Đẹp trai lỗi tại cậu à? Tần Ức không thể chấp nhận lý do này.
Chỉ một câu như vậy dĩ nhiên không thể thuyết phục Tần Ức. Trương Thư nói xong câu đó lại nói tiếp: “Phim của tôi tuy là không mong đạt được giải quốc tế nhưng yêu cầu cao hơn so với thể loại thanh xuân nhiều lắm. Diễn viên đẹp quá khiến khán giả quên mất bản chất thật sự cua nhân vật, chỉ lo nhìn mặt, không quan tâm nội dung phim. Là một đạo diễn, tôi cực kỳ không hy vọng điều đó xảy ra.”
Lời này nói có vẻ hợp lý, cũng không làm mất mặt đối phương. Trương Thư yên lặng ở trong lòng tự thưởng cho mình một điểm.
Cậu chỉ yên lặng nhìn đối phương, nhìn tới mức người ta phát hốt lên mới từ từ nói: “Không biết Đạo diễn Trương đã xem “Về thôn”, “Vương triều Đại Tấn”, “Đội cảm tử Lý Thành”, “1972”, “Đông ấm” hay chưa?”
Trương Thư ngạc nhiên một chút: “Tôi có nghe nói nhưng chưa xem.” Gã hiểu rất rõ điện ảnh nhưng không để ý tới lĩnh vực phim truyền hình lắm, huống chi, “Một diễn viên có thể đóng phim truyền hình tốt không có nghĩa là có thể đóng phim điện ảnh cũng tốt.” Làm phim điện ảnh với truyền hình không giống nhau, diễn viên phim truyền hình thành công lấn sân sang mảng điện ảnh thất bại cũng không ít.
Tần Ức khoát tay: “Không không không, ý tôi không phải vậy.” Cậu mở điện thoại search các tác phẩm tiêu biểu lúc trước của mình rồi chọn bừa một bức ảnh: “Đạo diễn Trương thấy dung mạo người trong hình thế nào?”
Trương Thư không hiểu cậu đang muốn thảo luận chủ đề gì nhưng vẫn hướng mắt theo ngón tay thon dài. Nhìn bức ảnh thì thấy được đây là một bộ phim dân quốc, nhân vật trong đó đội mũ quả dưa, áo khoác ngoài màu xám ngả vàng, ngón giữa và ngón trỏ kẹp một tẩu thuốc bóng loáng, ánh mắt ngây dại, sắc mặt vàng như nghệ, mũi tuy cao và thẳng nhưng đám tàn nhang hoành tráng hai bên cánh mũi đã triệt tiêu ưu điểm duy nhất đó. truyện ngôn tình
“Nhóc này lớn lên không dễ nhìn.” Đạo diễn Trương tự nhận lời là nói chuyện vô cùng uyển chuyển.
“Đấy cũng là tôi.” Nhìn vẻ mặt “Cậu đùa tôi à”, Tần Ức chỉ hàng chữ nho nhỏ phía dưới ghi nghệ danh Tần Thiều của cậu.
Tần Ức theo bản nắng lấy file tài liệu ra, lúc đưa tay tới phía dưới bàn chợt nhớ cậu đã để tài liệu Giang Hà cho vào áo khoác đắp cho Thạch Tĩnh Chi, cũng may trí nhớ cậu tốt, còn nhớ được: “Trương Thư, tên thật: Trương Hồng Vĩ, giới tính: nam, tuổi: 47, tác phẩm: “Ngọn hải đăng trêи sông Weilheim” – 2067 nhận được giải thưởng Kim Điểu, năm 2064 nhờ tác phẩm “Cây ngô vàng trong ruộng cao lương” được đề cử vào danh sách đạo diễn xuất sắc... “
Tần Ức nói được mười mấy điều, trêи mặt Trương Thư còn đắc ý một chút, càng về sau Tần Ức càng nói gã càng run, tiểu sử không tốt lúc trẻ bị vạch trần khiến trêи mặt Trương Thư không thoải mái.
