Khi vừa diễn xong cảnh cuối, Tần Ức té xỉu. Trước đó không hề có một dấu hiệu gì báo trước. Đội vệ sĩ nhanh tay lẹ mắt mà đón lấy trước khi cậu ngã xuống sấp xuống.
Mà đỡ được cũng không có tác dụng gì. Trợ lý ào tới bắt mạch, đặt tay dưới mũi Tần Ức, còn mạch, còn hô hấp, hồn bay phách lạc mới chạy về.
Trợ lý số 3 đã từng học cấp cứu. Hắn để hai vệ sĩ cao lớn đỡ lấy Tần Ức, cố gắng cấp cứu để cậu tỉnh lại. Trợ lý số 4 gọi cho bệnh viện Thạch thị, những người còn lại tạo thành vòng tròn bảo vệ quanh Tần Ức, rời cậu đến một bãi đất trống.
Tần Ức được đặt trêи đệm mềm. Đôi mặt cậu nhắm chặt, lông mi cong, dài bao phủ đôi mắt đen như ngọc thạch. Sắc mặt cậu vẫn hồng hào, nhịp thở nhẹ nhàng như người đẹp ngủ say trong cổ tích. Đội trợ lý phát hoảng khi gọi thế nào Tần Ức cũng không tỉnh. Xe cứu thương tới, Tần Ức được đưa lên cáng, Thạch Tĩnh Chi bên kia cũng nhận được thông báo.
Khi bệnh viện làm kiểm tra cho Tần Ức, tài xế Thạch thị cũng đưa Thạch Tĩnh Chi tới nơi. Ngoại trừ nững bác sĩ, y tá đang làm việc, tất cả y bác sĩ còn lại đều được sắp xếp kiểm tra cho Tần Ức để khám cho vị chủ nhân quý giá này.
Tất cả các chỉ số cơ bản của Tần Ức đều tăng vọt, bác sĩ nhìn các số liệu ngày càng vượt qua phạm vi người bình thường mà sắc mặt càng lúc càng khó coi. Bỗng nhiên y tá kêu lên một tiếng chói tai, một vệ sĩ đập cửa phòng bệnh rầm một tiếng, mở cửa.
Thạch Tĩnh Chi dường như là bay vào, hắn vọt tới trước giường bệnh của Tần Ức, ngồi ở đó, nắm thật chặt tay đối phương.
“Em ấy làm sao vậy?” Tuy không lớn tiếng nhưng giọng Thạch Tĩnh Chi lúc này cũng đủ để khiến những người xung quanh kinh hồn bạt vía. Bởi vì kϊƈɦ động, giọng hắn cao hơn, tâm tình dường như sắp mất khống chế.
Cô y tá bị vệ sĩ dọa đang định trách người nhà bệnh nhân không làm theo quy định không được gây ồn ào ở bệnh viện nhưng ánh mắt người đó thực sự đáng sợ quá, cô không run chân là tốt lắm rồi, nào dám hé răng.
“Thạch tiên sinh, các chỉ số của Tần tiên sinh rất kỳ lạ...” Thạch Tĩnh Chi hỏi, bác sĩ vội vã trả lời, vẻ mặt khó khăn, “Rất xin lỗi, chúng tôi chưa thể tìm ra nguyên nhân khiến các chỉ số trong cơ thể khác thường đến vậy.”
“Đi ra ngoài!” Thạch Tĩnh Chi không thèm nhìn bác sĩ, ánh mắt tập trung ở gương mặt đang say ngủ trêи giường.
“Nhưng Thạch tiên sinh...” Bác sĩ còn muốn nói tiếp nhưng vệ sĩ của Thạch Tĩnh Chi đã đưa tay ra chắn ngang ngực bác sĩ, làm dấu xin mời.
Tuy không tình nguyện nhưng những người trong phòng bệnh nhanh chóng tản đi hết, các vệ sĩ đứng canh cửa để lại không gian phòng bệnh chỉ còn Thạch Tĩnh Chi và Tần Ức.
Trêи đường tới đây Thạch Tĩnh Chi đã hỏi cặn kẽ tình huống lúc ấy, Tần Ức đột nhiên ngất đi, không bị ngoại lực tác động, các cảnh quay hôm nay cũng rất đơn giản, không tốn nhiều thể lực.
