốt lắm, Tống Minh Huy thấy thế cũng không nói bâng quơ nữa,
nói ngay vào chuyện chính, "Là như thế này, gần đây anh và mấy người bạn hùn vốn mở công ty, muốn hỏi thử em xem có hứng thú nhập cổ phần hay
không..."
Tô Tiểu Đường không hề suy nghĩ, trả lời: "Không có hứng thú."
Tống Minh Huy cũng lường trước được mọi chuyện không dễ dàng như vậy, nhưng
vẫn không bỏ cuộc, trái lại trong lòng đã có tính toán từ trước, đưa ra
lý do cùng với bộ dạng lấy lòng: "Tiểu Đường, đừng cự tuyệt nhanh như
vậy, em nên biết năng lực của anh, chuyện gì chưa nắm chắc phần thắng sẽ không làm, anh bảo đảm mọi chuyện làm ăn sẽ thuận lợi, có lời không lỗ, hơn nữa tiền để ở chỗ em cũng không làm gì, để trong ngân hàng thì sinh lời chẳng được bao nhiêu, tốt hơn vẫn là nên lấy ra đi đầu tư, cần gì
vì mấy đồng tiền mà làm khó dễ, em nói xem đúng vậy không? Anh biết
chuyện Lâm Tuyết khiến em rất đau lòng, là anh có lỗi với em, anh cũng
mong sẽ bù đắp lại cho em được phần nào..."
Tuy rằng nghe những câu anh ta nói cô cũng muốn bỏ tiền ra, thế nhưng Tô
Tiểu Đường không muốn nhiều lời với anh ta, trực tiếp cắt đứt mơ tưởng
của anh ta: "Ai nói tiền để ở chỗ tôi là vô nghĩa? Gần đây tôi mới mua
một chiếc xe."
"Vậy sao?" Tống Minh Huy sửng sốt, trong giọng mang theo sự dò xét một cách cứng nhắc, "Chiếc xe màu đỏ dưới lầu?"
"Chiếc xe màu trắng bên cạnh chiếc màu đỏ."
Tống Minh Huy vẫn bình tĩnh cầm chiếc chìa khóa xe vốn định mang đến để khoe khoang cất lại vào túi, sắc mặt bỗng chốc trầm xuống, đau lòng như mình vừa bị mất tiền, "Ha ha, không ngờ em lại mua một chiếc xe đắt tiền như vậy, năm nay, xe một khi mua rồi sẽ bị mất giá, mua rồi như mang tiền
đi đốt, hơn nữa ngày nào em cũng ở nhà, rất ít khi dùng xe, một năm
không chạy được mấy lần, cần gì..."
"Tôi muốn xài tiền thế nào cần phải được anh đồng ý sao?"
Lúc này Tống Minh Huy mới ý thức được bọn họ đã chia tay rồi, ngượng ngùng
nói, "Tiểu Đường, anh cũng vì muốn tốt cho em. Trước đây không nghe em
nhắc đến chuyện mua xe, sao đột nhiên lại..."
Tô Tiểu Đường không thể nhịn được nữa cắt ngang lời nói của anh ta, "Bởi
vì xe buýt và xe điện ngầm không cho phép dắt thú cưng theo, tôi cố tình mua cho Thịt Viên nhà tôi đấy, không được sao?"
Tống Minh Huy hoàn toàn không nghĩ đến, chuyện này nghe qua chỉ như nói cho
có lệ, nhưng đây đúng là nguyên nhân chính khiến Tô Tiểu Đường mua xe.
Mua cũng mua rồi Tống Minh Huy không tiện nói thêm gì nữa, đành phải lùi
một bước: "Vậy em mua xe rồi hẳn là vẫn còn dư đúng không, còn dư đưa
anh cũng được."
Tô Tiểu Đường trực tiếp cự tuyệt: "Xin lỗi, tôi muốn để dành tiền để mua nhà."
"Mua nhà?" Vẻ mặt Tống Minh Huy không cam lòng, "Một cô gái như em mua nhà làm gì?"
Tô Tiểu Đường hết kiên nhẫn, "Không liên quan đến anh, nếu như không còn chuyện gì nữa tôi còn phải làm việc không tiễn."
"Chờ một chút!" Tống Minh Huy gọi cô lại, "Chuyện nhập cổ phần không vội, em suy nghĩ kỹ lại đi, anh đến đây còn có chuyện khác!"
Tô Tiểu Đường cau mày, chắc chắn là không có chuyện gì tốt.
Quả nhiên, ánh mắt Tống Minh Huy dời lên người Thịt Viên, sau đó mở miệng nói: "Em đưa Thịt Viên cho anh."
Trước đó Tô Tiểu Đường còn có thể tỏ vẻ lịch sự, kiềm chế tâm trạng, vừa nghe lời này lập tức trừng mắt, "Anh nói cái gì?"
Phương Cảnh Thâm nằm một chỗ im lặng từ nãy đến giờ, nghe được câu này cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn sang.