Gã dài mặt, ra hiệu dừng lại: “Dừng đã, thế đủ rồi, cậu nói những lời này là ý muốn gì?”
Tần Ức không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tôi hiểu đạo diễn như vậy, đạo diễn hiểu tôi bao nhiêu?”
Trương Thư bị câu hỏi này của cậu làm nghẹn họng tắp lự. Gã đương nhiên không hiểu Tần Ức. Bấy lâu nay làm đạo diễn thành danh, chỉ có diễn viên tới cửa cầu xin hắn, nào có chuyện hắn bỏ công đi tìm hiểu đối tượng hợp tác với mình.
Kể cả có thì cũng là siêu sao có tiếng tăm hắn cũng chỉ tìm hiểu đại khái. Hôm nay tới đây, một là vì do bên sản xuất yêu cầu, một phần nữa là vì ân tình với Giang Hà, loại tiểu minh tinh như Tần Ức, nếu lúc trước không nhờ bộ phim thanh xuân “Nếu không là tình yêu” thì cũng chẳng có tiếng tăm gì lớn, đương nhiên hắn không cần phí công tìm hiểu.
“Có quan trọng không?” Trương Thư sẵng giọng đáp, nếu không phải ở đây cám hút thuốc, hắn nhất định sẽ nhả đầy khói vào mặt tiểu minh tinh này.
Không nên đắc tội với người trong giới showbiz, đạo lý này Trương Thư hiểu, huống chi đây là do Giang Hà mở miệng, bối cảnh của tiểu minh tinh này cũng rất có thế lực, Trương Thư nhịn một chút, lạnh lùng nói: “Công ty tuyển nhân viên chỉ có nhân viên giới thiệu bản thân, làm gì có chuyện công ty đi tìm hiểu nhân viên. Cậu nên bày ra những mặt tốt của mình đáng để tôi dùng cậu chứ không phải ra cái vẻ đấy.”
Tần Ức nhìn ánh mắt của hắn, rồi tỏ vẻ đồng cảm: “Tôi cho rằng đạo diễn Trương muốn đến đây ăn cơm với tôi không phải quan hệ nhân viên với người tuyển dụng của công ty.”
Tần Ức thấy logic của đối phương rất có vấn đề, nếu như là casting, cậu sẽ cố gắng bày ra mặt ưu tú, thích hợp nhất của mình với vai diễn. Nhưng vấn đề là bây giờ không phải tình huống như thế, Tần Ức chắc chắn là nhận thức của mình vẫn còn rõ ràng. Ví dụ của người kia lại là hắn là người tuyển dụng.
Đạo diễn mà nổi tiếng thì có hàng tá diễn viên tới xin được cho cơ hội. Mà đạo diễn mới chưa có tiếng tăm gì ăn nói khép nép tìm đến thì ngay cả diễn viên hạng ba cũng không chịu đồng ý.
Hiện thực xã hội quá tàn khốc, chuyện cao thì nâng, thấp thì giẫm trong showbiz cũng không phải thiếu. Tần Ức có khởi điểm khác, đương nhiên chưa bao giờ phải cúi đầu xin đạo diễn cho cơ hội.
Hai người bây giờ đang ngồi trong cửa hàng nói chuyện về nhân vật nhưng trêи thực tế giữa bọn họ là quan hệ hợp tác. Trước tiên gặp mặt nhau xem tương lai có thể hợp tác vui vẻ hay không. Nếu là người hợp tác, đương nhiên là phải biết rõ nhau. Cậu dường như là muốn nhìn thấu Trương Thư, đối phương lại không biết tí gì, quả thật không có tí thành ý nào. Tần Ức cảm thấy rất thất vọng.
Bên Giang Hà muốn cậu có thể phong tỏa nhuệ khí đối phương. Đạo diễn Trương là nhân vật gạo cội trong công ty, cũng coi là khó tính. Tính khí của Trương Thư lại còn cao hơn cả năng lực của hắn, công ty cũng chẳng muốn dùng.