Bệnh viện không kiểm tra được sự khác thường của Tần Ức là do các bác sĩ vô dụng, để bọn họ ở lại cũng chỉ khiến Thạch Tĩnh Chi tức giận thêm. Hắn gọi điện mời các danh y tới đây, kiểu gì cũng sẽ có người biết kiểm tra ra được Tần Ức bị làm sao.
Tuy bệnh viện dưới danh nghĩa Thạch thị nhưng không phải bác sĩ nào ở đây cũng đáng tin cậy. Các chỉ số của Tần Ức đã vượt quá các chỉ số của người bình thường, không thể lại để cho những người này tiếp tục kiểm tra trước khi bác sĩ được mời tới nơi. Hiện tại, trừ Tần Ức, hắn không muốn nhìn thấy ai cả.
Trong phòng bệnh yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng kim giây tíc tắc. Các đường điện tâm đồ của Tần Ức dài gấp đôi người bình thường, mặt Thạch Tĩnh Chi kề sát má Tần Ức, rất dễ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương.
Cả người Tần Ức nóng lên! Hai má, trán, tay, những nơi Thạch Tĩnh Chi chạm đến đều nóng kinh người. Hắn lật áo cậu lên, nhiệt độ nơi bụng khiến bàn tay hơi lạnh của hắn phải rụt lại.
Thạch Tĩnh Chi nắm chặt tay Tần Ức, tới mức nhiệt độ nóng bỏng như muốn làm bỏng tay hắn cũng không chịu buông tay.
Gương mặt Tần Ức đang thả lỏng bỗng trở nên nhăn nhó, đau khổ. Thạch Tĩnh Chi nhìn cậu giãy dụa đau khổ, vẻ mặt của hắn còn đau đớn hơn cậu, cố gắng dùng nhiệt độ của mình để hạ nhiệt cho cậu.
Giọng Thạch Tĩnh Chi đau đớn, tuy không rơi lệ nhưng giọng run rẩy khiến người nghe muốn khóc: “Tần Ức, em tỉnh lại đi.”
“Nước, nước...” Miệng thoáng mở, Tần Ức lẩm bẩm từ nước.
Thạch Tĩnh Chi luống cuống tìm nước cho cậu, nhấn chuông đầu giường rồi đỡ cậu lên, đút cậu uống một chén nước. Tần Ức vẫn không ngừng nói “Nước, nước...”
“Nước đây, Thạch tiên sinh!” Thạch Tĩnh Chi đút xong, bác sĩ đã đưa thêm nước. Sau bốn, năm chén Thạch Tĩnh Chi bỗng dừng tay, để vệ sĩ đặt Tần Ức lên băng ca, đưa vào trong xe Thạch thị.
“Nhưng các chỉ số của bệnh nhân vẫn chưa khôi phục bình thường.” Với suy nghĩ vì bệnh nhân, dưới áp lực như vậy, bác sĩ vẫn mở miệng nói.
“Tôi biết em ấy cần gì hơn các ông đấy!” Thạch Tĩnh Chi không nói thêm, đi theo cáng lên xe. Tần Ức được đặt nằm xuống, Thạch Tĩnh Chi đặt đầu cậu lên đùi mình, một là để giữ cố định cậu, hai là sợ Tần Ức nằm không thoải mái.
Khi ở trêи xe, Tần Ức vẫn lầm bầm đòi nước, Thạch Tĩnh Chi đau lòng lắm, trong lòng như có lửa đốt nhưng vẫn lên tiếng động viên: “Sẽ rất nhanh nữa sẽ có nước, A Ức cố nhịn thê một chút nữa thôi!”
Ngày hôm nay, tài xế của Thạch Tĩnh Chi là một cựu tay đua đẳng cấp thế giới, xe đi vừa vững vừa nhanh, rút ngắn thời gian di chuyển tối đa.
Tới khi về đến nhà lớn, Thạch Tĩnh Chi chỉ huy vệ sĩ đưa Tần Ức tới hồ nước quen thuộc. Tới bờ hồ, hắn ra lệnh cho những người đó ra ngoài.
Chờ vệ sĩ đóng cửa lại, Thạch Tĩnh Chi mới trầm mặt xuống, đẩy Tần Ức xuống hồ nước.
Khi tiếp xúc với mặt nước, vẻ đau khổ trêи mặt Tần Ức từ từ biến mất. Cậu trở lại như người bình thường, thở ra và cái bong bóng nước rồi từ từ chìm xuống.