"Trước đây Thịt Viên là chúng ta cùng mua, anh cũng có một phần, anh mang về
có gì sai?" Giọng nói của Tống Minh Huy giống như chuyện đó là lẽ hiển
nhiên.
Tô Tiểu Đường tức giận nói: "Thịt Viên đúng là lúc chúng ta chưa chia tay
đã cùng mua nó, nhưng anh đừng quên lúc mua anh không hề trả một phân
tiền, sau khi mua về cũng chẳng hề bỏ chút tâm tư! Bây giờ dựa vào cái
gì lại đòi Thịt Viên với tôi?"
"Không phải lúc đó trên người anh hoàn toàn không có một phân tiền sao? Đã nói là chúng ta cùng mua, cùng lắm bây giờ anh mang tiền trả lại cho em!
Nói gì mà chẳng hề bỏ chút tâm tư? Lúc đó mỗi ngày em đều bận rộn như
vậy, anh cũng không ít lần quan tâm đến Thịt Viên!" Tống Minh Huy vừa
nói vừa móc bóp ra, "Bao nhiêu tiền tự em lấy đi!"
Tô Tiểu Đường khoanh tay cười nhạt, "Ha! Tống Minh Huy, anh còn dám nói!
Quan tâm Thịt Viên? Quan tâm đến mức cùng Lâm Tuyết lên giường rồi? Hôm
nay là Lâm Tuyết bảo anh đến đến đây đòi cún với tôi sao? Các người muốn nuôi thú cưng thì tự mình đi xin hoặc đi mua tôi mặc kệ, Thịt Viên của
tôi tuyệt đối sẽ không giao lại cho anh!"
Quan tâm gì chứ, sau này nghe Lý Nhiên Nhiên nói cô mới biết, Tống Minh Huy
vẫn hay dắt Thịt Viên được cô nuôi tròn trịa mập mạp, ai thấy cũng yêu,
đi dụ dỗ mấy cô gái trong công ty, anh ta có thể cưa đổ được Lâm Tuyết,
công lao của Thịt Viên không phải là ít, vậy mà anh ta còn không biết
xấu hổ đến tận nhà đòi cún.
"Tô Tiểu Đường, em đừng có mà không nói đạo lý có được không?" Mọi chuyện
đều không giải quyết thuận lợi, rốt cuộc Tống Minh Huy cũng không thể ăn nói hòa nhã được nữa.
"Tôi không nói lý?" Tô Tiểu Đường nở nụ cười lạnh.
Tống Minh Huy bị cô nói trúng tim đen, trước khi đến đây đúng là anh ta đã
đồng ý với Lâm Tuyết, không thể để mất thể diện trước mặt bạn gái được,
vậy nên hôm nay anh ta muốn mang Thịt Viên đi, cô không muốn, đương
nhiên anh ta muốn trực tiếp ra tay cướp lại, "Thịt Viên ngoan, theo anh
về nào..."
"A —— "
Kèm theo đó là một tiếng kêu thảm thiết, tay của Tống Minh Huy chưa kịp sờ được đến một sợi lông chó thì đã bị cắn một phát.
Trước lạ sau quen, lần này Phương Cảnh Thâm cắn người đã thuận miệng hơn không ít.
Vốn có ưu thế của chủng loài, tự nhiên lại được sử dụng vào lúc thích hợp.
Tống Minh Huy nổi giận nhấc chân định đạp, Tô Tiểu Đường tiện tay nhặt một
chiếc ly thủy tinh trên bàn đập bể đặt dưới chân anh ta, lạnh lùng nhìn
anh ta, nói từng chữ một: "Tống- Minh- Huy, anh- dám- động- đến- nó-
thử- xem!"
Tô Tiểu Đường dáng vẻ mập mạp, dáng người cao 1m72, so với Tống Minh Huy
không thấp hơn bao nhiêu, đằng đằng sát khí bước đến, thật sự làm anh ta phải rút chân lại, chỉ có thể ra sức quát: "Tô Tiểu Đường, cô thật sự
là người không thể hiểu nổi! Là con chó điên của cô cắn tôi trước đấy!"
"Anh cũng biết đây là cún của tôi chứ không phải của các người?"
"Tô Tiểu Đường, cô đừng có quái gở như thế, tôi chịu đủ rồi, hở một chút là bày ra bộ dạng của kẻ bị hại, tôi đúng là “di tình biệt luyến”*, cô
cũng không tốt hơn là bao, từ lúc vừa bắt đầu cô đã xem tôi là thế thân
của Phương Cảnh Thâm!" Tống Minh Huy cuối cùng không nhịn được nữa nói
ra tất cả không nể nang ai.
* Di tình biệt luyến: Trước yêu một người, sau lại yêu một người.
"Tôi xem anh là thế thân của Phương Cảnh Thâm?" Tô Tiểu Đường dường như vừa
nghe được chuyện cười buồn cười nhất trên đời, "Anh ngay cả xách giày
cho Phương Cảnh Thâm cũng không xứng! Lòng lang dạ sói, ngay cả chó cũng không bằng!"