Hôm nay Giang Hà sắp xếp một buổi gặp mặt như vậy không phải là vì việc Tần Ức đi đóng phim mà cũng sẽ quyết định địa vị và tương lai ủa Trương Thư tại giải trí Tĩnh Ức. Tài nguyên về mảng giao tiếp trong showbiz quá quan trọng, cho dù Trương Thư có tài nhưng không ai đưa kịch bản, không ai đầu tư, hắn không ra sản phẩm mới thì cũng bị người mới thay thế nhanh chóng thôi.
Nhìn sự thất vọng hiện ra trêи gương mặt kia, Trương Thư cảm thấy như đang ngồi trêи đống lửa. Ánh mắt làm người nổi da gà bắn lại từ bốn phía.
Chỉ cần không bới móc quá, dung mạo của Tần Ức tuyệt đối có thể đẹp tới mức người người oán trách. Đương nhiên là nhan sắc thế này mất giá rất nhiều trong lòng mấy anh trai thẳng vì có tính đối chọi nhau cao. Nhưng dù như vậy thì khi vẻ mất mát bày ra trêи khuôn mặt này vẫn sẽ khiến lòng người phẫn nộ.
Tiệm cà phê này có rất nhiều bức vách thủy tinh. Lúc Tần Ức bước vào, dù đã đội mũi nhưng trêи đường bước tới vẫn có không ít người dòm ngó nhan sắc của cậu. Lúc này Tần Ức chưa hot mấy, nhiều người không xem “Nếu không là tình yêu” cũng không biết đến tên Tần Thiều.
Hơn nữa, bản thân cậu không make up cũng khác trêи phim, khí chất hiện tại cũng khác vẻ ngây ngô của học sinh. Mặc dù biết hóng hớt là không đúng nhưng khách hàng xung quanh vẫn cứ thi thoảng ngó sang bên này.
Bọn họ không nghe rõ tiếng của Tần Ức thôi thì nhìn mặt cũng được à nha. Không biết bọn họ nói cái gì mà sắc mặt anh đẹp trai kia khó coi thế. Nếu là các cô ấy thì các cô đều tình nguyên nâng niu nhé. Cái kẻ mặt ngựa kia thật xấu xa, chắc chắn là đố kỵ nhan sắc anh đẹp trai.
Những ánh mắt phẫn nộ như sắp hóa thành thực thế đâm xuyên Trương Thư. Đương nhiên lúc gã quay ra nhìn thì những người đó đều quay mặt đi, giả vờ nói chuyện với bạn.
Tần Ức nhấp môi và cốc nước, hắng giọng nói: “Kinh nghiệm của đạo diễn Trương thật phong phú nhưng mà phim thì cũng không nhất thiết phải do ông phụ trách. Có lẽ đây là bộ phim thứ ba đếm ngược trong sự nghiệp, cho dù bất cứ giá nào tôi cũng muốn quay tử tế một chút. Nếu ông không đồng ý, tôi sẽ mời giải trí Tĩnh Ức tìm nhân tài khác. Dù sao cũng không nhất thiết phải là ông.”
Nam nhân kỵ nhất là người khác nói hắn không được. Tính Trương Thư đã bị giới showbiz mài cho dịu êm đi ít nhiều mà lúc này cũng không nhịn được vỗ bàn: “Có đươc hay không lúc đến đoàn phim sẽ biết!”
Nói xong Trương Thư quay đầu đi, cuộc nói chuyện kết thúc trong sự không vui mà diễn vên coi như là đã định rồi.
Tần Ức cũng không nán lại ngồi lâu, nhanh chóng thanh toán rồi kéo mũ xuống đi ra ngoài. Lúc cậu bước vào xe thì Thạch Tĩnh Chi đang ngồi nghiêm chỉnh tại ghế sau. Tần Ức cong khóe môi: “Nói chuyện xong rồi, chúng ta về nghỉ ngơi đi.”
Mấy ngày sau khởi quay, Trương Thư sau khi giơ clapboard hô đi hô lại vô số lần, âm thầm phun máu, sớm biết phim này quay khó như thế cũng không tranh lấy cơn giận này.