Đương nhiên cậu vẫn chưa tỉnh, chỉ ở yên trong nước như một chú cá đang nghỉ chân dưới nước. Hồ khá lớn nhưng mực nước lại giảm nhanh chóng, qua mấy phút mà đã chỉ còn lại một chút.
Thạch Tĩnh Chi ở bên cạnh hồ nhìn Tần Ức mấy tiếng, tới khi nhìn lại mới nhận ra nước hồ đã bị rút mất một phần ba mới vội vã đi xả thêm nước.
Mà cùng lúc đó, cách Trái Đất mấy trăm triệu năm ánh sáng, ở Hệ Hoa Hồng, trêи hành tinh e1278 bị nước bao phủ, tộc trưởng đương nhiệm tộc nhân ngư đang cực kỳ buồn bã.
Vào những ngày đặc thù thế này, thậm chí chồng bà còn không dám nói chuyện cùng người vợ của mình bởi chính ngày này, hơn mười năm trước, bọn họ đã sơ sẩy lạc mất hai người con tria duy nhất tới nay chưa tìm được.
Sau khi than thở cả ngày, Daphne cuối cùng cũng mở lời với người chồng có dung mạo xuất chúng của mình: “Nếu Best còn ở bên cạnh chúng ta thì hẳn là cũng tới thời kỳ trưởng thành rồi, em nhất định sẽ chọn đối tượng xinh đẹp, trẻ trung, xuất sắc nhất làm bạn đời của con.”
Người chồng của tộc trưởng, Flamenco, chính là chủng tộc đẹp nổi tiếng dưới biển sâu – Băng Hải Tinh Linh. Bọn họ tuy đẹp nhưng tính cách lại mềm yếu, đành phải “gả cho” giống cái mạnh mẽ của tộc người cá để đảm bảo cuộc sống sau này của mình.
Lúc này, ông cũng không thể ra sức chỉ có thể an ủi vợ mình: “Best thừa kế năng lực của nàng và dung mạo của ta, con nhất định có thể tìm được một người bạn đời thật mạnh mẽ và xuất sắc, bình an vượt qua nghi thức trưởng thành của bản thân.”
“Nhưng bên cạnh con không có trưởng bối chỉ dạy thì phải làm sao?” Daphne buồn bã nói. Trước khi trưởng thành, những thành viên trong tộc sẽ tìm được bạn đời thích hợp, cho dù không tìm thấy cũng sẽ vớ bừa một đối tượng đi ngang qua để giải quyết.
Ngoại trừ chủng tộc vợ trước của Flamenco là chủng tộc đối địch, dưới đại dương, tộc nhân ngư của bà không có có địch thủ, căn bản không có chuyện gì không làm được. Năm đó Flamenco cũng là do bà kéo về.
Các bà cực kỳ mạnh mẽ. Thế giới dưới biển chỉ nói chuyện bằng thực lực, chỉ có quan niệm về huyết thống và hôn nhân mà không có khái niệm về trinh tiết và đạo đức như con người Trái Đất.
Best là con lai, không lớn lên bên cạnh bà, bà cũng không biết con và những người cá khác có gì khác nhau, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao, nhỡ bị con cá xấu xí nào lừa mất thì làm sao?
Vừa nghĩ tới đứa nhỏ đẹp xuất chúng của mình có thể ngơ ngơ ngác ngác mà rơi vào tay con cá xấu xí nào đó, Daphne đau lòng không kiềm chế được.
Daphne thầm khẩn cầu với biển, xin cho đứa nhỏ Best mất tích của bà được trải qua lễ trưởng thành cùng một mỹ nhân!
Mà ở thời điểm Daphne đang cầu nguyện, Thạch Tĩnh Chi nhìn thấy mực nước trong hồ tăng lên mà thở phào nhẹ nhõm. Hắn đi tới bên cạnh hồ, nhìn Tần Ức trôi trêи mặt nước. Đôi mắt cậu vẫn nhắm nghiền, theo dòng nước trôi tới cạnh bờ ao. Thạch Tĩnh Chi bước lên hai bước, tới cạnh Tần Ức thì ngồi xổm xuống, đang định đưa tay ra chạm vào gương mặt cậu thì đối phương đột nhiên mở mắt ra.
Thạch Tĩnh Chi chưa kịp kinh ngạc thì bị Tần Ức nắm cổ tay, lôi vào trong hồ.