Tống Minh Huy tức giận suýt chút nữa ói ra máu, đứng tại chỗ chỉ vào cô nói: "Tô Tiểu Đường, hôm nay tôi mới biết cô là người như vậy, trước đây tôi có mắt như mù mới nhìn trúng cô!"
Tô Tiểu Đường cười ha ha, "Không phải vậy sao, nếu không phải anh mù mắt
thì làm sao ngay cả vóc dáng khổng lồ này của tôi anh cũng không thấy,
mắt mù nên chỉ nhìn thấy mỗi tiền!"
"Cô..."
Tuy thoạt nhìn Tô Tiểu Đường khỏe mạnh, nhưng trên thực tế lại là một cô
gái vô cùng yếu đuối, bình thường lúc nào cũng vô tư, tính tình rất tốt
không hề so đo, đây là lần đầu tiên cô nói người khác nặng lời như vậy,
mắng Tống Minh Huy đến mức mặt đỏ lên nói không nên lời.
Thỏ nổi giận cũng có thể cắn người mà, huống hồ Tống Minh Huy còn chạm đến
đại kỵ của cô. Tô Tiểu Đường trực tiếp mang túi ni lông đập lên người
anh ta, "Cầm đồ của anh cút đi cho tôi! Còn dám có ý đồ với Thịt Viên,
tôi sẽ đánh gãy chân anh!"
"Cô, được, được lắm..." Tống Minh Huy chán nản, vốn muốn nói thêm gì đó,
trong lúc vô tình lại trông thấy ánh mắt đáng sợ của Thịt Viên, vậy nên
đành im lặng cụp đuôi chạy, trước khi đi còn nghe được phía sau truyền
đến giọng nói mới một giây trước còn hùng hồn mạnh mẽ, giờ đã dịu dàng
như nước của Tô Tiểu Đường —— "Thịt Viên, chúng ta đi súc miệng, cắn thứ bẩn thỉu coi chừng sinh bệnh..."
***
Tống Minh Huy đi rồi, Tô Tiểu Đường không nói một câu, lặng lẽ ngồi trên sàn thu thập mảnh kiếng bể, tiện thể quét dọn lại căn nhà đã nhiều ngày
không dọn dẹp.
Phát hiện ánh mắt Phương Cảnh Thâm như có như không đang nhìn mình, miễn
cưỡng nhìn anh cười cười, "Anh yên tâm, tôi sẽ không để cho anh ta đem
anh đi đâu."
So với việc mất mặt khi bị vạch trần trước mặt bạn bè lần trước, chuyện
hôm nay đúng thật là chuyện xui trước còn chưa đi hết, chuyện xui sau đã ùn ùn kéo đến. Mặc dù việc cô cố gắng xem như chưa hề có chuyện gì xảy
ra, thế nhưng nỗi khổ cùng sự chua xót trong lòng lại không có cách nào
kiềm nén được. Ai không muốn bản thân xinh đẹp nhất khi đứng trước mặt
người mình thích, thế nhưng một lần nữa cô lại để cho anh thấy bộ dạng
khổ sở, đau đớn của bản thân...
"Quả nhiên, mập mạp đều không có tương lai..." Tô Tiểu Đường ủ rũ cúi đầu tự lẩm bẩm. Gục xuống làm bộ dạng thảm thương thoạt nhìn so với Phương
Cảnh Thâm còn giống cún hơn, một con cún nhỏ bị mọi người xem thường
Phương Cảnh Thâm bước đến bên giường, dường như muốn cầm IPAD, kết quả, có lẽ
do thân thể quá nặng nên nhảy không được cao, giữa chừng mất thăng bằng
ngã xuống quay tròn mấy vòng ...
Bộ dạng thật sự rất buồn cười, Tô Tiểu Đường một giây trước còn đang buồn
bực, trông thấy cảnh đó nhịn không được bật cười, sau đó dè dặt che
miệng lại, trước đây vì Thịt Viên quá béo nên cũng hay gặp phải tình
huống thế này, mỗi lần như vậy cô đều ôm bụng cười một lúc lâu, nhưng
bây giờ đây chính là nam thần, không thể cười, tuyệt đối không thể cười, thế nhưng, thật sự buồn cười quá đi, không nhịn được...
"Phốc ha ha ha ha ha..."
Phương Cảnh Thâm lăn tại chỗ hai vòng, ngọ ngoậy một lúc lâu mới ngồi vững lại được, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô chằm chằm.
Cuối cùng Tô Tiểu Đường không dám cười nữa, cẩn thận cầm IPAD xuống đưa đến trước mặt anh.
Thấy anh chăm chú dùng chân gõ, Tô Tiểu Đường có chút hiếu kỳ bước gần lại
xem anh muốn làm gì, sau đó còn thấy một dòng tiêu đề màu đỏ to tướng ——《 Kế hoạch giảm béo trong vòng một trăm ngày 》...